Vô Địch Thiên Hạ
Chương 77 : Dị bảo
Hoàng Tiểu Long nhướn mày, không ngờ mình vẫn còn một sư huynh.
Trần Thiên Tề? Hắn hiểu được ý của Vu Minh. Hiện giờ Tu La Môn chia làm hai phe, một phe lấy Tổng vực chủ Trần Thiên Tề đứng đầu, dưới trướng là các vực chủ. Một phe khác do hai sứ Triệu Thư cùng Trương Phủ đứng đầu, chỉ thừa nhận người có Tu La giới là Môn chủ, giống như Vu Minh và đám đệ tử Hạo Thiên, Phí Hầu bây giờ.
Lòng trung thành của đám Vu Minh không thành vấn đề, nếu không, ba người Vu Minh, Hạo Thiên, Phí Hầu biết mình có Tu La giới đã cướp nó từ lâu rồi.
Nếu phe Trần Thiên Tề biết Tu La giới xuất hiện, cho dù bây giờ mình đang ở Vương quốc Lạc Thông đại lục Phong Tuyết cũng rất nguy hiểm.
Vu Minh cũng nói:
“Nếu Tổng vực chủ Trần Thiên Tề biết Môn chủ giữ Tu La giới, nhất định sẽ phái người tới giết Môn chủ, thậm chí còn có thể sẽ tự mình qua đây.”
Hoàng Tiểu Long trầm ngâm hỏi:
“Thực lực của Trần Thiên Tề này thế nào?”
Vu Minh lắc đầu:
“Thuộc hạ cũng không rõ lắm. Mấy chục năm nay không có ai thấy Tổng vực chủ ra tay. Nhưng khi lão Môn chủ rời đi, Tổng vực chủ Trần Thiên Tề đã đạt được Thánh vực ngũ giai!”
“Thánh vực ngũ giai!”
Lòng Hoàng Tiểu Long trầm xuống. Trần Thiên Tề đã là Thánh vực ngũ giai từ hơn năm mươi năm trước.
Lúc này, Hoàng Tiểu Long chỉ nghĩ, thực lực của mình còn quá yếu. Tuy so với bạn bè đồng lứa thì hắn đã vô cùng nghịch thiên, nhưng so với các cường giả Tiên thiên, Thánh vực, vẫn còn quá yếu ớt. Với thực lực Thánh vực ngũ giai của Trần Thiên Tề, muốn giết mình, chả cần phải động đến nửa ngón tay.
Vu Minh lại nói:
“Tổng vực chủ Trần Thiên Tề thiên phú cực cao, có Vũ hồn cấp mười ba đỉnh cấp, thiên sứ mười ba cánh, còn là chiến thiên sứ có sức chiến đấu cực mạnh!”
Vũ hồn cấp mười ba đỉnh cấp, thiên sứ mười hai cánh.
Chiến thiên sứ có sức chiến đấu cực mạnh!
Hoàng Tiểu Long căng thẳng không chớp mắt.
Cũng không lạ, cũng chỉ có siêu cấp Vũ hồn, mà còn là Vũ hồn siêu cấp đỉnh cấp mới có thể chịu được sát ý của Tu La địa ngục, tu luyện Tu La quyết, trở thành đệ tử của Nhâm Ngã Cuồng.
Nếu vậy, trên thế giới này, ngoài Hoàng Tiểu Long và Nhâm Ngã Cuồng, còn có Trần Thiên Tề cũng tu luyện Tu La quyết.
Đương nhiên, tuy Trần Thiên Tề cũng luyện Tu La quyết nhưng lại không có Tu La Chi Đao, cho nên, khẳng định sẽ không luyện đươc Tu La kiếm pháp. Hơn nữa, theo như những gì có ghi lại trên bức họa kia, chỉ có Môn chủ Tu La Môn mới tu luyện được Tu La quỷ trảo. Cho nên, Trần Thiên Tề cũng không luyện được Tu La quỷ trảo.
Trên thế gian này chỉ có Hoàng Tiểu Long và Nhâm Ngã Cuồng tu luyện Tu La kiếm pháp và Tu La quỷ trảo.
“Sư tôn, thực ra thiên phú của Môn chủ cũng không kém Tổng vực chủ Trần Thiên Tề đâu!”
Phí Hầu lên tiếng nói với Vu Minh.
Lúc trước, không được Hoàng Tiểu Long đồng ý, hai người Phí Hầu và Hạo Thiên cũng không dám tiết lộ chuyện về Vũ hồn của hắn với Vu Minh. Cho nên Vu Minh không biết hắn có Vũ hồn siêu cấp song sinh.
Vu Minh nhìn Hoàng Tiểu Long, không thể tin nổi, hỏi lại:
“Lẽ nào Vũ hồn của Môn chủ cũng là Vũ hồn cấp mười ba đỉnh cấp?”
Tổng vực chủ Trần Thiên Tề là người có thiên phú cực cao trong Tu La Môn, hoàn toàn có thể nằm trong số vài người đứng đầu cả đại lục Tinh Vân. Đừng nói là Vũ hồn cấp mười ba đỉnh cấp, cho dù là Vũ hồn cấp mười ba, trên cả thế giới Vũ hồn cũng không có mấy người có. Cũng khó trách Vu Minh không tin Hoàng Tiểu Long cũng có Vũ hồn cấp mười ba đỉnh cấp như Trần Thiên Tề.
Phí Hầu và Hạo Thiên cùng nhìn Hoàng Tiểu Long.
Vu Minh cũng nhìn Hoàng Tiểu Long.
Hắn cũng không giấu hắn ta, gọi Vũ hồn song long ra.
Quanh Hoàng Tiểu Long tối sầm lại, một con hắc long xoay quanh đằng sau hắn.
“Viễn cổ Thần long, Hắc long!”
Vu Minh đầy khiếp sợ.
Vũ hồn cấp mười hai đỉnh cấp.
Thiên phú như vậy, tuy rằng so ra vẫn kém Tổng vực chủ Trần Thiên Tề, nhưng cũng rất kinh người rồi, đủ để làm Môn chủ Tu La Môn.
Sau lưng Hoàng Tiểu Long lại tản ra ánh sáng màu xanh lam, trong ánh mắt khiếp sợ của Vu Minh, một con rồng màu lam hiện ra, lẳng lặng cuốn quanh giữa hư không cùng hắc long.
Hai rồng cùng tại, long uy bao trùm tứ phương.
Vu Minh còn đang khiếp sợ ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.
“Vũ…Vũ hồn song sinh siêu cấp!”
Hơn nữa còn là Vũ hồn Viễn cổ thần long song sinh.
Lam long!
Cả thế giới Vũ hồn, hơn vạn năm nay, cho tới giờ, chưa từng nghe nói có người có Vũ hồn lam long!
Vu Minh kinh ngạc ngẩn ra hồi lâu, đầu lưỡi run lên, giống như phản ứng của Phí Hầu và Hạo Thiên, đột nhiên đứng bật dậy, quỳ sụp xuống.
“Môn chủ vô địch thiên hạ!”
Vu Minh kích động vô cùng.
Hoàng Tiểu Long bảo họ đứng dậy, nhưng thật lâu sau Vu Minh mới đứng lên nổi, nhưng vẫn còn rất kích động. Khi hắn ta nhìn Hoàng Tiểu Long lần thứ hai, ánh mắt đã hoàn toàn khác.
Vu Minh đứng dậy, Hoàng Tiểu Long ngẫm nghĩ một lát, mới nói:
“Ta có một thứ muốn cho các ngươi xem một chút.”
Đoạn, trong cái nhìn tò mò và soi mói của ba người, sau lưng Hoàng Tiểu Long hiện ra một bảo tháp tỏa ánh kim quang, chính là bảo tháp hắn thu được ở Long Diễm Cốc.
Vu Minh là trưởng lão Tu La Môn hẳn là biết bảo tháp này. Hoàng Tiểu Long muốn nhờ hắn ta xem xem nó là bảo bối gì.
Hoàng Tiểu Long tin vào lòng trung thành của ba người Vu Minh, không sợ họ sẽ tiết lộ ra ngoài.
Phí Hầu và Hạo Thiên nhìn bảo tháp sau lưng Hoàng Tiểu Long, không biết là cái gì. Nhưng sắc mặt Vu Minh lại chấn động, sắc mặt cực kỳ khoa trương, giống như vừa nãy khi thấy Vũ hồn song long của hắn. Hai môi hắn ta run lên, chỉ chỉ bảo tháp sau lưng hắn, hai mắt trợn tròn:
“Cái này... chẳng lẽ là… Linh lung bảo tháp?”
Linh lung bảo tháp?
Phí Hầu và Hạo Thiên nhìn sư tôn Vu Minh đang kích động vô hạn, lại càng không hiểu gì. Hiển nhiên cả hai người cũng chưa từng nghe về Linh lung bảo tháp này.
Hoàng Tiểu Long cũng nhìn Vu Minh.
“Linh lung bảo tháp, lại là Linh lung bảo tháp. Thật là Linh lung bảo tháp!”
Dường như trong mắt Vu Minh chỉ còn lại bảo tháp kia, hai mắt nóng rực, hơi thở càng lúc càng gấp.
Hoàng Tiểu Long nhìn phản ứng có phần khoa trương của hắn ta, không biết nói gì.
Nhưng, xem ra Linh lung bảo tháp này là một bảo bối hiếm thấy.
Thật lâu sau, Vu Minh mới tỉnh lại khỏi cơn kích động, hai mắt nhìn Hoàng Tiểu Long xen thêm một tia ước ao khó hiểu. Cho dù vừa rồi hắn gọi ra Vũ hồn song long, hắn ta cũng không có ánh mắt ấy.
Hít sâu một hơi, hắn ta giải thích với hắn:
“Trong đất trời có một vài thứ được gọi là dị bảo. Mỗi món dị bảo xuất hiện đều gây nên tranh đoạt khắp nơi, gây ra một mảnh tinh phong huyết vũ.
Vu Minh lại nhìn bảo tháp sau lưng Hoàng Tiểu Long, hai mắt không kìm được sự kích động:
“Trong thiên hạ này, có tổng cộng ba mươi món bảo tháp. Bảo tháp này của Môn chủ là Linh lung bảo tháp, đứng hàng thứ chín!”
Dị bảo, Linh lung bảo tháp, đứng hàng thứ chín!
Vu Minh lại nói:
“Mỗi món dị bảo đều có tác dụng thần kỳ lớn lao, đặc biệt, với người tu luyện, nó sẽ đem lại lợi ích khó ai lường được. Môn chủ đã thu phục được Linh lung bảo tháp này chắc cũng biết. Hơn nữa, thực lực của Môn chủ càng mạnh, tác dụng của bảo tháp càng lớn.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
45 chương
72 chương
261 chương