Ninh Băng cùng Linh Lung vui đùa đầy người đều là cỏ, mồ hôi đầm đìa, nhưng không có ý định dừng lại, trên cơ bản là ngoạn điên rồi. Chíp Bông cùng Đô Đô cũng thập phần hưng phấn, có thể là do thời gian rất lâu không có người bồi chúng nó, chúng nó cũng muốn lăn lóc cho tận hứng. “Điên rồi, tất cả đều điên rồi.” Kinh Lan vẫn đang tránh ở phía sau Ảnh, chỉ ló đầu ra nhìn, tỏ vẻ khó hiểu. Ảnh không ra tiếng, cũng không đánh giá gì. “Công tử, sao ngài không sớm mang ta tới gặp Chíp Bông Đô Đô a?” Linh Lung rất thích hai tên này. “Ngươi cho rằng muốn đến là có thể đến a, đây là cấm địa của vương thượng, phỏng chừng ngay cả Trúc Dạ Tuần cũng chưa biết tới, đủ thấy ngươi may mắn cỡ nào rồi.” Rốt cuộc người cùng báo giống như có chút mệt mỏi, bọn họ nằm ở trên cỏ nói chuyện phiếm. “Như vậy a, ha ha, kia về sau, ta còn có thể đến nữa không?” Linh Lung vừa nghe là cấm địa của vương thượng, có điểm ủ rũ, điều đó có nghĩa là không thể tuỳ tiện đến a. “Hẳn là có thể đi, ta đến liền mang ngươi theo, ha ha.” Ninh Băng sờ sờ lông Chíp Bông, hảo bóng loáng, xúc cảm thật sự là không tồi. “Ân, cám ơn công tử, ta rất thích Chíp Bông cùng Đô Đô nga.” Linh Lung thật cao hứng, ôm Đô Đô cọ cọ. Nơi này cảnh tượng thật sự là vui tươi, hoà nhã, đương nhiên nếu cắt bỏ tên yêu nghiệt đang bĩu môi kia- Kinh Lan. Trúc Dạ Thanh một mình suy nghĩ cậu y rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ hắn cảm thấy thời cơ đã chín mùi rồi sao. Y biết hắn mấy năm nay đã dùng trăm phương ngàn kế, nhưng mà e ngại mẫu thân của mình, Trúc Dạ Thanh nhất nhất nhẫn nhịn, không có hành động gì, xem ra trên thế giới này, thật là có người không biết trời cao đất rộng a. Trúc Dạ Thanh tưởng tượng thấy bộ dáng hàm hậu của cậu y, hèn mọn cười cười, hừ, thật đúng là biết giả vờ. “Kêu Lý Lâm đến.” Trúc Dạ Thanh phân phó. Lý Lâm là quốc chi lương tướng do một tay y bồi dưỡng, có thể nói là văn võ song toàn, xem như là tâm phúc của y. Sau một lúc, Lý Lâm đi ra. “Lý Lâm, ngươi nói chuyện quốc cữu, chúng ta, có phải nên có đối sách hay không?” Trúc Dạ Thanh hỏi người đứng ở trước mặt. “Vâng, vương thượng, thần kỳ thật đã sớm bắt tay vào làm việc này, làm tất yếu chuẩn bị, chỉ cần ngài ra ý chỉ, mọi sự liền không có vấn đề.” Lý Lâm trả lời thong dong. “Không hổ là Lý Lâm, hảo, hành động đủ nhanh chóng, tốt lắm, chuyện này, liền giao cho ngươi, trẫm sẽ không hỏi nhiều quá, làm như thế nào, trẫm cho ngươi quyền lớn nhất.” Trúc Dạ Thanh thật vừa lòng Lý Lâm, cũng thật tín nhiệm gã “Vâng, thần lĩnh chỉ.” Lý Lâm cung kính trả lời. “Lý Lâm a, lần này cho ngươi phụ trợ Tuần Vương gia giám quốc, vất vả đi.” Trúc Dạ Thanh đột nhiên nhắc tới chuyện giám quốc. “Thần, cúc cung tận tuỵ……” “Dừng, đừng nói mấy lời đường hoàng này, ta hiểu rõ đệ đệ ta, bất quá, ngươi có thể áp chế được hắn, thật đúng là có bản lĩnh.” Trúc Dạ Thanh không ở trong cung, cũng không tỏ vẻ y đối với chuyện trong cung cái gì cũng không biết, đương nhiên càng bao gồm chuyện người bình thường không thể biết. “Thần, thần chỉ là dùng một ít thủ đoạn phi thường, Vương gia hắn, tâm tư không ở chính sự, cho nên, phải mất chút tâm lực.” Ánh mắt Lý Lâm hiện lên một tia bất đắc dĩ. “Lý Lâm, việc trẫm biết đến có lẽ so với Tuần còn nhiều hơn, nếu, Minh Nguyệt quốc giao cho Tuần, ngươi cảm thấy như thế nào?” Ánh mắt Trúc Dạ Thanh lộ ra thâm ý. “Vương thượng, thần không hiểu ý ngài.” Tim Lý Lâm đập nhanh một chút. “Ý ta chính là cho Tuần làm vương, ngươi thấy thế nào?” Trúc Dạ Thanh nói không chút để ý. “Vương thượng, này vui đùa không buồn cười chút nào.” Lý Lâm hy vọng là chính mình nghe lầm. Kỳ thật có thể xem là gã và Trúc Dạ Thanh cùng nhau lớn lên, nếu không phải Trúc Dạ Thanh là vương, bọn họ hẳn là bằng hữu tốt nhất. “Không buồn cười sao? Là không nên buồn cười, trẫm là nghiêm túc, ngươi nên hiểu được tâm tư của trẫm.” Trúc Dạ Thanh nhìn Lý Lâm gằn từng tiếng. “Ta là biết tâm tư của ngài, nhưng mà, ngài đã thống trị Minh Nguyệt quốc nhiều năm như vậy, nói sao, Tuần Vương gia hắn, tâm tư không ở chính sự a.” LÝ Lâm có điểm sốt ruột. “Trẫm cũng biết, nhưng mà, trẫm, là thật hướng tới loại cuộc sống mà trẫm muốn, quên đi, không nói nữa, chuyện quốc cữu, ngươi phải xử lý tốt.” Trúc Dạ Thanh lắc đầu, dừng lại ảo tưởng của mình. “Thần nhất định sẽ cẩn thận, thỉnh vương thượng yên tâm.” Lý Lâm cũng không muốn nghĩ nhiều, tuy rằng gã thật sự biết tâm tư Trúc Dạ Thanh. “Đúng rồi, Lý Lâm, trẫm, không ngại cùng ngươi trở thành người một nhà, được rồi, ngươi đi xuống đi.” Trúc Dạ Thanh có thâm ý khác nhìn nhìn Lý Lâm, lời nói cũng có thâm ý khác, khiến cho Lý Lâm lui xuống. “Thần, đã biết, thần, cáo lui.” Lý Lâm nghe xong lời Trúc Dạ Thanh nói, sửng sốt một chút, vương thượng chính là vương thượng, cái gì, đều không thể gạt được ánh mắt của y, nhưng còn chánh chủ, khi nào thì mới có thể giác ngộ đây. Lý Lâm cười khổ, lắc đầu, chạy lấy người. Trúc Dạ Thanh nhìn bóng dáng Lý Lâm mà trầm tư, y không biết, ý tưởng của y, vào một ngày nào đó có thật sự biến thành sự thật hay không, nếu được, thì thật tốt đẹp biết bao. Trúc Dạ Thanh đứng dậy, chuẩn bị nhìn tiểu tức phụ y đang làm cái gì, nhớ tới hắn, luôn làm cho người ta thoải mái rất nhiều. Lý Đại Quý nhìn chủ tử lộ ra nụ cười liền biết, khẳng định một hạt châu khác đang ở trong đầu vương thượng đảo quanh, cũng chỉ có loại tình huống này, vương thượng mới có nụ cười như vậy, hắn yên lặng đi theo phía sau vương thượng đi đến nơi mà hắn cũng đang nghĩ tới. “Chủ nhân.” Ảnh thấy Trúc Dạ Thanh đầu tiên, chạy nhanh tất cung tất kính chào hỏi. “Lão đại, ngươi tới rồi.” Kinh Lan lúc này mới từ phía sau Ảnh lộ ra. “Ân, Băng nhi đâu?” Trúc Dạ Thanh vừa hỏi xong, liền theo tầm mắt Ảnh cùng Kinh Lan thấy hai người hai báo đang ôm nhau, nở nụ cười. Lúc này Ninh Băng cũng đang nhìn về hướng bọn họ, phát hiện Trúc Dạ Thanh, vui mừng chạy tới, Chíp Bông cùng Đô Đô thấy Ninh Băng chạy, chúng nó cũng chạy theo. “Thanh, ngươi tới rồi.” Ninh Băng thật cao hứng cùng Trúc Dạ Thanh chào hỏi. “Ân, nhớ chúng nó?” Trúc Dạ Thanh theo thói quen sủng nịch cứ như vậy tự nhiên biểu hiện ra ngoài. “Đúng vậy, hai tiểu tử này trưởng thành không ít.“Ninh Băng vừa nói vừa vuốt ve Chíp Bông Đô Đô phía sau lưng. “Tinh thần không tồi a, xem đầu đầy mồ hôi này, ngoạn điên rồi đi.” Trúc Dạ Thanh cầm khăn tay lau lau mồ hôi trên trán Ninh Băng. Ánh mắt vài người chung quanh đều là kinh dị, chỉ có Ninh Băng hưởng thụ cực kỳ tự nhiên. “Kinh Lan, ngươi làm sao vậy, không thoải mái a, sao mặt lại xanh như vậy a?” Ninh Băng đột nhiên phát hiện Kinh Lan phía sau Ảnh lạnh run có điểm không thích hợp. “A, ha ha, không, không có gì.” Kinh Lan vừa trả lời vừa run run, ánh mắt gắt gao theo dõi hai con báo hung mãnh. “Kinh Lan, không phải ngươi đang sợ Chíp Bông cùng Đô Đô đi.” Ninh Băng có chút ngạc nhiên hỏi. “Có, có một chút.” Kinh Lan cười có chút xấu hổ. “Ha ha ha ha cáp…… Người nhát gan, động vật đáng yêu như vậy, không biết có cái gì đáng sợ, không tin, để cho Chíp Bông liếm liếm ngươi một cái.” Ninh Băng bất hảo hướng Kinh Lan cười. “Không cần, chính ngươi ngoạn đi, ta không thích.” Kinh Lan bị doạ lại xê dịch đến phía sau Ảnh. “Được rồi, Băng nhi, ngươi cũng đừng hù doạ hắn, hắn a, sợ nhất động vật này.” Trúc Dạ Thanh hảo tâm giúp Kinh Lan giải vây. “Được rồi, không biết hưởng thụ cuộc sống.” Ninh Băng sờ sờ tiểu Báo tử, liếc nhìn người nào đó. Người nào đó bị khinh bỉ, làm bộ như không phát hiện, không phát hiện, nhìn trời. Nơi này tựa như thế ngoại đào nguyên trong hoàng cung, không có chính trị, không có thân phận vương thượng gì, Trúc Dạ Thanh hưởng thụ hết thảy thanh nhàn này, thật muốn, cứ mãi hưởng thụ như vậy. Bất quá đây đều là ý tưởng nơi đáy lòng y, thực tế, y vẫn đang là quân vương. Ninh Băng là một điển hình của người vô tâm, không ý tưởng, hắn không lo lắng cuộc sống về sau, hắn chính là đang chân thật trải qua cuộc sống hiện tại của hắn mỗi một phút, dựa theo phương thức vui vẻ của mình……