Vô địch tiên triều

Chương 15 : thảm liệt

-Ký chủ đã quá tải điểm danh vọng trữ mức cao nhất, trong vòng hai mươi bốn giờ từ bây giờ, nếu không sử dụng sẽ bị trừ đi – Hệ thống nhắc nhở. “Cho ta quay ba lần” Trịnh Đông Lân gật đầu nói. -Mời ký chủ xác nhận. “Xác nhận” Dứt lời, vòng quay màu đỏ quen thuộc với hàng loạt vật phẩm màu sắc khác nhau xuất hiện, nó quay với tốc độ nhanh hơn trước một tí, có lẽ là lần này quay nhiều lần hơn nên nó cũng vui lòng chăng. “Giám định” Trịnh Đông Lân quen thuộc nói. [ Liệu Thương Đan ] – phẩm chất đỏ. Miêu tả: cực phẩm đan dược trị thương. Số lượng : 3 viên. [ Dã Man Chiến Pháp ] – phẩm chất đỏ. Miêu tả: là chiến pháp do một người tên là Dã Man Vương truyền lại, Dã Man Vương nổi danh với chiến pháp hung bạo tàn khốc, một chùy vung ra, địch nhân hóa thành bãi huyết dịch nhầy nhụa không ra hình người. Công hiệu: tang lực lượng thân thể cực đại. [ Tù Hổ Đan ] – phẩm chất xanh. Miêu tả: thượng phẩm đan dược. Công dụng: kích thích dòng chảy sinh mệnh, hóa thành lực lượng tạm thời, không gây tác dụng phụ. Số lượng : 1 viên. “Học học học” Trịnh Đông Lân mừng rỡ, cả ba thứ quay trúng đều có hiệu quả đối với nó, chiến trường xảy ra thương thế là không tránh khỏi, có Liệu Thương Đan thì không phải quá lo lắng, Tù Hổ Đan thì công dụng dùng cho lúc chiến đấu gặp địch thủ mạnh hơn, không tệ, lợi hại nhất vẫn là ‘Dã Man Chiến Pháp’. Dã Man Chiến Pháp, kêu là chiến pháp nhưng thực chất lại rất đơn giản, không một tí chiêu thức huyền diệu nào, mục đích thật sự của nó, là để nâng cao tố chất cơ bắp thân thể, lực lượng nhục thể càng mạnh, đòn đánh càng khủng khiếp, khi đạt tới cực hạn, quỷ thần khó lường. Dã Man Vương vì lực lượng cơ thể khủng bố cực độ, mỗi một đòn đánh đều làm cho đối thủ nát bấy, cho nên mới được người đời gọi Dã Man Vương, cách chiến đấu lại gọi Dã Man Chiến Pháp. Một dòng nước ấm truyền vào người Trịnh Đông Lân, nó không khỏi thoải mái kêu một tiếng, nó nhận ra trong thân thể nó cơ bắp không ngừng tang lên, lực lượng sôi sục như nồi nước sôi ùng ục. Xem xét điểm danh vọng còn có “69/100”, nó hài lòng, lần này quay trúng rất nhiều đồ tốt, nhất là Dã Man Chiến Pháp, con mắt tự tin hơn một bậc, số người có thể ngăn lại nó trên chiến trường này lại ít hơn một số lượng. “Này Lân, ngươi mang theo cả Thanh Ngưu ra chiến trường à ?” Trình Tú nhíu mày hỏi, nó có một chút cảm thấy hoang đường, chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người mang trâu ra chiến trường đánh giặc. Trước giờ có nhiều người mang động vật ra chiến trường ngoài ngựa, có hổ, báo, chim các loại, nhưng đó giờ chưa có một người nào mang theo trâu cả. “Đừng khinh thường nó, Thanh Ngưu lợi hại lắm” Trịnh Đông Lân mỉm cười nói, ở đây mọi người hầu như không biết sự lợi hại của Thanh Ngưu, đừng nhìn bề ngoài nó chỉ là một con trâu, nó sánh ngang Tam Đẳng Chi cao thủ đấy. “Ha ha, xem tiểu tử chăn trâu nói kìa” Một số tên lính là nông dân bị cưỡng ép buồn cười chỉ trỏ đám người Trịnh Đông Lân, dẫn đến nhiều hơn người chú ý, bọn nó phì cười. “Không nghĩ có người lại đem trâu ra chiến trường, tiểu tử, trâu là để ở nhà cày ruộng, ngươi đi nhầm chỗ rồi” Bọn nó trêu chọc. “Câm mồm” Dường như tiếng cười của bọn nó làm rối loạn đội hình đi tới, khiến một Bách Nhân Tướng chỉ huy tức giận quát. “Hừ” Bọn nó bị quát mắng không dám kêu ca, chỉ oán hận nhìn lấy đám người Trịnh Đông Lân. “Đây là cái gì tình huống a ?” Trịnh Đông Lân cười khổ, bọn họ là tự chuốc khổ vào mình, cớ gì còn oán hận nó. “Toàn quân nghe lệnh, trên vai các ngươi bây giờ là không chỉ gánh vác mạng sống của các ngươi, còn là của con dân Dạ Thành, là của Tây Sơn, hãy chiến đấu hết mình” Đại soái của Tây Sơn lần này là Vương Bôn cưỡi ngựa quát. Sau lưng ông ta, cờ hiệu của Tây Sơn xuất hiện, một đoàn kỵ binh uy dũng theo sau. “Đó là đại tướng quân Vương Bôn, còn phía kia nữa là binh pháp tôn tử Vương Bí, đều là hai người của Vương gia” Tô Đông Lưu nói. Chỉ về một người trẻ tuổi, thân mặc nhuyễn giáp bên ngoài, tóc tai búi cao kỹ càng, có một thanh phượng châm đâm qua búi tóc, khuôn mặt cao ngạo ngước lên. “Lần này Vương Bí đại nhân sẽ nhận vị trí Quân Sư của quân Tây Sơn, cho nên chúng ta không phải quá lo lắng bị Đại Lê ép vế” Một người quân nhân khác nói. “Đúng vậy, ta tin tưởng vào Vương Bí đại nhân và cả Vương Bôn đại nhân” Bọn họ hâm mộ nói. “Nổi trống trận” Vương Bôn quát. Tiếp theo đó, hai bên quân nhân canh giữ trống trận Tây Sơn, vung thật mạnh những cây dùi xuống mặt trống, tiếng trống như tiếng kinh lôi giáng xuống đại địa, kéo theo từng nhịp tim binh sĩ dâng cao. “ĐÁNH” Vương Bôn quát, hai bên Thiên Nhân Tướng dẫn dắt đội của mình tiến lên, Tướng Quân dẫn dắt chính đội quân của mình. “LÊN” Đình Phùng quát lớn, dẫn một ngàn người phía sau. “LÊN” Binh sĩ gầm thét hô. “GIẾT KHÔNG THA” Bên kia Đại Lê gầm thét trở lại, gần mười vạn quân hai bên cứ thế như thiêu thân lao vào nhau. “Đi thôi Thanh Ngưu” Trịnh Đông Lân nhảy lên người Thanh Ngưu, trầm giọng nói, Thanh Ngưu dẫn dắt đội năm người Đinh Bộ Lĩnh tiến lên. “Thình thịch” Đó là tiếng tim đập của năm người Trịnh Đông Lân, bọn nó mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng, đó là sự hồi hộp khi ra chiến trường, tim đập một cách khẩn trương. Nhìn sang bên cạnh, những người lính khác khuôn mặt đỏ chót, nó trong lòng bình tĩnh hơn một chút, tất cả mọi người đều có cảm nhận như ta mà thôi. Trịnh Đông Lân cưỡi Thanh Ngưu, tay nắm Bá Vương Thương dẫn đầu, Đinh Bộ Lĩnh cầm chặt Đại Đao phía sau, Trình Tú trong tay là kiếm gỗ, Tô Đông Lưu vẫn sử dụng thanh kiếm đã giết chết Lý Nguyên, Lý Tín không biết vác đâu ra hai thanh Đại Chùy, to còn hơn gấp đôi cái đầu nó, nhìn cực độ không phù hợp với thân thể ốm yếu của nó, Lương thì hơi cách một đoạn, bởi vì nó là cung thủ. Bên kia Đại Lê, xuất hiện một dàn ngang binh sĩ khổng lồ cao ba thước, trong tay Đại Đao như lưỡi hái tử thần, chém ngang một đợt, vô số binh sĩ Tây Sơn rơi đầu, mất nửa người. “A” Bộ binh Tây Sơn gần đó sợ trắng bệch mặt, ngửa đầu nhìn đám binh lính khổng lồ của Đại Lê, đứng như trời chồng. “Chết” Binh sĩ khổng lồ một đao chém xuống, binh sĩ Tây Sơn máu bắn cao ba thước, chết một cách oan ức. “Đừng làm rối loạn đội hình” Bách Nhân Tướng quát, cố gắng đề cao sĩ khí binh sĩ phe mình, mắt âm trầm, làm sao giết được người khổng lồ phe địch đây. Mũi tên như thiên thần giáng thế như là một câu trả lời cho Bách Nhân Tướng, phá nát giáp chân của binh sĩ khổng lồ, khiến nó đau đớn, càng thêm sợ hãi gầm thét, một chân lảo đảo. Lúc này, Thanh Ngưu tiến tới gần nó, Trịnh Đông Lân vung Bá Vương Thương như thần nhân một kích, quét ngang, chém đứt đôi người binh sĩ khổng lồ, quét thêm một mảng lớn binh sĩ Đại Lê. “Tốt lắm” Trịnh Đông Lân hào khởi hô, Thanh Ngưu sừng trâu khổng lồ húc thủng ruột binh sĩ địch. Lương nhắm một mắt tiếp tục bắn vào binh sĩ phe địch, tiễn của nó là tiễn đòi mạng, sẽ nghịch chuyển thế cục. “A” Lần này đến lượt binh sĩ địch hoảng sợ, Lý Tín như ma thần hiện thân, hai chùy quét ngang bộ binh, một chùy đi qua, địch như dưa hấu, vỡ nát. “Chết” Trình Tú kiếm gỗ đâm xuyên giáp của binh sĩ Đại Lê, mặc cho nó kinh ngạc, không biết tại sao một cây kiếm gỗ lại uy lực như vậy. Đinh Bộ Lĩnh giải vây một bên bộ binh, đại đao trong tay chém ngang đại đao người khổng lồ phe địch, kích thứ hai, người khổng lồ đứt đôi thân thể, máu tươi vung vẩy đại địa. Tô Đông Lưu chém rơi một đầu người khổng lồ khác, máu dính đầy trên giáp đang mang. “Có được nữa không ?” Trịnh Đông Lân nhìn phe mình hỏi. “Được” Binh sĩ thấy Trịnh Đông Lân uy mãnh, trong lòng dâng lên một cỗ hào khí, ngẩng đầu quát, mất đi tất cả sợ hãi đã từng tồn tại. Trong mắt nó, không có một tí cảm thấy sự kì dị của thiếu niên cưỡi trâu xông vào tiền tuyến phe địch, nó chỉ thấy thiếu niên trước mắt như hiện thân của đại tướng quân Tây Sơn. Binh sĩ Đại Lê mất đi người khổng lồ, mất đi một mảng đội hình vững chắc, binh sĩ Tây Sơn thừa thế đột phá tiền tuyến. Trịnh Đông Lân một chưởng tung ra, rồng ngâm hổ khiếu, như ảo như thật, một con rồng xuất hiện quấy rối đội hình phe địch. Là cảnh giới Hàng Long Thập Bát Chưởng đại thành, rồng ngâm cảnh, một ngày trước đại chiến, nó đã bất ngờ đạt tới. “Phe địch có người lợi hại quá” Binh sĩ Đại Lê chấn động, một tên Bách Nhân Tướng nói. “Để ta” Bách Nhân Tướng phe địch quát, cưỡi ngựa xông tới Trịnh Đông Lân, đại đao trong tay, chém giết một loạt binh sĩ Tây Sơn mở đường máu tiến tới. “Chết đi” Bách Nhân Tướng phe địch dữ tợn nói, đại đao xé máu chém Trịnh Đông Lân. “Còn chậm lắm” Trịnh Đông Lân trường thương uốn éo, như một vòng cong đòi mạng, “phập phập phập” liên tục âm thanh vang lên, mũi thương đâm thủng người Bách Nhân Tướng phe địch. Nó khuôn mặt dại ra, không hiểu thấu chết đi, đại đao rơi xuống đất, cao thủ Tam Đẳng Chi cứ thế mà chết. “Anh em tiến lên” Trịnh Đông Lân hô, Bá Vương Thương mở đường máu, mỗi một lần quét ngang đều chết một mảng lớn binh địch. Binh sĩ địch thấy không ai ngăn cản được Trịnh Đông Lân, bắt đầu thối lui, điều đó làm rối loạn đội hình trông thấy rõ, binh sĩ Tây Sơn được tiếp thêm sĩ khí, giết càng hăng máu. Ngựa chiến Đại Lê hí một tiếng, phía trên kỵ binh vung trường đao chém xuống binh sĩ Tây Sơn, lưỡi đao vang lên một âm thanh gãy nát, bị một mũi tên từ phía xa tiền tuyến, phá thành một lỗ động. Kỵ binh Đại Lê mặt kinh sợ, là ai có thể bắn thủng trường đao nó một cách kinh khủng như vậy, người cúi thấp hơn, nhằm né tránh tên của địch nhân.