Vô địch tiên triều
Chương 7 : Đối chiến tân minh trại
“Còn vẫn không được, đợi tới lúc hoàn thành vĩ đại bá nghiệp, ta lại cấp đất cho Bộ Lĩnh thành lập Vương Triều, tới lúc đấy, sống ở đất ta, không nghe lệnh liền xử tử” Trịnh Đông Lân trong lòng bồi thêm một câu.
“So với chinh phục một vùng đất, dạy muôn dân bách tính võ nghệ phòng thân, ta thấy cái sau còn khó hơn” Tô Đông Lưu sờ thanh trường kiếm bên hông, lắc đầu nói.
“Ta vẫn sẽ làm” Đinh Bộ Lĩnh kiên quyết nói, dường như mục đích sống của nó liền là vì lê dân bách tính.
Trịnh Đông Lân sờ mũi, cảm thấy so với vị hoàng đế thiên cổ trước mắt này, lòng yêu nước mà nó luôn tự hào, còn bé hơn rất nhiều.
“Tân Minh Trại cắm ở đâu, mau nói” Tô Đông Lưu không tiếp tục vấn đề, nó nắm lấy tên sơn tặc Tân Minh Trại duy nhất còn sống nói.
“Đừng mơ ta nói cho các ngươi biết” Sơn tặc ánh mắt căm hận nói, phỉ nhổ một cái vào người Tô Đông Lưu, bất quá nó phản ứng nhanh chóng, dễ dàng né tránh.
“Không muốn chết thì mau nói” Tô Đông Lưu tức giận, đấm vào bụng nó, bụng nó quặn một vòng, đau đớn kém chút mắt trồi ra ngoài.
Nó nằm co cụm một đoàn, hai tay ôm bụng, miệng ngặm chặt, chỉ có hơi thở gấp rút, con mắt chớp động, biểu hiện ý chí quyết tử.
“Để ta, Tô Đông Lưu” Trịnh Đông Lân nhìn Tô Đông Lưu hành xử không có hiệu quả, chạm vào vai nó nói, ở thời hiện đại, không chỉ có cực hình mới giải quyết được vấn đề, còn rất nhiều thứ khiến người ta tình nguyện khai báo hơn là bạo lực.
Tô Đông Lưu nhìn một chút Trịnh Đông Lân, mặc dù không biết nó sẽ sử dụng biện pháp gì, nhưng một điều chắc chắn, là nó không đặt niềm tin rất vào Trịnh Đông Lân, thở dài một hơi, chờ đợi nó xử lý ra sao.
“Ta cam đoan, nếu ngươi khai báo vị trí Tân Minh Trại, ngươi sẽ không chết, thậm chí ta sẽ nói Đông Lưu huynh, ngươi còn được nhận vàng bạc châu báu” Trịnh Đông Lân nhẹ giọng nói, ngồi xổm mắt chạm mắt ngang hàng tên sơn tặc.
“Còn nữa, ngươi tên là gì ?” Trịnh Đông Lân nói tiếp.
“Tần Mục” Tên cướp không hiểu, nhưng vẫn trả lời, cảm thấy ngữ khí của Trịnh Đông Lân thân thiện, bất giác phòng tuyến nội tâm chậm rãi có phần tan rã.
“Tần Mục, ngươi có gia quyến hay không ?” Trịnh Đông Lân hỏi.
“Ta có gia đình, mẹ già, còn người vợ chưa cưới” Tên cướp nói.
“Vậy thì Tần Mục, chỉ cần ngươi khai báo chỗ ở Tân Minh Trại, ngươi có vàng bạc châu báu, cuộc sống về sau không phải lo lắng, mẹ già, vợ trẻ còn chờ đợi ngươi ở quê nhà, để ta phân tích tình hình hiện tại của ngươi, ngươi trong lòng một mực vướng bận tình nghĩa Tân Minh Trại, cho nên không cách nào nói ra, ngươi sợ mang danh phản bội, bất quá ngươi nghĩ xem, ngươi nỡ để mẹ ngươi chết hay sao, Tần Mục ?” Trịnh Đông Lân mỉm cười.
“Ta….” Tên cướp mắt hoảng loạn, lắp bắp.
“Hãy nghĩ về vợ ngươi, con ngươi sau này, vị huynh đệ đây là phó trưởng Vân Loan Ti thành Tương Đông, một lời đã nói ra chắc chắn sẽ không thay đổi” Trịnh Đông Lân nói, ánh mắt hơi rũ xuống.
“Ta….nói” Tên cướp như trải qua quyết định khó khăn nhất cuộc đời, nó cúi đầu.
“Tốt lắm, Đông Lưu huynh” Trịnh Đông Lân vỗ tay, nhìn Tô Đông Lưu nói.
Tô Đông Lưu mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, tay sờ cằm, xem ra người này có vài phần khác thường, Đinh Bộ Lĩnh không có vẻ gì bất ngờ, nó trong lòng, Trịnh Đông Lân luôn luôn rất thần bí, dường như mọi việc vào tay nó, đều có thể xảy ra.
.....
Rừng rậm Tương Đông.
Là cánh rừng lâu đời, cây cối một màu xanh trải dài, phía bên kia một góc thành Tương Đông, địa thế hiểm trở, nhưng đồng thời cũng là con đường tắt để đi qua thành trì khác, ngoại trừ phải đi đường vòng sang thành Tương Đồng, nhưng đi vào rừng không phải là lựa chọn khôn ngoan, ở đây, ngoài thú rừng, còn có sơn tặc cư ngụ.
Bốn bóng người tiến vào bên trong rừng, một người trong đó đi trước dẫn đường, tay nhẹ nhàng đẩy ra một tàng lá cây, chính là bốn người Trịnh Đông Lân, tên sơn tặc cho biết Tân Minh Trại được cắm bên trong rừng rậm Tương Đông, nhưng thật chỉ biết bên trong còn rất khó tìm kiếm, bởi vì nó thật rất rộng rãi, phải kéo theo tên sơn tặc chính mình dẫn đường.
“Các vị, đi theo hướng này, sắp tới rồi” Sơn tặc nhìn địa hình, cẩn thận quan sát xung quanh rồi nói.
“Tốt, xong việc ngươi chắc chắn có thưởng” Tô Đông Lưu chắp tay sau lưng nói, còn thật có thưởng hay không, chỉ có mình nó biết.
“Các vị đại nhân, xin cẩn thận” Sơn tặc dẫn đường khum người, nhẹ nhàng núp vào táng cây che thân, nói.
Trịnh Đông Lưu ba người làm theo, chiến thuật của bọn nó trước khi giao ra là tìm đường ẩn nấp, bất ngờ tấn công kẻ địch, làm chúng hỗn loạn, dễ dàng đắc thủ.
“Xẹt xẹt xẹt” Tiếng từ những lùm cây vang lên, hàng loạt con chim trắng bên trong bay ra ngoài, gây một hồi tiếng ồn, Trịnh Đông Lân nhíu mày, có dự cảm không ổn.
“Thưa các vị đại nhân, đó là Tân Minh Trại” Sơn tặc dẫn đường thấp thỏm nói, chỉ vào một đống liều trại màu trắng được cắm trên giữa vùng núi, tổng cộng gồm mười lều lớn, tám lều nhỏ, bên ngoài có hàng rào bằng cọc gỗ bao quanh.
“Xem ra đối phương còn có rất nhiều người” Trịnh Đông Lân nhìn xem nói.
“Đừng lo lắng, trại chủ chỉ có Ngũ Đẳng Cảnh đỉnh phong, ta có thể lo liệu được, đám lêu la còn lại không đáng lo” Tô Đông Lưu tự tin nói, trong lúc nói, nó sờ nhẹ thanh trường kiếm treo bên hông.
“Mong là như vậy” Trịnh Đông Lân nói, nó liếc mắt bên Đinh Bộ Lĩnh, hơi lo lắng, nó biết Bộ Lĩnh cảnh giới chỉ có Tam Đẳng Chi.
“Không sao, căn cơ ta vững chắc, có thể vượt cảnh, cùng cảnh khó có đối thủ” Đinh Bộ Lĩnh dường như cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Đông Lân, tự tin nói ra.
“Báo, có kẻ địch tới gần trại” Lúc này, một đám sơn tặc áo đen xuất hiện, mặt hung thần ác sát, nhìn chằm chằm vào bốn người bọn họ, có lẽ như bọn chúng đều biết trước bốn người Trịnh Đông Lân sẽ tới.
Đám người bên trong tuôn ra càng nhiều, tổng cộng có hết tới hai trăm nhân số, nổi bật nhất là tên sơn tặc với dáng người cao lớn, chột một bên mắt, dường như nó là thủ lĩnh của đám sơn tặc.
“Chào mừng tới với Tân Minh Trại, dường như bọn chó săn Vân Loan Ti đánh hơi cũng rất nhanh, Tần Mục ngươi có khỏe hay không” Sơn tặc chột một mắt lạnh lùng nói, mọi việc không có nhiều bất ngờ với nó.
“Ta là bị ép buộc, đại đương gia tha tội” Tần Mục sợ hãi cả người như hãm vào vực sâu sợ hãi nói.
“Lý Nguyên, ta thay mặt Vân Loan Ti, tuyên bố ngươi đã bị bắt” Tô Đông Lưu lạnh nhạt nói, chỉ vào đại đương gia.
“Ngu ngốc, xem ở đây có bao nhiêu người chờ sẵn ngươi, ta có tình báo biết ngươi đã nhận nhiệm vụ diệt trừ Tân Minh Trại của ta, tân nhiệm phó trưởng trẻ tuổi a, càng là như thế, ta mới để lại lời nhắn Tân Minh Trại đã trở lại, không ngờ Thập lại phế vật, chịu chết dưới tay ngươi” Đại đương gia Lý Nguyên nói.
“Xem ra là hắn tưởng ta giết Thập, không biết Thập bọn hắn thất bại dưới tay hai người kia” Tô Đông Lưu nghĩ, nhìn xem Trịnh Đông Lân cùng Đinh Bộ Lĩnh.
Hai trăm người Tân Minh Trại, đại đương gia Lý Nguyên đứng đầu, mười người tiếp theo làm đầu lĩnh một nhóm nhỏ, phân biệt Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu, Thập.
“Ta muốn giết hắn, báo thù cho Thập” Nhất cùng Nhị nói.
“Giết” Tam gầm thét, vung loan đao, dẫn đầu một đám người xông ra bao vây đám Trịnh Đông Lân.
“Ngươi chạy trước” Trịnh Đông Lân nhìn Tần Mục nói, tình hình này, để Tần Mục ở lại chỉ thêm vướng víu, mặc dù nó tính toán sau khi làm xong vụ việc sẽ để chính luật pháp An Nam trừng trị, nhưng không phải để đám cường đạo sát hại.
“Không” Tần Mục mặt trắng bệch, lảo đảo tìm một hướng chạy nhanh, bất quá liền sau đó, nó kêu thảm một tiếng, một thanh loan đao trắng như tuyết chém bay đầu nó.
“Đã phản bội Tân Minh Trại, đừng mong sống sót” Lục là một nam nhân cao gầy, đôi mắt hãm sâu vào trong, lè lưỡi liếm môi nói.
Chớp mắt, đám người Trịnh Đông Lân đã bị kẻ địch tương kế tựu kế bao phủ, Tô Đông Lưu trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm chợt lóa, tiên huyết đỏ tươi phún trào khắp nơi.
“Kiếm thuật nhanh quá” Trịnh Đông Lân ánh mắt co rụt, xem ra Tô Đông Lưu bây giờ mới xuất ra bản lĩnh chân chính.
“Đột Như Kỳ Lai” Thủ chưởng cứng như cương thiết, đi qua một lần, loan đao cùng với đầu của sơn tặc đều bị va chạm vỡ nát.
Đinh Bộ Lĩnh, cước pháp xuất thần nhập hóa, “đạp đạp”, nhiều tên sơn tặc ngực hãm vào trong, chấn vỡ nội tạng mà chết tức tưởi.
Lục loan đao chém hướng Đinh Bộ Lĩnh, thân tu vi đạt Tứ Đẳng Chi cảnh đỉnh, lực đạo mạnh hơn Bộ Lĩnh một tia, nó né người một hướng, chuẩn bị phản công, đã thấy Trịnh Đông Lân thủ chưởng một hướng không tốn sức bóp nát đầu Lục.
Há hốc mồm nhìn Trịnh Đông Lân, đối thủ khó xơi mà nó giải quyết không ngờ chỉ trong chốc lát, xem ra Đông Lân huynh lại càng mạnh hơn, ta không thể chịu thua bước chân của hắn được.
Cước đá vào loan đao của Nhất, nó hừ lạnh, đối thủ lần này, người nào cũng xứng tầm, một số còn hơn nó một ít, Nhất khó coi, loan đao của hắn lại bị một tên nhóc đỡ được.
Nhát kiếm như điện quang thu gặt đầu của Nhất, Tô Đông Lưu mỉm cười, như muốn nói, không cần cám ơn.
Đinh Bộ Lĩnh sững sờ xem hai người bọn nó, ta không cần các ngươi trợ giúp, tự ta có thể vận động.
“Tiểu tử, xao nhãng” Nhị cười gằn, thấy Trịnh Đông Lân phân tâm giết Lục, nó với Tam, Tứ một lúc đồng thời tấn công, tưởng nó chết chắc, không nghĩ loan đao trong tay chỉ chém được vào một tầng chân khí vàng đất, liền dừng lại.
“Yếu kém” Trịnh Đông Lần nhàn nhạt nhìn ba người bọn nó, không cần dùng bất kỳ chiêu thức nào, lấy ưu thế Ngũ Đẳng Chi cảnh, một chưởng qua đi, ba khỏa đầu lâu bị bóp vỡ.
Người nó liền hóa thành tàn ảnh, mỗi một nơi nó đi qua, đầu sơn tặc liền vỡ nát, tương óc màu trắng nhuộm đỏ lá cây, Lý Nguyên nhíu mày, xem ra đối phương thực lực rất mạnh.
“Kiếm Thế” Tô Đông Lưu trường kiếm uống máu nhưng không đỏ, đảo một vòng tròn, vô số kiếm ảnh xoáy đảo, hình thành một phương thế giới kiếm, xoắn giết hàng loạt sơn tặc, khiến bọn chúng kêu thảm thiết.
“Đại đương gia, cứu ta” Thất hoảng sợ kêu rên, bị Đinh Bộ Lĩnh đá gãy xương đầu gối, một khuỵa dưới đất, Đinh Bộ Lĩnh đạp nổ tung đầu nó.
“Muốn chết” Lý Nguyên ánh mắt rét lạnh, loan đao xuất động, Đinh Bộ Lĩnh thủ pháp nhanh nhẹn, vẫn bị trúng một đao vào giữa ngực, máu tươi phún ra.
“Để ta” Tô Đông Lưu nói, nó nhìn liền biết Tam Đẳng Chi cảnh Đinh Bộ Lĩnh khó lòng đối phó với Lý Nguyên Ngũ Đẳng Chi.
“Xem kiếm” Tô Đông Lưu trường kiếm xoát qua mặt Lý Nguyên, Lý Nguyên đảo tay, loan đao chém ngang đầu Tô Đông Lưu, nó nhanh chóng đưa kiếm đỡ loan đao, người bị dư lực văng ra một bên.
Lý Nguyên cười lạnh, lực đạo lại tăng vài phần, Tô Đông Lưu không ngừng lùi lại, khó tranh đối phương trực diện, trên người vài vết thương nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Trịnh Đông Lân như ma quỷ, không một ai trong tràng có thể đối đầu với nó, mỗi một lần đi qua, như tử thần thu gặt mạng sống, bóp nát đầu Bát không có sức kháng cự, còn duy nhất thủ lĩnh là Cửu còn sót lại.
“Xin tha ta” Cửu sợ hãi quỳ xuống.
“Muốn tha mạng ngươi sao ?” Trịnh Đông Lân nhướng mày.
“Ta có thể làm trâu, làm ngựa cho ngươi” Cửu mở miệng.
Trịnh Đông Lân đột nhiên đưa tay đánh nát đầu Cửu, máu tươi lả tả rơi, nó mỉm cười, không hiểu sao, từ một người hiện đại còn chưa giết được một con thú nhỏ như nó, bỗng dưng không biết vì sao, hiện tại nó rất ham muốn cảm giết được kết liễu một sinh mạng.
“Khoái Kiếm” Tô Đông Lưu kiếm pháp biến nhanh, đường kiếm chém phía hông Lý Nguyên, nó đưa loan đao đỡ, chợt chỉ là hư chiêu, chiêu thật nhắm vào phía trái tim Lý Nguyên.
“Hộ Thể Kim Cương” Lý Nguyên cơ thể như vàng ròng đúc thành, kiếm pháp không cách nào xuyên thủng làn da của nó.
“Không xong” Tô Đông Lưu biết đòn tấn công không hiệu quả, biết liền nguy hiểm, đối phương để mặc nó tấn công, là để dụ dỗ nó, cao thủ thời khắc yếu đuối nhất, là thời khắc sau một lúc vừa ra chiêu.
Truyện khác cùng thể loại
493 chương
1669 chương
292 chương