Vô địch tiên triều

Chương 41 : Mắc bẫy

Quân lính Tây Sơn hầu như chỉ là Tam Đẳng trở xuống cho nên không cách nào ngăn cản quá nhiều cho đám người Nhân Mặc truy đuổi. “Sắp rồi, ta đã thấy được bóng lưng của bọn hắn” Nhân Mặc thèm khát nói, phía trước cách bọn nó không bao xa là bọn người Ngạc Minh. “Cút” Nhân Mặc quát, trường đao mạnh mẽ quét qua một bên, khiến cho binh sĩ Tây Sơn ngăn cản nó đứt đôi người. “Ngạc Minh, Huyền Đức, Vương Bôn tử kỳ của các ngươi đã tới” Nhân Mặc cười to điên cuồng, kỵ mã dưới chân càng đuổi càng nhanh, binh sĩ Tây Sơn lúc này không hiểu sao không có một tí dốc lòng cản lại nó. “Thật sao Nhân Mặc ?” Ngạc Minh nghe nó nói, không một tí gì là sợ hãi, ngược lại còn quay về sau nhếch miệng. “Sắp chết còn mạnh miệng” Nhân Mặc khinh thường, thúc kỵ mã chạy nhanh, xông phá quân Tây Sơn dễ dàng. “Tên tiểu tử giết Ngao Kiều” Phạm Nhật nhìm chằm chằm dáng người nhỏ con ngồi sau người Ngạc Minh, sát khí nổi lên. “Xin chào” Trình Tú suy yếu cố gắng nở nụ cười trêu tức. “Hừ” Phạm Nhật đương nhiên không quên mặt đám bọn nó, chỉ một chút nữa tất cả bọn Trình Tú đã chết dưới thương nó. Tùng Tả thì không như hai người Nhân Mặc, Phạm Nhật, nó không khỏi trong lòng thấy kỳ lạ, vì sao càng vào sâu quân Tây Sơn lực lượng càng mỏng, lẽ ra càng vào sâu bên trong lực lượng quân nó phải dày đặc nhất mới đúng, không lẽ bọn nó không muốn bảo vệ bản doanh. “Tại sao binh sĩ càng về sau cảnh giới càng thấp, dường như bọn chúng không muốn cản đường ta truy kích, lẽ nào ?” Tùng Tả nghĩ thầm, đột nhiên sắc mặt nó đại biến thốt lên. “Chúng ta đã trúng bẫy của địch” Tùng Tả kinh sợ kêu to. “Tùng Tả, ngươi có hồ đồ hay không ?” Nhân Mặc không nhận ra điều kỳ lạ hỏi. Rõ ràng chỉ còn một chút nữa sẽ bắt được đám người Vương Bôn, nào có lý là trúng bẫy, bọn hắn lực lượng yếu đuối cho nên mới mỏng manh như vậy. “Ngươi không xem xét chiến trường hay sao, hãy nhìn, quân Tây Sơn lúc này chỉ để khoảng ba ngàn người ở chiến trường chặn lại chúng ta, tại sao lại như thế, còn vì sao chúng ta có thể đuổi tới Vương Bôn, chính là bọn hắn cố ý để cho chúng ta đuổi theo” Tùng Tả nhanh chóng nói. Bọn nó lúc này đã đi sâu vào bên trong quân Tây Sơn, chỉ còn cách một khoảng nhỏ nữa sẽ đột phá vào bên trong bản doanh, nhưng đúng như Tùng Tả nói, lúc này trước mặt nó hoàn toàn trống trơn binh sĩ Tây Sơn, chỉ còn một cơn gió thổi bay lên cát bụi. Lúc này, bụi bặm nổi lên, mười cỗ xe bằng gỗ được các binh lính Tây Sơn đẩy ra, một xe gỗ có ít nhất mười người kéo, bời vì sức nặng của nó là vô cùng to lớn, ở phía sau còn có đám người khác kéo theo thùng xe, so với xe gỗ, thùng xe còn nặng hơn gấp bội lần, bọn họ đỏ mặt kéo nó ra. “Các vị đã tới tận đây còn vì sao vội vàng bỏ về, làm chủ nhà như ta cảm thấy thật thương tâm” Vương Bí xuất hiện phía trước các cỗ xe gỗ khổng lồ nhẹ nhàng nói. “Ngươi có ý gì ?” Nhân Mặc nắm chặt dây cương ngựa, giữ nó đứng im. “Lần này chúng ta sơ suất mắc bẫy của ngươi, nhưng liệu ngươi giữ được chúng ta hay không, nếu ta nhìn không nhầm các cổ xe các ngươi đẩy ra chính là máy bắn đá” Tùng Tả trầm giọng nhìn Vương Bí nói. “Không hổ là Tướng Quân Tùng Tả, hiểu biết rất nhiều” Ngạc Minh lúc này tiến tới gần bên Vương Bí, mới cười nói. “Hừ” Tùng Tả khó chịu nhìn nó. “Ta đương nhiên tính được độ chính xác thấp của máy bắn đá, nhưng đó là lý do ta để cho ba ngàn binh sĩ, những người sẽ sẵn sàng hy sinh vì chiến dịch này để đổi mạng với các ngươi, các Tướng Quân vĩ đại của Đại Lê” Vương Bí thở dài. “Không xong, mau phá vòng vây xông ra” Tùng Tả mặt trắng bệch nói. Một cỗ máy bắn đá, lực lượng công kích nó so với nỏ thần chỉ hơn chứ không kém, nhất là ưu điểm của nó nằm ở chỗ nguyên liệu không thiếu, mỗi một tảng đá to đó đập vào người chẳng khác nào chịu một kích toàn lực của Cửu Đẳng Chi cao thủ. “Ha ha, lần này xem là ai mới là người nên cụp đuôi chạy trốn” Huyền Đức cười to nhìn đám người Nhân Mặc bị hoảng loạn. Nhân Mặc cắn chặt răng, căm tức nhìn nó, trong lòng dâng lên sự phẫn uất chưa từng có, đuổi giết đối thủ cho tới khi mới biết được thì ra đối thủ từ đầu đã trêu đùa ngươi. Lý Tín bộ ngực vẫn còn đầy máu, nó lúc này đã trở về bộ dáng ban đầu, Dã Man Chiến Pháp đã được giải trừ, nó nhe răng dữ tợn nhìn Phạm Nhật. Phạm Nhật trường thương nắm chặt, trên vai nó bị một người nào đó chạm lên, nó ngửa đầu thấy được Tùng Tả nhìn nó. “Ngươi là hi vọng của Đại Lê, ngươi không được chết, ta sẽ mở đường cho ngươi, mau chạy đi” Tùng Tả nói. “Tới đi” Tùng Tả nắm chặt trường đao quát lớn, không sợ nhìn toàn quân Tây Sơn. “Bắn” Ngũ Thiên Tướng Tây Sơn thấy được Vương Bí gật đầu, nó vung tay quát lớn. Mười cỗ máy bắn đá được lắp lên đá tảng từ lâu, binh sĩ phía sâu thả chốt giữ, đồng loạt mười cỗ máy bắn đá được khai hỏa. Nhìn lên bầu trời, những tảng đá to bằng quả núi nhỏ đang rơi xuống với tốc độ khủng khiếp, quân Đại Lê rối loạn đội hình, duy chỉ có ba ngàn binh sĩ Tây Sơn mỉm cười, vì giết được Tướng Quân quân địch, sẽ là công danh xứng đáng nhất cho bọn nó, cho dù bọn nó có chết, thì người nhà bọn nó cũng sẽ là người được thừa hưởng phần công lao đó. “Rầm” Liên tiếp âm thanh chấn động vang lên, mặt đất bị vô số đá tảng khổng lồ tạo thành cái động, bên dưới đá tảng máu me phơi nhiễm, các tảng đá cứ vậy mà có thêm màu sắc bao phủ phía trên, một số tay chân còn sót lại của binh sĩ không may mắn nhô ra phía ngoài. “Chạy” Tùng Tả quát, trường đao mở đường máu xông phá vòng vây, binh sĩ Tây Sơn hi sinh không cho nó trốn chạy, liều mạng lấy thân mình chỉ để làm chậm nó lại, không cho nó ra khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá. “Chết” Binh sĩ Tây Sơn gầm thét nhào lên phía trước, chỉ sau một lát, đầu nó bị Tùng Tả gặt xuống, bất quá bọn nó không vì thế mà dừng lại, sẽ chỉ càng nhiều người tiến lên. “Bọn hắn tất cả đều liều mạng” Phạm Nhật chấn kinh, trường thương bị vô số xác chết cản lại, bước tiến của bọn nó cũng vì vậy mà không thể đi tiếp. “Binh sĩ Đại Lê mau mở đường” Nhân Mặc gấp rút quát. “Rầm” Một tảng đá rơi về phía bọn nó, một thoáng binh sĩ hai bên không phân biệt biến thành một đám huyết nhục nhầy nhụa. “Cản lại không để cho bọn hắn thoát” Binh sĩ Tây Sơn chỉ còn một tay rống to. “Keng” Nhân Mặc nhíu mày, lần này trường đao của nó đã bị chặn lại, người trước mắt cảnh giới có Bát Đẳng Chi, mặc dù nó đã bị thương, nhưng không phải tùy tiện một Bát Đẳng có thể cản lại. “Tướng Quân Đại Lê nghe đây, ta là Bình Hồ, Tứ Thiên Tướng Tây Sơn, chỉ huy đội Ngọc Phụng, lần này ta và các binh sĩ dưới trướng ta sẽ liều mạng giết các ngươi” Bát Đẳng Chi binh sĩ nói. Bình Hồ trường kiếm không phải dạng vừa, nó gây khó khăn tới cực điểm cho đám người Nhân Mặc, một phần là vì đám người Nhân Mặc bản thân đã bị thương trong người. “Chạy đi Nhân Mặc, Phạm Nhật” Tùng Tả lúc này mỉm cười nói, trường đao thu hút hết tất cả binh địch, một mình đối chiến với Bình Hồ. “Chạy” Nhân Mặc quát, kéo theo Phạm Nhật xúc động nhìn Tùng Tả, nó có thể đối lại với Bình Hồ, nhưng nếu làm vậy nó cũng sẽ bị máy bắn đá giết chết, Tùng Tả Tướng Quân quyết hi sinh mạng sống để cho nó chạy trốn. “Rầm” Đá tảng khổng lồ liên tiếp rơi xuống đoạt mạng người, binh sĩ Đại Lê một bên cản lại quân Tây Sơn cho Phạm Nhật rời đi cũng bị một kích nổ nát người bỏ mạng. Nhân Mặc thật sự trong lòng vạn lần không cam tâm, nó đuổi địch tới một nơi, để rồi Tùng Tả phải hi sinh để nó chạy trốn, nó làm vậy có được hay sao. “Rầm” Đá tảng bỗng dưng rơi cách người Tùng Tả chỉ khoảng năm thước, nếu lệch sang một bên sẽ khiến nó trọng thương khó thoát khỏi cái chết. “Xưng tên của ngươi ra Tướng Quân Đại Lê” Bình Hồ nhìn Tùng Tả nói. “Tùng Tả” Tùng Tả nói, trường đao chém bay trường kiếm trong tay Bình Hồ, trường đao chỉ vào đầu Bình Hồ. Bình Hồ không sợ hãi khi bị Tùng Tả chỉ đao vào cổ, mà nó ngược lại còn mỉm cười, trường đao một kích vung ngang, Bình Hồ rơi đầu tử trận, một tảng đá to lớn rơi vào chỗ Bình Hồ, Tùng Tả kéo dây cương ngựa, muốn giục nó nhanh chóng né sang một bên. Bất ngờ, một mũi tên nhắm tới mắt chân ngựa, là một tên cung thủ bên phía Tây Sơn, cung thủ đó mỉm cười. Biến cố xảy ra bất ngờ đến nỗi Tùng Tả không kịp phản ứng, ngựa mất thăng bằng ngã xuống, Tùng Tả nhảy sang một bên, áo giáp chân nguyên nổi lên, đá tảng rơi xuống, bụi mù dâng lên, nửa người dưới của Tùng Tả bị dập nát. Tùng Tả nửa người trên, hai tay nắm chặt một nắm cát, khóe miệng tràn ra máu, bóp chặt nắm tay, nắm cát trong lòng bàn tay nó chảy xuống, nó nhìn về phía Nhân Mặc, như đang bảo, hãy sống cho cả phần của ta. “Tùng Tả” Nhân Mặc mắt nổi gân đỏ, một người vừa là huynh đệ, vừa là chiến hữu của nó cứ thế chết đi. “Tên Tùng Tả đó trí có, dũng cũng có, nhưng hắn chỉ vì tên huynh đệ dũng thừa nhưng trí không đủ của mình hại chết, đáng tiếc” Ngạc Minh thầm than. “Đó là lý do tại sao chúng ta luôn phải nghe theo mệnh lệnh của đại nhân” Huyền Đức may mắn nhìn lấy Vương Bí. Một lần nữa đá tảng rơi xuống, một bên ngựa của Nhân Mặc bị đá tảng đập nát, nó ngã ngựa rơi xuống một bên. Nhân Mặc sắc mặt hoảng sợ, gấp rút chống tay đứng dậy, nhưng chả hiểu sao nó lại có cảm giác run rẩy đến kì lạ này. “Đừng cho hắn chạy, báo thù cho Bình Hồ đại nhân” Binh sĩ Ngọc Phụng không còn tới bao nhiêu, tiến tới chỗ Nhân Mặc. “Đứng dậy Nhân Mặc Tướng Quân, không lẽ ngài đã bị bọn hắn làm run sợ, ngài không muốn báo thù cho Tùng Tả Tướng Quân, nếu ngài không muốn, hãy cho ta một ân huệ cuối cùng, ta muốn còn sống để báo thù cho Ngao Kiều” Phạm Nhật thấy Nhân Mặc còn nằm bất động, liền quát lớn. “Đúng vậy, ta phải báo thù cho Tùng Tả” Nhân Mặc bị tiếng nói của Phạm Nhật làm cảnh tỉnh, phốc cái đứng dậy gầm thét, trường đao chém qua chết hàng loạt binh sĩ Ngọc Phụng.