Vô Địch Thiên Hạ
Chương 211 : Đột biến
Trong cái hang đó, hoàn toàn tối đen.
Đây quả thực là một loại dày vò về tâm linh.
Thử nghĩ xem, một người ở trong một cái hang đen thui không thấy mặt trời, một mực đi về phía trước suốt mấy giờ đồng hồ, mà lúc nào cũng phải đề phòng có thể xảy ra nguy hiểm. Chỉ sợ người bình thường đã phát điên rồi.
Hoàng Tiểu Long tâm tính cứng cỏi, vẫn lẳng lặng đi tiếp.
Có điều, ngoại trừ khi mới vào trong hang, Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển trong cơ thể hắn không có động tĩnh gì nữa.
Khoảng một ngày sau.
Hoàng Tiểu Long vào trong hang đã khoảng một ngày rồi, vẫn chưa đi tới đáy hang.
Cứ đi miết trong một cái hang nhỏ hẹp không có ánh sáng như vậy suốt gần một ngày trời, cho dù là Hoàng Tiểu Long tâm tính cứng rắn cũng không khỏi buồn bực, lửa giận nhen nhóm.
Cuối cùng, hắn dứt khoát dừng lại, ngồi xếp bằng, bắt đầu minh tưởng điều tức tiêu trừ sự buồn bực và cơn tức giận trong lòng mình.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu sau, tiêu trừ được hết bực bội giận hờn, hắn lại đứng dậy, tiếp tục đi tiếp.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Hoàng Tiểu Long lại dừng lại, lại minh tưởng và điều tức, bình tĩnh cảm xúc trong nội tâm.
Trong hang này không có ánh mặt trời, hắn chỉ có thể thầm tính toán đại khái thời gian đã đi bao lâu.
Khi cả cơ thể hắn gần như muốn chết lặng, đột nhiên, trong bóng tối vô tận trước mắt có một điểm sáng.
Một điểm sáng!
Dù chỉ là một điểm sáng, nhưng Hoàng Tiểu Long đã đi trong bóng tối không biết bao nhiêu ngày, vẫn chỉ có bóng tối làm bạn sướng phát điên.
Ánh sáng. Hy vọng!
Với Hoàng Tiểu Long, hiện giờ, dù chỉ là một điểm sáng thôi, cũng là hy vọng vô hạn!
Hoàng Tiểu Long phi thân lướt đi, gần như dốc hết tốc độ phi hành chạy nước rút tới hướng ánh sáng.
Nhưng, điểm sáng này, nhìn thì như gần, nhưng thực ra lại cực xa. Hắn phi hành suốt một giờ đồng hồ vẫn chưa tới.
Hắn không ngừng phi hành, ánh sáng ban đầu chỉ bé và yếu ớt như một hạt cát đã không ngừng to ra, cuối cùng thành một khe hở to tướng.
Khe hở càng lúc càng lớn, chậm rãi bao phủ lấy Hoàng Tiểu Long. Khi toàn thân hắn tiến vào trong khe hở thì đột nhiên cảnh vật trước mắt thay đổi. Hắn đã ra khỏi cái hang tối đen, tới một vùng núi trống trải.
Khắp nơi trong núi này đều là xương trắng!
Ngoài xương người, còn có xương các loại yêu thú, thậm chí còn có vài loại quái vật không biết tên.
Xương trắng chất thành từng đống.
Thậm chí có tòa núi xương cao tới trăm trượng!
Từng đạo âm sát chi khí từ số xương trắng này phát tán trên đỉnh núi, cuốn thành gió rít như quỷ kêu. Rùng cả mình!
Hoàng Tiểu Long nhướn mày.
Đây là nơi nào? Trong Thánh vực các sao có thể có nơi này? Bao nhiêu xương quái vật, yêu thú, thi thể người thế này không nên ở trong Thánh vực các mới đúng.
Chẳng lẽ không gian này không còn là ở trong Thánh vực các?
Đột nhiên trong đầu Hoàng Tiểu Long lóe lên một suy nghĩ như vậy.
Hắn chậm rãi bước tới, có cảm giác như đang đi vào địa ngục xương trắng.
Đột nhiên, Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển trong cơ thể hắn chấn động kịch liệt. Hai mắt hắn sáng ngời, cảm ứng được vị trí Đoạn Hồn châu, mở rộng cánh ác ma, cấp tống phi hành.
Lần này, Linh Lung bảo tháp và Tù Thần quyển không như lần trước, chỉ khẽ nhúc nhích rồi dừng lại đứng im, mà vẫn tiếp tục rung lên, càng lúc càng rung mạnh.
Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển rung động càng lúc càng mãnh liệt, sau đó, tự động bay ra khỏi cơ thể Hoàng Tiểu Long.
Hai dị bảo lơ lửng giữa không trung, lóng lánh tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, sau đó phá không tự động phi hành về phía trước.
Hoàng Tiểu Long thi triển thân pháp bám theo chúng.
Cứ như vậy, Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển cứ bay vù vù, tốc độ bay càng lúc càng nhanh.
Hoàng Tiểu Long phải dốc toàn lực phi hành mới miễn cưỡng đuổi kịp chúng.
Đột nhiên, chúng dừng lại. Hoàng Tiểu Long nhìn lên, chỉ thấy, cách đó không xa, có một hạt châu màu tím lơ lửng giữa không trung.
Đoạn Hồn châu!
Không nghi ngờ gì nữa, hạt châu màu tím này chính là Đoạn Hồn châu rồi!
Hoàng Tiểu Long tập trung nhìn, bên ngoài Đoạn Hồn châu lượn lờ sương mù dày đặc, chính là lớp sương màu xám tro mà hắn gặp khi mới vào sơn cốc. Nhưng làn sương mù quanh Đoạn Hồn châu còn dày hơn, đậm hơn, như một thứ dung dịch màu xám tro sền sệt.
Trong làn sương mù màu xám tro này, thi thoảng còn có vài tia bóng đen xuất hiện cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết, chính là đám quái vật màu đen đã khiến cho Hoàng Tiểu Long kinh hãi.
Trong cái nhìn soi mói của Hoàng Tiểu Long, Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển bay tới gần Đoạn Hồn châu, không ngừng xoay quanh nó. Nhưng khi hai dị bảo tới gần, làn sương màu xám tro quanh Đoạn Hồn châu không ngừng lưu động, ngăn chúng ở bên ngoài.
Trong làn sương đó, vô số quái vật đen thui kêu gào thảm thiết, như thể lúc nào cũng có thể giãy giụa chạy ra khỏi làn sương.
Giữa không trung, ba đại dị bảo tỏa ra ánh hào quang lóng lánh.
Linh Lung bảo tháp tỏa hào quang đỏ thẫm, Tù thần quyển tán ra kim quang sán lạn, mà Đoạn Hồn châu tản ra ánh sáng màu tím thẫm.
Ba ánh hào quang không ngừng quấn lấy nhau.
Lúc này, song long hắc, lam trong cơ thể Hoàng Tiểu Long bay ra, quấn lấy Đoạn Hồn châu.
Vũ hồn song long bay ra khỏi cơ thể Hoàng Tiểu Long, thế cân bằng của ba dị bảo bị phá vỡ. Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyển càng lúc càng tỏa ra hào quang mãnh liệt hơn, mà hào quang màu tím của Đoạn Hồn châu lại nhạt dần.
Khi hào quang màu tím sẫm của Đoạn Hồn châu gần như tiêu biến, đột nhiên, đủ các loại xương cốt người, quái vật, yêu thú quanh vùng núi bắt đầu chuyển động.
Hoàng Tiểu Long biến sắc.
Đám xương này, không tới mấy tỷ cũng phải ngàn vạn. Ngàn vạn bộ xương trắng như sóng lớn đánh tới Hoàng Tiểu Long. Đồng thời, âm sát chi khí khủng bố phô thiên cái địa hình thành nên một đám ác ma lệ quỷ, nhe răng muốn xông tới Hoàng Tiểu Long.
Hắn muốn tránh cũng không được. Ngay lập tức, hắn bị vô số bộ xương ở đây đè kín, sau đó sẽ bị âm sát chi khí trùng kích, hai mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Gần như Hoàng Tiểu Long đã tiến vào một giấc mộng dài rất dài. Trong mộng, vô số xương trắng xung quanh đều biến mất, xuất hiện vô số biển máu. Biển máu biến mất. Lại là vô số ác ma địa ngục giương nanh múa vuốt. Ác ma địa ngục biến mất, lại là cảnh tượng địa ngục thảm thương, có âm quỷ, có cả đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết, có cả quỷ chặt đầu.
Từng hình ảnh kéo chuyển qua trước mắt hắn.
Hoàng Tiểu Long bồng bềnh trong dòng sông ký ức.
Rất lâu sau, đột nhiên trước mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên hào quang, ý thức chậm rãi khôi phục. Hắn tỉnh lại, mở to hai mắt, là một khuôn mặt, dần dần, khuôn mặt đó rõ ràng hơn.
Tạ Bồ Đề!
Hoàng Tiểu Long lắc lắc dầu, cố gắng đứng dậy, nhìn quanh, hỏi:
“Đây là đâu?”
Tạ Bồ Đề bị hỏi vậy, nhìn hắn một cách đầy quái dị.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
37 chương
294 chương
18 chương
309 chương