Vô Địch Thiên Hạ

Chương 217 : Đại đế đoạn nhận tới

Bàn tay to tướng che kín cả mặt trời lập tức ập tới trước mặt Quách Sâm. Quách Sâm hoảng sợ đưa tay ra đón lấy. “Bá thiên vô cực thủ!” Một thủ ấn phá không mà ra. Quanh thủ ấn lóe ra hai đạo quang mang một sáng một đen, khí phách tràn ngập khắp không gian.  Hai chưởng ấn va vào nhau, khí kình khủng bố tóe ra tứ phía. Nhưng ngay lập tức, Bá thiên vô cực thủ của Quách Sâm đã bị chưởng ấn của Triệu Thư phá vỡ. Sau đó, bàn tay che trời đã đến ngay trước mặt Quách Sâm. Quách Sâm kêu thảm một tiếng, bay ngược lại rơi xuống một góc quảng trường. Tất cả mọi người đều kinh hô tránh lui. Toàn bộ quảng trường Tuyệt Tình điện hoàn toàn yên tĩnh. Dường như tất cả mọi người đều nghe được tiếng tim đập thình thịch.  Lúc này, khí kình magn theo tất cả sức mạnh khiến cho Tuyệt Tình điện bắt đầu đổ xuống ầm ầm. Nhìn Tuyệt Tình điện sụp đổ, lại nhìn quanh xem Quách Sâm ở đâu, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Quách Sâm, Quách gia lão tổ, trùng kích thành công Thánh Vực, cường giả Thánh Vực lại không thể tiếp nổi một chưởng của Triệu Thư!  Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Triệu Thư. Rốt cuộc Triệu Thư này có thực lực gì? Thực lực thực sự như thế nào? Ngay cả Diêu Phi cũng khiếp sợ nhìn hắn. Còn Quách Chí vừa mới nãy còn kêu gào muốn Hoàng Tiểu Long quỳ xuống nhận sai với gia gia mình cũng nhìn gia gia mình nằm đó, mặt mũi như đông đá, rùng mình một cái, sau đó là tay chân run rẩy. Quách Chí nhìn Hoàng Tiểu Long và Quách Thư dầy sợ hãi. Lúc này, Hoàng Tiểu Long chậm rãi tiến tới, đứng trước mặt Quách Thế Văn, lạnh lùng hỏi:  “Ngươi hạ lệnh để cho Quách Thế Nguyên giải trừ hôn ước giữa muội muội ta và Quách Thái?” Da mặt Quách Thế Văn giật giật, lùi lại đằng sau, khoát tay áo, nhăn nhúm cười: “Không. Không có chuyện này. Tuyệt  đối không có, không có chuyện này!”  “Không có chuyện này?” Hoàng Tiểu Long cười lạnh: “Vậy bên ngoài kia là đồn sai à?”  “Vâng đúng, chắc chắn là đồn sai!” Quách Thế Văn cười tươi sáng lạn: “Nhất định có một vài gia tộc có thế lực cố ý bịa đặt, ghen ghét quan hệ thông gia giữa Quách gia ta và Hoàng gia, nên cố ý bịa chuyện tung lời đồn bậy!”  Quách Sâm bị một chưởng của Triệu Thư đánh bay đang cố gắng bò lên khỏi mặt đất. Thấy vậy, Quách Thế, Văn, Quách Chí, đám đệ tử Quách gia mới kịp phản ứng lại, chạy tới trước mặt Quách Sâm. “Phụ thân, người không sao chứ?” Quách Thế Văn vừa hỏi dứt lời, Quách Sâm oạc một cái, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm hồng cả mặt đất.  Cả Quách gia đều sợ hãi hoảng loạn. Quách Sâm chính là trụ cột Quách gia đó. Nếu Quách Sâm chết, Quách gia sẽ bị ảnh hưởng vô cùng lớn, thậm chí Quách Phi kia còn “kích động” đến mức bật thốt lên: “Gia gia, ngàn vạn lần người không thể chết!” Gã vừa dứt lời, Quách Sâm lại nôn ra một búng máu nữa.  Quách Thế Văn nhìn đứa nhi tử vô dụng, giận dữ vung một chưởng đánh bay gã. Quách Phi lăn đến bên ngoài quản trường, các đệ tử Quách gia khác cũng không buồn tới nâng gã dậy. “Ta không sao.” Quách Sâm yếu ớt nói vậy. Thực ra, có sao hay không, rốt cuộc cũng chỉ có lão biết. Vừa rồi một chưởng kia của Triệu Thư đã làm tổn thương đến căn cơ Thánh Vực của lão, suýt nữa thì đánh cho lão rơi từ Thánh Vực xuống thành Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong. Quách Sâm vừa mới đột phá THánh Vực, Thánh Vực vẫn chưa vững chắc.  “Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình!” Quách Sâm nói với Triệu Thư, sắc mặt kính sợ và cung kính. Lão biết, nếu chưởng vừa rồi Triệu Thư không lưu tình, chỉ sợ lão đã bị đánh rơi xuống thành Tiên thiên thập giai hậu kỳ đỉnh phong. Triệu Thư lạnh lùng nói:  “Ta nể mặt Hoàng tiểu thư, nên chưởng vừa rồi mới lưu tình như vậy. Bằng không thì… hừ!” “Hoàng tiểu thư?” Quách Sâm nhìn Quách Thế Văn, không hiểu. Tuy vừa rồi lão cũng có nghe cuộc đối thoại giữa Hoàng Tiểu Long và Quách Thế Văn, nói cái gì mà giải trừ hôn ước, nhưng cũng không rõ lắm. Quách Thế Văn vội vàng giải thích:  “Khi phụ thân bế quan, Quách Thái và muội muội Hoàng công tử Hoàng Mẫn tiểu thư đã định ra hôn ước!” Quách Sâm giận dữ quát: “Sao ngươi không nói sớm?”  Quách Thế Văn cúi đầu không dám mở miệng. Quách Sâm quay sang cười nói với Hoàng Tiểu Long: “Hoàng công tử, việc này ngươi cứ yên tâm, nhất định ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng. Về sau Quách gia ta và Hoàng gia là quan hệ thông gia, là thân gia rồi, là Quách gia chúng ta trèo cao rồi!” Hoàng Tiểu Long lạnh lùng liếc nhìn Quách Sâm, quay sang, nhìn Diêu Phi, lạnh lùng hỏi:  “Nói, phụ thân ta đang ở đâu?” Tất cả mọi người đều nhìn Diêu Phi. Y lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long, cười nói: “Hoàng Tiểu Long, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, không ngờ được bên ngươi lại có cao thủ như thế.”  Y nhìn sang Triệu Thư, cười lạnh: “Nhưng ngươi dám đưa người ngoài vào trong học viện Đoạn Nhận, đánh đệ tử học viện bị thương. Không lâu nữa, Đại đế sẽ cùng các Đại Thánh tôn giá lâm, dù Triệu Thư có mạnh hơn nữa cũng sẽ phải chết!” Diêu Phi vừa dứt lời, đột nhiên xa xa có tiếng xé gió, từng đạo khí tức cường hoành đến mức dày đặc cấp tốc ập đến. Trước mặt moi người, một người mặc long bào, mi tâm có một phù văn Đoạn Nhân thu nhỏ, chính là Đại đế Đoạn Nhận. Sau lưng Đại đế là năm vị lão giả mặc chiến bào hoàng kim, đây cũng chính là năm Đại Thánh Tôn của học viện Đoạn nhận.  Sau lưng năm Đại Thánh Tôn là Đoạn Vô Ngân cùng các cao thủ học viện Đoạn Nhận. Thấy Đại đế Đoạn Nhận cùng năm Đại Thánh Côn và các cao thủ tới, Diêu Phi mừng ra mặt, nhìn Hoàng Tiểu Long, khuôn mặt cười đến mức dữ tợn: “Hoàng Tiểu Long, nhất định ngươi sẽ phải chết. Ha ha. Chờ lát nữa ta xem ngươi trốn thế nào!”  Trong vô số ánh mắt của Diêu Phi, Quách gia và các thầy trò, đoàn người Đại đế Đoạn Nhận rốt cuộc đã tới quảng trường Tuyệt Tình điện. “Bái kiến Đại đế và năm vị Thánh Tôn!” Các thầy trò học viện Đoạn Nhân và cả Diêu Phi đều quỳ xuống, hành lễ. Trong trường, chỉ còn Quách Sâm, Hoàng Tiểu Long, Triệu thư, Vu Minh vẫn còn đứng.  Đại đế Đoạn Nhận khẽ gật đầu, nhìn mọi người, khai kim khẩu: “Tất cả mọi người đứng lên đi!” “Tạ ơn Đại đế!”  Mọi người đứng đậy, trong vô số cái nhìn, Đại đế Đoạn Nhận bước về phía đoàn người Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư. Diêu Phi nhìn Đại đế Đoạn Nhận, khuôn mặt dần nở  ra nụ cười, hai mắt độc hận tỏa ra hào quang lập lòe. Hoàng Tiểu Long, để ta xem ngươi chết thế nào! Đại đế Đoạn Nhân đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long và Triệu Thư, đột nhiên cung kính nói với Triệu Thư:  “Triệu tiên sinh, Đoạn Nhân đã tới chậm!” Tất cả mọi người đều đóng băng, ngây người đứng đó. Bọn Diêu Phi, Quách Sâm, Quách Thế Văn đều trợn trừng hai mắt, “Triệu… Triệu tiên sinh?”  Diêu Phi hoang mang. Đại đế Đoạn Nhận lại gọi Triệu Thư là Triệu tiên sinh, lại với thái độ cung kính như thế? Đại đế Đoạn Nhận quay sang cung kính chào Hoàng Tiểu Long: “Hoàng công tử!”  Tất cả mọi người đều trơn trừng hai mắt. Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm cũng tiến lên cung kính chào: “Triệu tiên sinh, Hoàng công tử!” Não bộ của mọi người nổ ầm ầm, không biết nên phản ứng thế nào, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên, có người nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng. Kim lệnh trong tay Hoàng Tiểu Long, chẳng lẽ không phải Đoạn Vô Ngân cho, mà là Đại đế Đoạn Nhận!