Vô Địch Thiên Hạ
Chương 171 : Hoàng thành chi chiến (3)
Chứng kiến song chưởng của Bách Thủ ấn mạnh lên ngực của Hoàng Tiểu Long, lập tức dưới đài có một trận xáo động nho nhỏ:
“Ha ha, ta nói tiểu tử này sẽ bị đào thải ngay vòng thứ nhất.”
“Người đầu tiên có Siêu cấp Vũ hồn mà vẫn đào thải, không thể tiến vào Học viện Đoạn Nhận. Hoàng Tiểu Long này quả thực mất hết thể diện của người có Siêu cấp Vũ hồn.”
Không ít tiếng cười của đệ tử thiên tài vang lên.
Ngay cả Tạ Bồ Đề cũng đều lắc đầu, thầm thất vọng.
“Xem ra ta đánh giá cao Hoàng Tiểu Long rồi.”
Vốn trước đó hắn thấy Hoàng Tiểu Long có thể đỡ được Phượng Hoàng Hỏa Khí của hắn, đã cảm thấy Hoàng Tiểu Long xứng làm đối thủ của hắn, hiện tại xem ra không hẳn như vậy rồi.
Những đệ tử kia nói không sai, Hoàng Tiểu Long quả thực mất hết sĩ diện của người có Siêu cấp Vũ hồn rồi.
Dương Cương ngồi nơi đó, nhìn song chưởng của Bách Thủ ấn trên ngực của Hoàng Tiểu Long, nở nụ cười trên mặt.
Về phần Thôi Lệ, đôi mắt đẹp cũng mờ mịt, thậm chí mang theo nỗi thất vọng, hiển nhiên nàng cũng không ngờ nam nhân làm cho nàng cảm thấy hứng thú lại không chịu nổi một kích nhanh như vậy.
Bách Thủ đánh song chưởng trúng Hoàng Tiểu Long thì thầm vui mừng.
Hắn vốn nghĩ để giải quyết được Hoàng Tiểu Long phải gặp chút phiền phức, dù sao Hoàng Tiểu Long có Siêu cấp Vũ hồn, không như Thập giai hậu kỳ đỉnh phong bình thường, thế nhưng không ngờ lại thuận tay dễ dàng như vậy.
“Tiểu tử, ta bảo ngươi triệu ra Vũ hồn, nhưng ngươi trang bức không chịu triệu. Hiện tại đây là hậu quả của việc trang bức.”
Lúc này Bách Thủ phá lên cười, cười không thèm kiêng kỵ.
Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó bất thường.
Bởi vì.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiểu Long, chỉ thấy Hoàng Tiểu Long lạnh lùng đứng ở nơi đó, bất động chẳng nói gì, chỉ đang nhìn hắn.
“Ngươi...”
Sắc mặt Bách Thủ biến đổi, không thể tin được.
Lúc này, một cổ lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể của Hoàng Tiểu Long trào ra, trước cỗ lực lượng mạnh mẽ này, song chưởng của Bách Thủ ấn lên ngực Hoàng Tiểu Long chấn động, thân hình không kìm nổi liên tiếp lui về phía sau.
“Cái gì?”
“Tại sao có thể như vậy chứ.”
Nhìn Hoàng Tiểu Long chịu đựng một cú đánh song chưởng của Bách Thủ mà vẫn không sao, không chỉ không sao mà còn đẩy lui Bách Thủ ra ngoài, sắc mặt mọi người đều biến hẳn, lên tiếng hô lên cả kinh. Không ít đệ tử thiên tài dưới đài thậm chí thất thố phía dưới bỗng nhiên đứng lên từ chỗ ngồi.
Một trận xôn xao.
Đám người Đoạn Vô Ngân chú ý tới đài chủ tịch của lôi đài số 2.
Trong mắt của Đoạn Vô Ngân nhìn thân ảnh Hoàng Tiểu Long ẩn chứa tán thưởng, nói:
“Phụ hoàng bảo ta chú ý tới Hoàng Tiểu Long kia, xem ra Hoàng Tiểu Long đích xác không đơn giản.”
Trình Kiếm ngồi bên cạnh Đoạn Vô Ngân cười nói:
“Bệ hạ phán đoán luôn luôn rất đúng.”
Lúc này ai nấy cũng đều nhận thấy thực lực của Hoàng Tiểu Long tuyệt đối không như Thập giai hậu kỳ đỉnh phong đơn giản như vậy.
Ở dưới đài, Tạ Bồ Đề cũng kinh ngạc nhìn Hoàng Tiểu Long ở trên đài, toàn thân hỏa hồng quang mang lập lòe. Về phần Dương Cương thì mang sắc mặt âm trầm.
Tất nhiên là Thôi Lệ nhìn Hoàng Tiểu Long với vẻ kinh ngạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không để ý đến hình tượng cũng hé lớn ra, bộ ngực đầy đặn phập phồng nhún nhảy kịch liệt.
Giống như khi xưa lúc ở Học viện Tinh Không, sau khi Hoàng Tiểu Long thực sự nhận chịu một kích Nguyệt Hoa Thái Âm quyền toàn lực của Lâm Hàn ở cấp năm 3, trong sự kinh ngạc của các sư sinh của Học viện Tinh Không, tất cả mọi người tại Đoạn Nhận quảng trường đều kinh ngạc đặt toàn bộ chú ý vào lôi đài số 2.
Nhận chịu một cú đánh bằng song chưởng của cường giả Tiên thiên nhất giai, không ngờ lại không sao?
Sau khi tất cả mọi người đều không thể tin được thì ý niệm đầu tiên chính là… biến thái.
Giống như trước đây, sau khi thừa nhận một cú đánh Nguyệt Hoa Thái Âm quyền của Lâm Hàn, Hoàng Tiểu Long vẫn lấy tay vỗ vỗ ngực, phủi những mảnh băng vỡ trên ngực xuống, nhìn Bách Thủ bằng gương mặt lạnh lùng:
“Toái Băng chưởng? Ngươi sử dụng tất cả lực lượng ra đây, vừa rồi quả thực chỉ là gãi ngứa cho ta.”
Sử dụng tất cả lực lượng ra đây.
Gãi ngứa.
Quảng trường Đoạn Nhận sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, lần nữa lại xôn xao một trận.
“Quá ngông cuồng! Thật là ngông cuồng rồi. Không ngờ Hoàng Tiểu Long lại nói Bách Thủ đang gãi ngứa cho hắn.”
Thôi Lệ đứng ở nơi đó, bộ ngực đầy đặn vẫn phập phồng không dứt.
Trên lôi đài, sắc mặt của Bách Thủ cực kỳ khó coi.
Nghe mọi người bốn phía dưới đài ồ lên nghị luận, cặp mắt hắn bắn lên sự tức giận, toàn thân bắt đầu khởi động quang mang màu đen, xuất hiện một khối Khô Lâu hình người hiện ra trôi lơ lửng.
Khối Khô Lâu hình người này có toàn thân màu đen, có hai tay hai chân giống như người vậy, tuy nhiên trong hốc mắt móp méo lại lóe ra hỏa diễm giống như Quỷ hỏa.
Đây cũng là Vũ hồn của Bách Thủ, Siêu cấp Vũ hồn gần đứng đầu cấp 10 “Hắc Khô Lâu.”
Sau khi Bách Thủ triệu Vũ hồn ra thì không có Hồn hóa, mà là khởi động Hắc Khô Lâu công kích tới Hoàng Tiểu Long.
Hắc Khô Lâu phá vỡ hư không, trong nháy mắt liền đi tới đỉnh đầu Hoàng Tiểu Long, hỏa diễm bên trong hốc mắt đột nhiên biến thành hai ánh lửa đánh vào ngực của Hoàng Tiểu Long. Đồng thời hai tay của nó trở nên dài thêm mười mấy lần, đánh vào trên đình đầu của Hoàng Tiểu Long.
Đúng lúc này, thân hình Bách Thủ cũng nhoáng lên một cái, lướt tới trước người Hoàng Tiểu Long nhẹ nhàng như gió.
“Chết đi.”
Cặp mắt đầy sát ý của hắn chợt lóe lên, đột nhiên vỗ song chưởng ra, chưởng lực phá vỡ hư không, tiếng xé gió chấn động.
Vừa rồi bởi vì khinh thường cho nên Toái Băng chưởng chỉ dùng bảy thành lực lượng, còn bây giờ song chưởng ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn.
Dưới đài, mọi người vốn xáo động nhất thời an tĩnh lại, nhìn chằm chằm lên trên đài.
Lúc này Hoàng Tiểu Long chợt động, hai tay nhấc lên, một chưởng chụp tới hỏa diễm của Khô Lâu, một chưởng lại nghênh đón hai tay của Khô Lâu.
Dưới một chưởng của Hoàng Tiểu Long, Khô Lâu hỏa diễm nổ tan ra, đồng thời hai tay bị một chưởng của Hoàng Tiểu Long cắt nát. Hắc Khô Lâu bắn ngược ra ngoài, đúng lúc này Bách Thủ ấn song chưởng vào ngực của Hoàng Tiểu Long.
Trong nháy mắt Bách Thủ ấn song chưởng vào ngực Hoàng Tiểu Long, bên ngoài thân Hoàng Tiểu Long nổi lên từng đạo thủy tinh quang hoa.
“Ầm.”
Một tiếng động vang dội.
Cuối cùng, song chưởng của Bách Thủ lại đánh trúng ngực của Hoàng Tiểu Long lần nữa cực mạnh.
Bách Thủ mừng thầm. Hắn không tin lần này Hoàng Tiểu Long chịu đựng được một kích song chưởng toàn lực của hắn mà có thể bình yên vô sự được nữa.
“Đây là toàn bộ thực lực của ngươi đó sao?”
Đột nhiên có âm thanh lạnh lùng của Hoàng Tiểu Long vang lên. Bách Thủ còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Tiểu Long đã vỗ ra một Miên chưởng, đánh tới ngực của hắn.
“Phốc.”
Máu tươi phun ra, Bách Thủ bay lộn ngược trở lại, ngã bên cạnh lôi đài.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Tiếp đó là tiếng nổ vang ầm ầm.
Bên ngoài lôi đài, không ít người xem đều sôi trào.
Một số người vốn không hề chú ý tới người trên lôi đài số 2 cũng phải đua nhau nhìn sang bên này.
Ở dưới đài, sắc mặt của Dương Cương âm trầm như nước, còn cặp mắt của Tạ Bồ Đề thì bạo phát hồng mang. Thực lực của Hoàng Tiểu Long không ngờ đã vượt xa dự liệu của hắn.
Tiên thiên nhất giai Bách Thủ cũng bị đánh bại như vậy sao?
Hắn nhận ra Bách Thủ đã bị trọng thương, hoàn toàn mất đi sức tái chiến.
Kết quả của cuộc tỷ thí này đã định.
Về phần Thôi Lệ thì hai đỉnh ngực phập phồng quá mức, cảm giác dường như có thể vỡ bung áo ra rồi.
Một số thiên tài các quốc gia chung quanh quét ánh mắt tới, nuốt nước bọt không thôi.
Trong đám người này có Siêu cấp Vũ hồn Bàng Ngọc, Đái San Ny cũng nhìn Hoàng Tiểu Long bằng cặp mắt cả kinh.
Lúc này, Bách Thủ loạng choạng lắc lư đứng lên trên lôi đài, quệt quệt vết máu nơi khóe miệng, nhìn Hoàng Tiểu Long với cặp mắt không cách gì che giấu nỗi sợ hãi.
“Ta nhận thua.”
Hắn gượng đứng lên, không đợi Hoàng Tiểu Long xuất thủ nữa, lập tức hoảng sợ run giọng nói.
Nhận thua.
Mọi người lại nổ vang một trận.
Sau khi người chủ trì phán định Hoàng Tiểu Long đã thắng trong cuộc tỷ thí này, lúc đó Hoàng Tiểu Long đi xuống lôi đài, nhìn vào ánh mắt nồng cháy của Thôi Lệ rồi về tới chỗ ngồi ban đầu.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
37 chương
294 chương
18 chương
309 chương