Vô Địch Thiên Hạ
Chương 209 : Tìm kiếm đoạn hồn châu
Diêu Phi dứt lời, nhấc tay lên, một đoàn hỏa diễm màu đen không ngừng ngưng tụ trong tay y. Trong ánh lửa màu đen, có một cỗ lực lượng bí ẩn khiến cho người ta phải nhói tim vì sợ đang ẩn ẩn truyền ra.
Hỏa diễm màu đen trong tay Diêu Phi khác với lửa đen của Hắc Hỏa phượng hoàng của Tạ Bồ Đề. Hắc Hỏa phượng hoàng của Tạ Bồ Đề bá đạo, liều lĩnh, hủy diệt. Mà ngọn lửa màu đen trong tay Diêu Phi lại láy ra từ như minh hỏa từ trong địa ngục, u lãnh, âm hàn, như một con rắn độc khổng lồ há miệng một cái cũng khiến người ta rùng mình.
Lại có vài phần giống với Đấu khí Tu La của Hoàng Tiểu Long, rồi lại bất đồng.
Lúc này, khí thế của Quách Hứa Phi của Quách gia kia cũng tăng lên. Phóng ra Đấu khí, quanh thân y xuất hiện một đàn bươm bướm, nhưng lại tràn ngập hắc ám, khí tức tà ác lượn quanh.
Con bướm nho nhỏ hai mắt màu lục tối sẫm, chân có bốn cái trảo nhọn hoắt, lóe ra ánh sáng màu lục sẫm.
Đây là Vũ hồn của Quách Hứa Phi!
Ngục minh quỷ điệp!
Trong thế giới Vũ hồn có một loại Vũ hồn thuộc về Vũ hồn vong linh. Vũ hồn vong linh đều rất tà ác, có ngoại hình xấu xí đến buồn nôn. Ngục minh quỷ điệp này là một loại Vũ hồn vong linh.
Đương nhiên, quanh thân thể Quách Hứa Phi có mấy chục con Ngục minh quỷ điệp không phải vì y có vài chục cái Vũ hồn, mà đây là một khả năng của Ngục minh quỷ điệp.
Khả năng phân thân!
Giống như Vũ hồn của sát thủ áo đen trước kia hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi thuê giết Hoàng Tiểu Long, Tử Đồng biên bức.
Hỏa diễm màu đen trong tay Diêu Phi ngưng tụ lại, vỗ một chưởng tới Hoàng Tiểu Long. Quách Hứa Phi cùng lúc vung hai tay, vô số Ngục minh quỷ điệp phô thiên cái địa nhắm Hoàng Tiểu Long mà phi tới.
Tạ Bồ Đề cả kinh!
Đúng lúc này, hai thủ ấn màu đỏ như lửa phá không mà tới, đón lấy chưởng lực của Diêu Phi và Ngục minh quỷ điệp của Quách Hứa Phi.
Ầm ầm ầm, không gian rung chuyển.
Chưởng lực hỏa diễm đen của Diêu Phi nổ bay, Ngục minh của điệp của Quách Hứa Phi cũng biến mất.
Khí lưu mạnh mẽ cuốn quanh tứ phía.
Diêu Phi còn khá tốt, nhưng Quách Hứa Phi kia bị chấn động cực lớn, phải lùi lại tới hơn mười mết mới đứng vững được.
“Phụt!”Khí huyết của Quách Hứa Phi sôi trào, yết hầu nóng lên, máu tươi phụt ra nhuộm đỏ cả mặt đất.
Mọi người cả kinh. Hai bóng người phá không mà đến.
Khương Dương!
Lưu Chí!
Sắc mặt Diêu Phi trầm xuống.
Là Khương Dương, Lưu Chí được Đoạn Nhận phái vào Thánh Vực các bảo vệ Hoàng Tiểu Long.
“Hoàng công tử, ngài không sao chứ?”
Hai người Khương Dương, Lưu Chí vừa đáp chân xuống đất đã chạy tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, cung kính hỏi thăm.
“Ta không sao!”
Hoàng Tiểu Long lắc đầu.
“Khương Dương, Lưu Chí, các ngươi có ý gì?”
Diêu Phi u lãnh nhìn chằm chằm hai người mới tới lạnh giọng quát.
Trong nội viện của học viện Đoạn Nhận có một thiên bảng. Chỉ các học viên có thực lực mạnh nhất học viện mới được ghi tên trên đó. Diêu Phi là một cao thủ trong thiên bảng. Hai người Khương Dương, Lưu Chí cũng vậy. Gần đây Diêu Phi và bọn họ nước sông không chạm nước giếng, nhưng hôm nay họ dám ngăn cản việc tốt của mình, Diêu Phi giận điên.
“Không có gì.”
Sắc mặt Khương Dương vẫn đạm mạc:
“Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ cho Hoàng công tử an toàn!”
Hai mắt Diêu Phi lạnh đi hỏi:
“Là Đoạn Vô Ngân bảo các ngươi làm vậy?”
Hai người Khương Dương, Lưu Chí không mở miệng.
Diêu Phi quay đầu lại lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long:
“Hoàng Tiểu Long, coi như mạng ngươi lớn. Không ngờ Đoạn Vô Ngân không chỉ tranh cho ngươi được một suất tiến vào Thánh Vực, còn phái thêm hai người tới bảo vệ ngươi. Đoạn Vô Ngân đúng là nhọc lòng rồi!”
“Nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!”
Dứt lời, Diêu Phi rời đi.
Có hai người Khương Dương và Lưu Chí bảo vệ Hoàng Tiểu Long, y có muốn giết hắn cũng không được nữa.
Tuy rằng nếu đơn đả độc đấu, Khương Dương hay Lưu Chí đều không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu hai người liên thủ cũng đủ để áp chế hắn.
Còn về Quách Hứa Phi, chỉ là một tiên thiên bát giai, căn bản là vô dụng.
Thấy Diêu Phi rời đi, Quách Hứa Phi cũng cuống lên phi thân rời đi theo.
Khương Dương, Lưu Chí thấy vậy cũng không ngăn cản. Nhiệm vụ của hai người chỉ là bảo vệ cho Hoàng Tiểu Long an toàn. Một tháng sau, Hoàng Tiểu Long an toàn ra ngoài, còn lại, họ bỏ qua.
Hoàng Tiểu Long nhìn theo bóng Diêu Phi, Quách Hứa Phi rời đi, lạnh lùng cười cười, hai mắt lóe hàn mang. Xem ra lần này từ Thánh Vực các ra ngoài đều tiên là phải giải quyết con bọ cạp độc Diêu Phi này rồi.
Ban đầu hắn định giữ Diêu Phi lại chơi đùa một chút, nhưng bây giờ hắn có kế hoạch phải tới Phật quật của Đế quốc Thiên Phật tìm Tu Di thần sơn. Hắn không muốn giữ lại một con bọ cạp độc uy hiếp đến sự an toàn của người nhà mình.
“Tiểu Long, chúng ta cũng đi thôi.”
Tạ Bồ Đề nhắc.
Hoàng Tiểu Long gật đầu.
Bốn người phi thân lên, rời khỏi chỗ đó.
Tạ Bồ Đề cười nói:
“Tiểu tử ngươi đó, ta còn đang nghĩ sao ngươi chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Thì ra ngươi đã biết Khương Dương, Lưu Chí kia là do Đoạn Vô Ngân phái tới bảo vệ mình. Hại ta còn phải lo lắng cho ngươi nữa!”
Hoàng Tiểu Long cười cười đáp:
“Sau khi rời khỏi đây ta sẽ tự phạt mình thêm mấy chén!”
“Vậy không được, ngươi phải để ta uống thêm mấy bình mới được!”
Cả hai cười cười.
Bốn người phi hành một lúc, Linh Lung bảo tháp và Tù thần quyền trong cơ thể Hoàng Tiểu Long rung động càng lúc càng nhiều, hiển nhiên hắn đang càng gần Đoạn Hồn châu hơn.
“Tiểu Long, chúng ta tách ra tu luyện đi. Bảo bối của Thánh Vực các không ít đâu, xem ai may mắn gặp được!”
Tạ Bồ Đề nói.
Hoàng Tiểu Long gật đầu:
“Được!”
Dù Tạ Bồ Đề không nói, hắn cũng sẽ nói. Tuy hắn và Tạ Bồ Đề vừa gặp đã thân, nhưng chuyện thu phục Đoạn Hồn châu vẫn không nên cho y biết mới được, tránh phiền toái.
Tạ Bồ Đề rời đi, Hoàng Tiểu Long cũng kiếm cớ muốn tách khỏi hai người Khương Dương và Lưu Chí, tu luyện một mình.
Hai người kia nghe hắn nói vậy, nhìn nhau. Khương Dương trầm ngâm nói:
“Nếu vậy, Hoàng công tử cầm miếng tín phù này đi. Nếu gặp nguy hiểm, cứ thông truyền cho chúng ta. Chúng ta sẽ tới ngay!”
Dứt lời, y lấy ra một đồ ấn phù bằng nửa lòng bàn tay có vẽ đồ án thần bí ra.
Hoàng Tiểu Long nhận lấy, gật đầu nói:
“Được!”
Hai người ôm quyền với hắn, phi thân rời đi.
Chờ hai người đi rồi, Hoàng Tiểu Long mới xoay người cảm ứng vị trí của Đoạn Hồn châu, thi triển thân pháp không ngừng lướt bay nhắm thẳng dãy núi phía trước.
Đi một hồi, hắn tới một cái sơn cốc.
Tới sơn cốc, Linh Lung bảo tháp và Tù Thần quyển trong cơ thể Hoàng Tiểu Long đang rung lên bần bật đột nhiên ngừng lại. Hắn hơi giật mình. Vừa rồi, bằng cảm ứng, hắn cảm thấy có lẽ Đoạn Hồn châu đang ở trong sơn cốc này, nhưng vì sao Linh lung bảo tháp và Tù thần quyển lại dừng rung động?
Hắn lướt vào trong sơn cốc. Trong đó dày đặc sương mù xám xám, đưa tay không thấy được năm ngón. Với nhãn lực của Hoàng Tiểu Long mà chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thứ cách mình mười mét.
Hoàng Tiểu Long đã đột phá Tiên thiên, dù sương mù có vừa dày vừa đặc, cũng có thể nhìn được trăm trượng, vậy mà hiện giờ chỉ nhìn được vài mét, khá dị thường rồi.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
37 chương
294 chương
18 chương
309 chương