Vô Địch Kiếm Vực
Chương 99 : Đại địa hùng vương
Nhìn thấy màn sáng màu vàng này, chiến đấu đột nhiên ngừng lại, bởi vì Đại Địa hùng vương không công kích nữa mà là nhìn về phía bốn người Tưởng Vệ, trong mắt không chút nào che dấu khinh miệt và xem thường.
Đại Địa hùng vương ngừng công kích, bảy người còn lại dĩ nhiên là cầu còn không được. Một nam tử bên trong nhìn màn sáng một chút, làm như nghĩ tới cái gì mà thất thanh nói: "Lại là kết giới tráo của Nguyên môn!"
Nói xong, hắn nhìn Tưởng Vệ bên ngoài màn sáng, cả giận nói: "Tưởng Vệ, ngươi đây là có ý gì?"
Nghe thấy là kết giới tráo, Thanh Tuyết cũng bắt đầu mặt mày tái nhợt, nàng từng nghe qua về kết giới tráo này. Đây là một loại thuật thần thông của Nguyên môn, chẳng phải là loại thuật thần thông thi triển xong sẽ gặp phải ảnh hưởng tiêu cực mà là thuật thần thông chân chính. Mức độ cứng chắc của loại kết giới tráo này cho dù là huyền thú linh giai cũng khó thể phá vỡ, về phần con huyền thú vương giai này thì càng khó khăn rồi.
Đương nhiên, hiện giờ chuyện nàng quan tâm hơn chính là rốt cuộc gã Tưởng Vệ trước mắt muốn làm cái gì!
Tưởng Vệ không thèm nhìn bảy người mà quay đầu về một gã nam tử bên cạnh hắn: "Tuyên Minh sư huynh, nếu để cho Minh Vũ học viện của Đại Tần đế quốc biết được chúng ta làm như vậy, e là chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn!"
Bảy người bên trong màn sáng có hai người là Hạo Nguyệt tông, một người là Kiếm tông, bốn người là Minh Vũ học viện của Đại Tần đế quốc. Minh Vũ học viện này mặc dù chỉ là một học viện hạng hai của Đại Tần đế quốc, thế nhưng nó cũng đại biểu cho Đại Tần đế quốc. Nếu để cho Đại Tần đế quốc biết những việc làm của bốn sư huynh đệ bọn họ, bọn họ nhất định sẽ gặp phiền toái.
Về phần Hạo Nguyệt tông và Kiếm tông sao? Gã cũng không lo!
Tuyên Minh nhếch miệng cười tà mà nói: "Yên tâm, chỉ cần bảy người bọn họ đều chết, ai sẽ biết chúng ta làm?"
Nói đến đây, y xoay người gật đầu nói với Tưởng Vệ: "Tưởng Vệ, lần này coi như ngươi lập công, nếu như không có ngươi dẫn dắt bọn họ níu chân con Đại Địa hùng vương này, chúng ta căn bản chẳng có cách nào thi triển ra kết giới tráo. Có con Đại Địa hùng vương này, bốn người chúng ta ít nhất có thể ba tháng không cần lo lắng tài nguyên tu luyện."
Nghe vậy, Tưởng Vệ không nói nữa. Tài nguyên tu luyện, đây là thứ mỗi đệ tử tông môn đều cần. Ngoại trừ những kẻ yêu nghiệt thiên phú siêu cấp ra, tông môn không thể nào cho không tài nguyên tu luyện. Muốn nhanh chóng nâng cao thực lực hơn, vậy thì phải có tài nguyên tu luyện, không có tài nguyên tu luyện thì tốc độ tu luyện sẽ bị những đệ tử khác bỏ xa.
Bất cứ tông môn nào cũng có cạnh tranh, cạnh tranh ở Nguyên môn càng kịch liệt hơn, khảo hạch đệ tử nội môn yêu cầu càng là hà khắc, nếu bọn họ muốn trở thành đệ tử nội môn thì nhất định phải có được thực lực cường đại hơn nữa, bởi vì số lượng đệ tử nội môn ở Nguyên môn là có hạn.
Lần đi săn Đại Địa hùng vương này cũng là vì bốn người đã nhận một nhiệm vụ tông môn, nhưng mà bốn người cũng biết, với thực lực của bốn người bọn họ, chắc chắn là không thể nào giết được Đại Địa hùng vương này. Cho nên bốn người cho ra một biện pháp, đó chính là tìm kiếm một vài đệ tử đến Thập Vạn Đại Sơn lịch luyện kéo chân Đại Địa hùng vương, sau đó bọn họ thi triển ra kết giới tráo để vây hãm Đại Địa hùng vương.
Nhưng mà chuyện phát triển có hơi không thuận lợi, bởi vì Đại Địa hùng vương ngưng công kích bảy người kia!
Tuyên Minh cau mày, trong kế hoạch ban đầu của y là để cho bảy người này đánh với Đại Địa hùng vương đến hai bên đều bị thương. Thực lực bảy người này không sánh bằng Đại Địa hùng vương, thế nhưng nếu như bảy người này lựa chọn tự bạo thì tuyệt đối có thể gây tổn thương cho Đại Địa hùng vương, như vậy Đại Địa hùng vương sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Thế nhưng hiện giờ Đại Địa hùng vương cũng ngừng công kích, này hơi khác thường!
"Tưởng Vệ, mau mở kết giới tráo thả bọn ta ra ngoài!" Một gã thanh niên Minh Vũ học viện nóng nảy nói.
Tuyên Minh nhếch cười châm chọc: "Mấy tên Minh Vũ học viện đều không có mắt như vậy sao? Đến bây giờ còn không hiểu ý bọn ta à? Nghĩ cũng thật hay, giết Đại Địa hùng vương sau lưng các ngươi, chúng ta lập tức mở kết giới tráo tha các ngươi đi ra, thế nào?"
Nghe vậy, một chút ý nghĩ may mắn trong lòng bảy người cũng mất sạch, bốn gã đệ tử Nguyên môn trước mắt thật sự là muốn diệt trừ tất cả bọn họ.
"Các ngươi không sợ Kiếm tông với Hạo Nguyệt tông, còn có Minh Vũ học viện trả thù hay sao?" Thanh Tuyết lạnh lùng nói.
"Trả thù?" Tuyên Minh nở nụ cười, gương mặt tràn đầy khinh thường mà đáp: "Hạo Nguyệt tông với Minh Vũ học viện thì thôi, nhưng Kiếm tông của ngươi coi là cái gì? Cho dù người của Kiếm tông biết chuyện ngày hôm nay, Kiếm tông của ngươi dám đến Nguyên môn trả thù sao? Nhìn ngươi như vậy, khẳng định là đệ tử mới gia nhập Kiếm tông, còn không biết chênh lệch của Kiếm tông với những tông môn khác, vậy thì để ta nói cho ngươi biết. Không nói đến cái khác, đệ tử ngoại môn của Kiếm tông nhà ngươi có bao nhiêu người? Không đến một vạn đúng chứ? Ngươi biết đệ tử ngoại môn của Nguyên môn bao nhiêu sao? Mười bốn vạn! Thế nào, hiện giờ ngươi biết Kiếm tông rác rưởi đến mức nào rồi chứ?"
Nghe vậy, Thanh Tuyết tái xanh mặt. Nàng biết Nguyên môn cường đại hơn Kiếm tông, cũng biết Kiếm tông yếu nhất trong sáu đại thế lực, nhưng bị người chế nhạo khinh thường Kiếm tông ngay mặt như vậy, làm một đệ tử Kiếm tông, nàng vừa giận lại vừa bất đắc dĩ, bởi vì nàng hoàn toàn không có cách nào phản bác!
Tuyên Minh lạnh lùng nhìn quét qua bảy người một lượt rồi nói: "Các ngươi đừng nghĩ phá vỡ kết giới này, muốn sống thì đi giết Đại Địa hùng vương sau lưng các ngươi. Giết nó xong, chúng ta sẽ mở kết giới ra!"
Gã học sinh của Minh Vũ học viện cười lạnh một tiếng: "Giết Đại Địa hùng vương rồi ngươi sẽ mở kết giới ra? Ngươi cho rằng bọn ta đều là con nít ba tuổi chắc?"
Nói xong, hắn xoay người về phía Đại Địa hùng vương và nói với nó: "Hùng vương, ta biết ngươi có thể nghe hiểu tiếng người, chuyện lúc trước là bọn ta sai, bọn ta xin lỗi ngươi. Hiện giờ tình cảnh của chúng ta giống nhau, chúng ta hẳn là đồng tâm hiệp lực phá vỡ kết giới, ngươi cảm thấy thế nào?"
Sáu người còn lại bên trong kết giới cũng là vội vàng xin lỗi, bọn họ bây giờ chỉ có hợp tác với Đại Địa hùng vương mới có một con đường sống!
Thấy thế, Tuyên Minh biến sắc. Nếu như mấy người này hợp tác với Đại Địa hùng vương, không thể nghi ngờ là một phiền toái lớn với ba người bọn họ. Ngay khi y chuẩn bị dặn dò ba ngươi xung quanh sớm động thủ thì Đại Địa hùng vương tỏ thái độ.
Đại Địa hùng vương khinh thường nhìn bảy người bên trong màn sáng, sau đó trầm mặc, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Dương Diệp đang nấp, trong mắt lóe lên vẻ suy nghĩ đầy tính người.
Nhận thấy được ánh mắt Đại Địa hùng vương, Dương Diệp cả kinh trong lòng. Đại Địa hùng vương đã phát hiện hắn, xem ra Đại Địa hùng vương này thực sự đang giấu giếm thực lực!
"Nhóc con, mi có thể đối phó được tên này hay không?" Dương Diệp trầm giọng hỏi.
Bị Dương Diệp nghi ngờ, chồn tía vô cùng bất mãn, móng vuốt nhỏ quơ quào vài cái trên mặt Dương Diệp, sau đó liền chuẩn bị đi đối phó Đại Địa hùng vương. Dương Diệp vội vàng cản nó, làm hắn phải xin lỗi vô số lần, nó mới yên tĩnh lại.
Ở bên kia, nhìn thấy Đại Địa hùng vương tỏ thái độ, bảy người bên trong màn sáng lập tức tâm trạng xuống dốc. Chiến là chết, không chiến cũng chết, bảy người bọn họ đã vào thế khó.
Nhìn thấy thái độ của Đại Địa hùng vương, Tuyên Minh cười phá lên, quả nhiên thú vương đều là vô cùng cao ngạo. Nhưng ngay lập tức, tiếng cười của y chợt im bặt, bởi vì Đại Địa hùng vương giơ lên một bàn tay đánh vào màn sáng!
Phành!
Một tiếng động lớn kinh thiên, mặt đất lắc lư, màn sáng không bị phá nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trên màn sáng đã xuất hiện những vết rạn li ti.
Phành!
Lại là một chưởng, khe nứt trên màn sáng gia tăng.
Phành...
Khi đến chưởng thứ mười, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, màn sáng ầm ầm vỡ vụn.
Sau khi đập nát màn sáng, Đại Địa hùng vương không đi công kích mấy người ở đây mà ngồi ở một bên, dáng vẻ xem trò vui, nhân loại với nhân loại chém giết lẫn nhau, chẳng phải là rất thú vị hay sao?
Màn sáng vỡ vụn, mấy người Thanh Tuyết vui vẻ trong lòng, mà đám người Tuyên Minh gần đó thì biến sắc. Bởi vì nếu như mấy người kia sống sót rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, vậy thì đây chắc chắn là tai họa đối với bọn họ. Bọn họ không phải là đệ tử yêu nghiệt của Nguyên môn, Nguyên môn sẽ không vì bốn người bọn họ mà đắc tội với hai tông môn của Đại Tần đế quốc.
Nếu như mấy kẻ này sống rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, kết cục tốt nhất của bốn sư huynh đệ bọn họ cũng là tu vi bị phế, trục xuất Nguyên môn!
Bốn người Tuyên Minh nhìn nhau, sau đó gật đầu, giờ khắc này bọn họ đều nghĩ giống nhau.
Chẳng bao lâu, mấy người Thanh Tuyết cũng phát hiện bất thường, khi nhìn thấy ánh mắt của đám người Tuyên Minh, bọn họ biết đối phương là muốn diệt khẩu!
Một gã nam tử trong Minh Vũ học viện rất nhanh đã làm ra quyết định, cổ tay chợt động, bốn tấm phù lục xuất hiện ở trong tay, búng ngón tay bắn ra, trong nháy mắt ba tấm phù lục dính vào trên người ba gã học sinh Minh Vũ học viện. Gã nói: "Chúng ta không phải là đối thủ của bốn người bọn họ, đây là Thần Hành phù trung phẩm, mau chạy đi!"
Nói xong, hắn do dự một chút, lại lấy ra hai tấm Thần Hành phù đưa cho hai người Hạo Nguyệt tông, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy đi cùng với ba gã học sinh Minh Vũ học viện. Hạo Nguyệt tông là đứng đầu trong tam tông, tạo mối quan hệ với bọn họ chắc chắn là mới có lợi. Về phần Thanh Tuyết thì hắn không để vào mắt, đệ tử Kiếm tông có ý nghĩa kết giao gì? Thần Hành phù trung phẩm hết tận mấy vạn kim tệ đấy!
Ngoại trừ Thanh Tuyết, sau khi dùng Thần Hành phù sáu người còn lại liền chạy về phía cửa ra của hẻm núi.
Tuyên Minh mặt mày âm u, lạnh giọng nói: "Giao ả ta cho Tưởng Vệ đi!"
Nói xong y cũng lấy ra ba tờ Thần Hành phù mà vỗ vào mình và hai người khác, sau đó đuổi theo sau sáu người kia.
Nhìn Tưởng Vệ đứng ở đối diện, Thanh Tuyết nắm thật chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận và không cam lòng. Nàng biết, từ lúc nàng bước vào đội nhóm được thành lập tạm thời này thì nàng vẫn luôn bị khinh thường, chỉ là không ngờ lần này đối phương lại trắng trợn như vậy.
Tưởng Vệ không nhiều lời vô ích, trường thương vung lên, thân hình chuyển động, đâm mũi thương về phía Thanh Tuyết.
Truyện khác cùng thể loại
426 chương
1 chương
31 chương
42 chương
1267 chương
97 chương
18 chương
119 chương