Vô Địch Thiên Hạ
Chương 219 : Tới diêu phủ
Vu Minh bay ra, hào quang tỏa sáng, một người đá khổng lồ xuất hiện. Người đá này toàn thân màu lục đỏ, hai mắt lóe ánh đỏ kim. Đây là Vũ hồn của Vu Minh, lục thạch cự nhân. Lục thạch cự nhân là một loại Vũ hồn chủng viễn cổ, sức phòng ngự và sức mạnh đều cực kỳ khủng bố.
Vu Minh triệu Vũ hồn ra, lập tức Hồn hóa, cả người độ thêm một lớp áo giáp màu lục đỏ, vung một quyền đuổi giết Diêu Phi.
Bị Vu Minh tấn công, toàn thân Diêu Phi phụt lên một ngọn lửa màu tối đen, một người khổng lồ màu đen xuất hiện trên không sau lưng y. Người khổng lồ này toàn thân bọc một ngọn lửa đen, vừa âm lãnh vừa tà ác, uy nghiêm vô thượng. Đây cũng là Vũ hồn của Diêu Phi, giống với Vũ hồn của Vu Minh, đều là Vũ hồn chủng tộc viễn cổ, tên Hắc Ám Quân Vương.
Hắc Ám Quân Vương là Quân vương tộc hắc ám từ viễn cổ, là Vũ hồn cấp mười hai đỉnh phong. Diêu Phi triệu Vũ hồn ra cũng lập tức Hồn hóa, toàn thân mặc áo giáp đen, được bao quanh bởi một ngọn lửa đen phùng phùng cháy.
Y phi thân lên, hóa ra hai thân ảnh đón đòn tấn công của Vu Minh.
Ầm một tiếng, cả hai đồng thời bị đẩy lui.
Tuy Diêu Phi đã bị thánh lực của Triệu Thư gây thương tích từ trước, nhưng thực lực của y vẫn mạnh hơn Vu Minh một chút, đẳng cấp Vũ hồn cũng áp chế hẳn Vu Minh, cho nên mặc dù y bị thương nhưng Vu Minh vẫn khó có thể đánh bại trong vài chiêu. Bị đẩy lui, hai mắt Vu Minh lạnh lẽo, vung hai đấm. Cả hai lại cuốn lấy nhau kịch chiến.
Dưới quảng trường, mọi người đang khiếp sợ xem Triệu Thư, Đại đế Đoạn Nhận kịch chiến cùng bọn Lý Mạc Lâm. Có thể đột phá Thánh vực, nhất định Vũ hồn sẽ là loại siêu cấp. Lúc này, mấy người Triệu Thư, Đại đế Đoạn Nhận đã triệu Vũ hồn ra. Mười Thánh vực triệu ra mười Vũ hồn siêu cấp cùng một lúc ngay trước mặt mọi người, thực sự rất hoành tráng.
“Nhị Hoàng tử Điện hạ, chúng ta có nên đi lên không?”
Cường giả hoàng cung Trình Kiếm hỏi Đoạn Vô Ngân. Nhìn Vu Minh kịch chiến cùng Diêu Phi xa xa, y muốn xông lên hỗ trợ Vu Minh.
Ngay khi Đoạn Vô Ngân khẽ gật đầu một cái, một đạo khí tức khủng bố từ giữa không trung giáng lâm, tung một quyền nhắm thẳng đến nơi Triệu Thư và Lý Mạc Lâm đang kịch chiến. Lý Mạc Lâm kinh hãi, chín đạo quang mang toàn thân lóe sáng, đồng thời vung ra một chưởng đón lấy. Quyền chưởng va chạm, Lý Mạc Lâm chấn động toàn thân, liên tiếp lùi lại giữa không trung.
“Ha ha, Trương Phủ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
Triệu Thư cười lớn chào. Giữa không trung, một người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng râu tóc bạc trắng xuất hiện.
Trương Phủ! Người tới chính là Hữu sứ Tu La Môn Trương Phủ!
Vừa rồi, khi ở trong Hoàng thành Đoạn Nhận, để phòng ngừa vạn nhất, Triệu Thư cùng Hoàng Tiểu Long đã truyền tin gọi Trương Phủ tới. Và Trương Phủ đã tới. Trương Phủ nhìn Triệu Thư, cười lớn:
“Tràng diện náo nhiệt thế này làm sao thiếu được Trương Phủ ta. Lâu rồi không vận động, gân cốt lỏng lẻo lắm rồi, chuyến này quả nhiên không uổng công!”
“Ha ha, vậy giao bà nương này cho ngươi!”
“Không vấn đề gì!”
Trương Phủ phi thân lên, triệu ra một con Cự sư Vũ hồn đen trắng, lập tức Hồn hóa, tấn công Lý Mạc Lâm.
Thấy mình bị hai lão già chia nhau như chia con mồi, Lý Mạc Lâm nổi giận, yêu kiều quát lên, nhoáng một cái khôi phục chín cái đuôi lớn, tấn công Trương Phủ, đồng thời, quầng sáng chín màu quanh thân bà ta lại lóe lên.
Lúc này, Triệu Thư đã lùi tới bên cạnh Hoàng Tiểu Long. Hoàng Tiểu Long dặn:
“Ngươi đi giết Diêu Phi!”
“Vâng, thiếu chủ!”
Triệu Thư phi thân lên, cùng Vu Minh kích chiến Diêu Phi. Hai luồng kình khí hủy diệt ập thẳng tới Triệu Thư. Hắn ta cười lạnh, giơ một tay lên muốn đập cho Diêu Phi một chưởng tan nát, đột nhiên, một đạo kiếm khí cực kỳ nhẹ phá không mà tới. Triệu Thư cả kinh, ấn một chưởng, khí kình kích động.
Một cái bóng loáng một cái tới bên cạnh Diêu Phi, cuốn lấy y, lóe lên một cái, biến mất giữa không trung, để lại một câu:
“Sư muội, về Thần điện trước!”
Lý Mạc Lâm đang kịch chiến với Trương Phủ nghe vậy, đột nhiên đánh Trương Phủ một chưởng, bức lui đối phương, hừ lạnh:
“Trương Phủ đúng không? Lần sau ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
Bà ta phi thân, nhoáng một cái đã biến mất.
Ngạo Bạch Tuyết, Diêu gia lão tổ cùng bốn vị Thánh vực khác của Thần điện cũng phi thân lên rồi biến mất.
Trương Phủ nhìn Lý Mạc Lâm đào tẩu, nhướn mày, phi thân tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, cung kính hành lễ:
“Thuộc hạ Trương Phủ bái kiến thiếu chủ!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ thiếu chủ!”
Mấy người Đại Đế Đoạn Nhận thấy Trương Phủ chạy đến cũng gọi Hoàng Tiểu Long là thiếu chủ, thâm tâm rất kinh ngạc. Theo như vừa rồi đã chứng kiến, thực lực của Trương Phủ tuyệt đối không kém gì Triệu Thư, thậm chí còn mạnh hơn một chút! Rốt cuộc Hoàng Tiểu Long này có thân phận gì lại khiến cho hai cường giả Thánh Vực cao giai gọi mình là thiếu chủ? Tuy Triệu Thư là hảo hữu của sư tôn của Đoạn Nhận, nhưng hắn ta cũng không biết Triệu Thư chính là Tả sứ Tu La Môn.
“Môn chủ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Triệu Thư hỏi.
Hoàng Tiểu Long vẫn lạnh như băng, sát ý lập lòe:
“Tới Diêu phủ!”
Không ngờ lần này lại để cho Diêu Phi chạy thoát, hắn chỉ hy vọng bây giờ phụ thân đang ở Diêu phủ, nếu không, chỉ sợ….
Mọi người khẽ giật mình.
“Vâng, thiếu chủ!”
Mấy người Triệu Thư, Trương Phủ cung kính xác nhận. Sau đó, Hoàng Tiểu Long phi thân lên, Triệu Thư, Trương Phủ, Vu Minh, Phí Hầu đi theo.
“Phụ thân, chúng ta có đi cùng không?”
Đoạn Vô Ngân tiến tới hỏi ý Đại đế Đoạn Nhận. Đại đế Đoạn Nhận gật đầu:
“Ừ, chúng ta cũng đi!”
Hắn ta cũng phi thân lên, dẫn một đoàn người rời học viện Đoạn Nhận, tới Diêu phủ.
Lúc này, trong một gian mật thất của Diêu phủ, Hoàng Bằng, Tô Yến, Hoàng Mẫn, Hoàng Tiểu Hải dang bị người ta dùng dây thừng vừa thô vừa cứng trói chặt, phẫn nộ nhìn mấy tên hộ vệ Diêu phủ xung quanh. Một gã hộ vệ đang nhìn Tô Yến và Hoàng Mẫn đang bị trói từ trên xuống dưới đầy dâm uế. Hai mẫu nữ bị dây thừng trói chặt, siết vào quần áo, hai ngọn núi phía trước hiển hiện ra rất rõ ràng. Gã hộ vệ Diêu phủ cười nói:
“Mẫu thân và muội muội của Hoàng Tiểu Long này con mẹ nó đều mê người, nhìn qua còn tưởng là một đôi tỷ muội. Nếu không phải công tử đã có lệnh, ta đã không nhịn nổi nữa rồi!”
Một gã hộ vệ cao gầy khác cười nói theo:
“Yên tâm đi. Công tử giết Hoàng Tiểu Long xong, các ả cũng không còn giá trị gì để lợi dụng nữa, đến lúc đó ngươi muốn chơi thế nào thì chơi!”
Gã hộ vệ lúc nãy lại nói:
“Chỉ một Hoàng Tiểu Long nho nhỏ thôi mà, bất quá là ỷ vào Đoạn Vô Ngân chống lưng cho, thật không hiểu tại sao công tử lại kiêng kỵ hắn như thế. Bằng vào bản thân công tử, còn thêm Diêu phủ giúp sức, muốn bóp chết Hoàng Tiểu Long còn phải động đến ngón tay nữa sao?”
“Ta cũng thấy thế. Chỉ một Hoàng Tiểu Long nho nhỏ, căn bản không cần để vào mắt!”
Mấy người đang thong thả nói chuyện, đột nhiên, ầm một tiếng thật lớn, toàn bộ thiên địa đều lay động.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
37 chương
294 chương
18 chương
309 chương