Vô Địch Thiên Hạ
Chương 183 : Hoàng thành chi chiến (15)
Oành…
Một tiếng vang dội, Bá Thiên chỉ kính của Tạ Bồ Đề bị Hoàng Tiểu Long đánh tan bằng một quyền.
Phẩm bậc của Đấu kỹ kỳ thực cũng chỉ là đề thăng uy lực công kích Đấu khí tự thân mà thôi
Trước lực lượng đấu khí cường đại như vậy, hết thảy đều là uổng công mà thôi.
Hoàng Tiểu Long đánh tan Bá Thiên chỉ kính của Tạ Bồ Đề bằng một quyền, xông người lên đánh một quyền tới Tạ Bồ Đề.
Tạ Bồ Đề cả kinh, hoảng sợ lập tức ra quyền nghênh đón.
Hai quyền đụng nhau.
Thân thể của Tạ Bồ Đề chấn động, hắn cảm thấy toàn bộ cánh tay tê rần, thân hình liên tiếp lui về phía sau, nhưng quyền Phượng hoàng Hắc Hỏa của Tạ Bồ Đề đụng vào quyền của Hoàng Tiểu Long, tiếp đó mọi người phát hiện Phượng hoàng Hắc Hỏa hơi dính vào Long lân trên người Hoàng Tiểu Long, liền bị Đấu khí trong cơ thể Hoàng Tiểu Long đánh tan. Có Long lân hộ thể, Phượng hoàng Hắc Hỏa không thể gây thương tổn cho Hoàng Tiểu Long được.
Hoàng Tiểu Long phi thân nhoáng lên, lần nữa chém Tu La Chi Đao trong tay ra.
Bỉ Ngạn Chi Hoa lại xuất hiện giữa không trung. Bỉ Ngạn Chi Hoa lóe ra quang mang mặc tử yêu dị, tiếp theo cũng biến mất một cách quỷ dị giống như lúc trước.
Bỉ Ngạn Chi Hoa biến mất trong nháy mắt, Tạ Bồ Đề chợt kêu lên, chỉ thấy Bỉ Ngạn Chi Hoa ấn trong ngực của hắn.
Tuy Tạ Bồ Đề Hồn hóa cùng Hắc Hỏa Phượng Hoàng, mặc áo giáp Hắc Hỏa Phượng Hoàng, thế nhưng bị Bỉ Ngạn Chi Hoa của Hoàng Tiểu Long đánh trúng tuyệt đối là không dễ chịu chút nào. Vị trí bị Bỉ Ngạn Chi Hoa đánh trúng truyền ra cơn đau đớn, hơn nữa khiến cho Tạ Bồ Đề sợ hãi chính là một cổ Âm Hàn Chi Khí như đến từ đia ngục dần dần xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến cho hắn không thể không vận chuyển Phượng Hoàng Đấu khí tới áp chế.
Hoàng Tiểu Long đã đánh trúng một cú, thân hình lại nhoáng lên, Tu La Chi Đao tiếp tục công kích tới.
Bỉ Ngạn Chi Hoa lần nữa tỏa ra quang mang màu tím đen.
Tạ Bồ Đề lần nữa bị ấn trúng Bỉ Ngạn Chi Hoa.
Chiêu Bỉ Ngạn Chi Hoa công kích này cực kỳ quỷ dị, hơn nữa lúc xuyên qua không gian không có chút lực lượng dao động nào, cho nên rất khó tránh né, trừ phi thi triển không gian ẩn nấp giống như Hoàng Tiểu Long trước đó.
Dưới đài, mọi người lắc đầu.
Trước đó Tạ Bồ Đề có hắc hỏa hộ thể khiến cho công kích của Hoàng Tiểu Long không cách nào tiếp cận phạm vi 10m chung quanh thân thể của hắn, thế nhưng hiện tại hắc hỏa và áo giáp của hắn đã vô dụng trước mặt Hoàng Tiểu Long, lại không cách nào tránh né công kích của Hoàng Tiểu Long, như vậy bị thua là chuyện tất nhiên rồi.
Khoảng mười phút sau, Hoàng Tiểu Long xuất chiêu Minh Vương Chi Nộ đánh trúng vào ngực của Tạ Bồ Đề, Tạ Bồ Đề bay lộn ngược, đập xuống mặt đất dưới lôi đài. Lúc này Hoàng Tiểu Long ngừng công kích.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Đang lúc mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn chăm chú, Tạ Bồ Đề chật vật từ mặt đất đứng lên, thân thể lung la lung lay.
“Phá Diệt chỉ.”
Hắn phẫn nộ hô lên, vận chuyển Đấu khí toàn thân tiếp tục công kích đến Hoàng Tiểu Long.
Nhưng hắn mới vừa tới bên cạnh Hoàng Tiểu Long, lập tức bị Hoàng Tiểu Long đánh trúng một chưởng lại bay lộn ngược trở lại, từ lôi đài ngã rơi xuống đất.
Tạ Bồ Đề bị đánh bại.
Tạ Bồ Đề rơi xuống lôi đài sau ba bốn hơi thở, toàn bộ quảng trường Đoạn Nhận nổ vang rền, tiếng gầm như sóng biển, từng lớp từng lớp chấn động, thật lâu vẫn chưa ổn định được.
Trận chiến cuối cùng này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hoàng Thành Chi Chiến năm nay, không ngờ đệ nhất lại là Hoàng Tiểu Long. Không ai nghĩ đến kết quả này, càng không ai ngờ Hoàng Tiểu Long lại có song sinh Siêu cấp Vũ hồn.
Hơn nữa Vũ hồn Lam Long mạnh nhất là một loại Thần Long cho tới bây giờ chưa xuất hiện ở Vũ hồn thế giới.
Trận chiến cuối cùng đã kết thúc, nhưng mọi người thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Một trận chiến đặc sắc vượt trên dự liệu của mọi người.
Bởi vì Hoàng Tiểu Long.
Trên chủ tịch đài, Đoạn Vô Ngân, Trình Kiếm cũng than thở không dứt.
“Chờ kết quả bẩm báo phụ hoàng, chỉ sợ ngay cả phụ hoàng cũng cảm thấy bất ngờ a.”
Đoạn Vô Ngân thầm nghĩ.
Sau đó Trình Kiếm tuyên bố Hoàng Tiểu Long đã thắng trong trận chiến cuối cùng.
Âm thanh của Trình Kiếm vừa xong, quảng trường Đoạn Nhận lại nổ vang một trận.
Nhưng ngày mai mới phát tưởng thưởng của tỷ thí.
Hoàng Tiểu Long từ khi lôi đài đi xuống, khi đi qua bên cạnh Bàng Ngọc, Bàng Ngọc vội vàng cố gắng nở nụ cười thật tươi, kính sợ nhanh chóng lui về sau, nhường qua một bên.
Cho đến khi Hoàng Tiểu Long đã đi xa Bàng Ngọc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau lưng áo đã ướt đẫm, cũng may là phía dưới còn chưa ướt...
Hoàng Tiểu Long đi ra khỏi khu lôi đài, lúc hắn đi tới bên ngoài khu lôi đài thì có thiếu niên đệ tử một vài gia tộc, dân chúng thành thị đều hò hét rõ to, cao giọng nói:
“Hoàng Tiểu Long.”
“Hoàng Tiểu Long.”
“Hoàng Tiểu Long.”
Ba chữ “Hoàng Tiểu Long” vang vọng thật lâu trên bầu trời quảng trường Đoạn Nhận, âm vang từng đợt, từng đợt.
Lúc này, Hoàng Tiểu Long đã hoàn toàn trở thành một đối tượng để thiếu niên đệ tử một vài gia tộc sùng bái.
Song sinh Siêu cấp Vũ hồn, thiên phú yêu nghiệt như thế, Đoạn Nhận đế quốc từ khi dựng nước đến hơn một nghìn năm nay vẫn là người thứ nhất.
Mọi người lao tới Hoàng Tiểu Long.
May mà có Triệu Thư, Vu Minh và Phí Hầu giúp đỡ, vì vậy Hoàng Tiểu Long mới có thể thoát thân, nếu không e rằng áo bào toàn thân đã bị những thiếu nữ quý tộc, thiếu phụ kia lột sạch đi rồi.
Thậm chí ngay cả lớp da ngoài thân của hắn cũng có thể bị lột bỏ.
Hoàng Tiểu Long rời đi đã lâu, lúc này mọi người không nguyện rời đi mới dần dần giải tán.
Hơn hai giờ sau, quảng trường Đoạn Nhận mới khôi phục khoáng đãng như lúc trước.
Bên trong phòng khách quý số 2 ở Túy Nan Vong tửu lâu, Diêu Phi nhìn hai người Dương Cương và Bàng Ngọc với sắc mặt âm trầm.
Dương Cương và Bàng Ngọc cúi đầu, phút chốc hộ vệ bốn phía không dám thở mạnh.
“Phế vật.”
Diêu Phi lạnh lùng nói.
Thân thể hai người Dương Cương và Bàng Ngọc chấn động lên.
“Không ngờ Hoàng Tiểu Long lại có song sinh Siêu cấp Vũ hồn, ngay cả Tạ Bồ Đề cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Giọng của Diêu Phi lạnh lẽo vô cùng, cặp mắt nhoáng lên quang mang máu đỏ.
Trước nay hắn chưa từng ghen tỵ đối với Hoàng Tiểu Long.
Song sinh Siêu cấp Vũ hồn.
Thậm chí Lam Long có thể là cấp 14.
Cấp 14, loại Vũ hồn này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, trong thần thoại, không ngờ lại xuất hiện trên người Hoàng Tiểu Long - một người sinh ra trong một tiểu gia tộc bình thường.
Nếu như hắn có thiên phú như thế, lại được tài nguyên Diêu gia bồi dưỡng, như vậy tuyệt đối hắn có hi vọng đột phá Thánh vực.
“Đáng hận.”
Đột nhiên Diêu Phi kêu lớn lên, khí thế toàn thân chợt tăng, đánh vào chiếc ghế ngồi bên cạnh tan thành bột phấn.
Hai người Dương Cương và Bàng Ngọc sợ tới mức lui về sau, sắc mặt trắng nhợt.
Sau đó Diêu Phi thu liễm hoàn toàn khí thế, lạnh lùng quét mắt nhìn Dương Cương và Bàng Ngọc một cái:
“Thôi được rồi, các ngươi lui xuống đi.”
Dương Cương, Bàng Ngọc ngẩn ra, tiếp đó hoảng sợ gật đầu nói vâng rồi thảm hại rút lui.
Đúng lúc này, bên trong cung điện sâu dưới lòng đất Đoạn Nhận hoàng cung, Đoạn Nhận đại đế sau khi nghe con trai Đoạn Vô Ngân và Trình Kiếm bẩm báo kết quả của trận chiến cuối cùng ngày hôm nay, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
“Song sinh Siêu cấp Vũ hồn sao, không ngờ là song sinh Siêu cấp Vũ hồn.”
Đoạn Nhận đại đế lẩm bẩm, có chút kích động, thậm chí thất thố.
Đoạn Vô Ngân thấy thần tình thất thố của phụ hoàng thì kinh hãi, chưa bao giờ hắn trông thấy phụ hoàng thất thố như vậy, phụ hoàng thất thố trong sự kích động, dường như còn có một mong đợi và hi vọng nào đó?
Trình Kiếm thấy phản ứng của Đoạn Nhận đại đế như vậy, hắn cũng giật mình.
Giây lát sau Đoạn Nhận đại đế bừng tỉnh, trầm ngâm nói:
“Ngày mai sau khi ban bố tưởng thưởng, con dẫn Hoàng Tiểu Long tới gặp ta.”
“Phụ hoàng muốn triệu kiến Hoàng Tiểu Long sao?”
Đoạn Vô Ngân kinh nghi, đã rất nhiều năm Đoạn Nhận đại đế không triệu kiến thiên tài của Hoàng Thành Chi Chiến rồi, đệ nhất Hoàng Thành Chi Chiến trước đó chưa từng có loại đãi ngộ này.
“Không sai.”
Đoạn Nhận đại đế nói.
“Vâng, thưa phụ hoàng.”
Đoạn Vô Ngân cung kính ứng thị, không dám hỏi nhiều.
“Thôi được rồi, các ngươi đều lui ra đi.”
Đoạn Vô Ngân, Trình Kiếm cung kính ứng thị rồi lui ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
37 chương
294 chương
18 chương
309 chương