Vô Địch Kiếm Vực

Chương 92 : Thuật phù

Cho dù là Thanh Vân bảng, hay là cứu mẫu thân, Dương Diệp đều không thể không cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Cho nên tiếp đó Dương Diệp sắp xếp lại thời gian, từ lúc đầu cả ngày nghiên cứu và luyện tập phù lục đổi thành sáng sớm nghiên cứu và luyện tập phù lục, buổi trưa và buổi tối thì tu luyện. Một tháng sau, Dương Diệp đã có thể chế tạo ra toàn bộ phù lục cơ bản, hơn nữa tất cả đều là thượng phẩm, điều này làm cho trong lòng Dương Diệp và Lâm Sơn phấn khích không ngớt. Cũng bởi vì như vậy, Lâm Sơn không có phản đối Dương Diệp dùng phần lớn thời gian để tu luyện, đối với Lâm Sơn mà nói, chỉ cần phù văn chi đạo của Dương Diệp có thể tiến bộ, cho dù Dương Diệp dùng tất cả thời gian để tu luyện lão cũng không quan tâm. Mà ở phương diện võ đạo, mấy môn huyền kỹ của hắn cũng càng ngày càng thuần thục, đặc biệt là Ngự kiếm thuật và Hậu phát chế nhân, trong đó Ngự kiếm thuật hắn mở rộng từ phạm vi hai trượng lên mười trượng, nói cách khác, lấy hắn làm trung tâm, hắn có thể dùng kiếm trong vòng mười trượng như cánh tay của mình vậy.  Có điều muốn khống chế kiếm dùng để phối hợp với công kích của hắn thì vẫn còn hơi khó, dù sao điều này cần nhất tâm nhị dụng (1), không phải chỉ cần thay đổi vị trí kiếm là được. Tuy nhiên Dương Diệp có lòng tin, bởi vì hắn bây giờ đã có thể vừa luyện tập kiếm pháp cơ bản vừa thi triển chiêu thức kiếm pháp. Về phần rút kiếm trong trảm thiên bạt kiếm thuật (2), Dương Diệp cũng tiến bộ không ít, bây giờ thanh âm khi hắn rút kiếm ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu như hắn không chú ý lắng nghe thì sẽ không nghe được! Mà kiếm ý Dương Diệp lĩnh ngộ được, trừ để áp chế trói buộc đối thủ ra thì Dương Diệp còn biết thêm một tác dụng của nó nữa, đó chính là tăng phúc (3), đúng vậy, là một loại tăng phúc cho bản thân hắn. Nếu như hắn thi triển kiếm khí, dùng kiếm ý bao phủ kiếm khí thì uy lực của kiếm khí này được tăng lên ít nhất hai lần.  Hơn nữa kiếm ý này không chỉ có thể áp chế trói buộc với con người mà ngay cả đối với thảo mộc và huyền thú cũng có thể, bởi vì hắn đã lấy Hôi Lang ra làm thực nghiệm, dưới áp chế của kiếm ý, chiến lực của Hôi Lang hạ thấp hơn trước ít nhất ba phần! Có điều khiến Dương Diệp nghi hoặc chính là kiếm ý của hắn đối với Tiểu gia hỏa hình như không có tách dụng, phải nói là tác dụng rất nhỏ, ngược lại khi hắn thi triển kiếm ý với Tiểu gia hỏa thì nó không chỉ không có bị áp chế, lại còn phản lại một cỗ uy áp áp chế hắn, điều này làm cho Dương Diệp có chút dở khóc dở cười. Ngoại trừ Dương Diệp tiến bộ rất lớn còn phải nhắc tới muội muội Tiểu Dao của Dương Diệp nữa, thiên phú của Tiểu Dao quả thật là dọa người, một tháng ngắn ngủi nàng đã là Tứ phẩm huyền giả, đương nhiên việc này không thể thoát khỏi được Lâm Sơn chỉ dạy và bồi dưỡng. Bởi vì Lâm Sơn dưới yêu cầu của Bảo Nhi đã nhận Tiểu Dao làm cháu gái nuôi, lúc đầu Lâm Sơn còn có chút không vui nhưng chỉ vài ngày sau thì lão đã cực kỳ cam tâm tình nguyện. Mặc dù Tiểu Dao cũng có chút nghịch ngợm, thế nhưng so với tiểu ma nữ Bảo Nhi vẫn thành thật hơn. Hơn nữa Tiểu Dao lại rất hiếu thuận, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện còn có thể làm cho Lâm Sơn rất nhiều đồ ăn ngon. Chịu dằn vặt nhiều năm của tiểu ma nữ như vậy, đột nhiên có một cháu gái hiếu thuận, khỏi nói Lâm Sơn vui mừng như thế nào.  Bởi vì Lâm Sơn rất yêu thích Tiểu Dao cho nên mỗi ngày đều dành ra một chút thời gian để tự mình chỉ dạy Tiểu Dao, về phần tài nguyên tu luyện thì càng tùy ý để Tiểu Dao lấy. Với tài phú của Lâm Sơn, đừng nói là một Tiểu Dao, cho dù một vạn Tiểu Dao đều không thành vấn đề. Thấy Lâm Sơn yêu thích Tiểu Dao như thế, tâm tình của Dương Diệp không cần phải nói nữa, chỉ là hắn vẫn có chút buồn bực là mỗi khi gặp khó khăn ở phương diện tu luyện, đi thỉnh giáo Lâm Sơn thì lão sẽ luôn an bài cho hắn một nhiệm vụ liên quan tới phù văn, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ phù văn thì Lâm Sơn mới chỉ dạy cho. Tương tự, tài nguyên tu luyện của Phù Văn phong thì hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy có chút không công bằng, dù sao hắn mới là đồ đệ của Lâm Sơn mà!  Dưới tình huống như vậy, không chỉ ở phù văn chi đạo, hay là võ đạo, Dương Diệp đều tiến bộ rất lớn. Trong Phù Văn điện, Dương Diệp đang hết sức chăm chú chế tạo phù lục trên bàn, mà bên cạnh hắn có Lâm Sơn, Bảo Nhi, còn có cả Tiểu Dao nữa, cả ba người đang yên lặng theo dõi hắn chế phù. Một lúc lâu sau, Dương Diệp thu bút lại, thả lỏng một hơi, sau đó nhẹ nhàng đặt phù văn bút qua một bên, xoay người nhìn Lâm Sơn nói: “Sư phụ, xong rồi ạ!”  Lâm Sơn lấy tấm Thần Hành phù kia ra nhìn, thấy lại là thượng phẩm, lập tức hài lòng gật đầu, nói: “Rất tốt, trong khoảng thời gian này ngươi và Bảo Nhi đã hoàn toàn nắm vững các loại phù lục cơ bản, bây giờ ta bắt đầu dạy các ngươi thuật phù, chờ khi hoàn toàn nắm vững thuật phù, hai người các ngươi cũng có thể được xem là một Địa phù sư rồi!” “Thuật phù?” Hai mắt Dương Diệp sáng lên, hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, thuật phù là cái gì?” Bảo Nhi ở bên cạnh cũng nhìn Lâm Sơn, mặc dù Lâm Sơn cực kỳ sủng ái nàng, thế nhưng trên phù văn chi đạo lại rất nghiêm khắc, không có học giỏi phần cơ bản thì phần sau tuyệt sẽ không dạy cho nàng, cho nên nàng cũng không biết thuật phù là gì.  Lâm Sơn mỉm cười nói: “Các ngươi bây giờ đang học chính là phù lục cơ bản, phù lục cơ bản đều là dùng để phụ trợ cho bản thân, mà thuật phù không phải như thế, thuật phù cũng tương tự như huyền kỹ, nó có thể dùng để công kích được, chỉ có điều được một lần mà thôi. Đi, ta mang các ngươi đi xem uy lực của thuật phù!” Nói xong một tay nắm Tiểu Dao, một tay nắm Bảo Nhi đi ra đại điện. Dương Diệp tất nhiên cũng vội càng chạy theo, hắn cực kỳ tò mò về thuật phù! Một địa phương trống trải trong đại điện, Lâm Sơn khẽ động cổ tay, trong tay xuất hiện một tấm phù lục, lão nhìn Bảo Nhi và Dương Diệp nói: “Thuật phù cũng có mạnh yếu, nó chia làm đê cấp (4), trung cấp, cao cấp, truyền thuyết cấp và thần cấp. Trong đó uy lực của thuật phù cao cấp tương đương với một môn huyền kỹ Địa giai, về phần truyền thuyết cấp và thần cấp thì tương đương với một môn huyền kỹ Thiên giai. Mà tấm phù trong tay ta bây giờ là thuật phù hạ phẩm trung cấp Lôi Chú phù. Các ngươi chú ý nhìn xem.”  Nói xong Lâm Sơn rót huyền khí vào trong phù lục, huyền khí nhập phù, tấm Lôi Chú phù trong tay Lâm Sơn ngay lập tức phát ra một đạo ngân quang, Lâm Sơn ném nó vào trong không trung, Lôi Chú phù trong nháy mắt nổ tung, một tia sét to bằng cánh tay từ trong phù lục đánh xuống phía dưới. “Ầm!” Một tiếng ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, mảnh đất trống ở nơi xa bị nổ tung, đất đá văng khắp trong không khí.  Bụi bặm tản đi, Dương Diệp cùng hai tiểu cô nương đi qua đó, khi thấy cái hố sâu chừng năm sáu trượng, rộng bảy tám trượng thì cả ba người đều ngây ra. Dương Diệp phục hồi tinh thần lại đầu tiên, yết hầu hắn giật giật, uy lực của thuật phù trung cấp này kinh khủng quá, ngay cả hắn thi triển Phân Linh kiếm pháp toàn lực cũng không tạo ra được hiệu quả như này, học, nhất định phải học! Bảo Nhi sau khi tỉnh hồn lại, thoáng cái chạy đến trước mặt Lâm Sơn, ôm lấy cánh tay lão không ngừng lắc qua lắc lại nói: “Gia gia dạy Bảo Nhi, nhanh dạy Bảo Nhi đi, chờ Bảo Nhi học được cái này, sau này Bảo Nhi thấy ai đáng ghét sẽ lấy phù nổ tung kẻ đó!”  Lâm Sơn nghe được lời này thì mặt đầy vết đen, trước kia lão sở dĩ không cho Bảo Nhi học loại phù lục có lực sát thương này cũng bởi vì biết tính cách của nàng, nàng tuyệt đối không thích nói nhiều, nhất định sẽ không chút do dự ném tới đối phương, lại còn tuyệt đối sẽ không chỉ ném một cái! Dương Diệp ở một bên nghe được cũng đổ mồ hôi lạnh, sau này có cơ hội phải báo cho Thanh Tuyết biết, để nàng đừng trêu chọc Bảo Nhi, không thì hậu quả sẽ rất kinh khủng! Tiểu Dao ở bên cạnh trong mắt cũng lóe lên vẻ hưng phấn, chẳng qua khi nàng nghĩ đến mình không thể trở thành một Phù văn sư thì đôi mắt linh động nhất thời trở nên buồn bã, trong lòng không khỏi có chút ao ước được như Bảo Nhi và ca ca. Nếu như nàng cũng có thể trở thành Phù văn sư thì tốt biết bao?  Nhìn thấy được vẻ buồn bã trong ánh mắt Tiểu Dao, Dương Diệp đi tới bên cạnh xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, ôn nhu nói: “Nha đầu ngốc, ca ca là phù văn thì chẳng khác nào muội là Phù văn sư sao? Chờ ca ca học được thuật phù này sẽ chế tạo cho Tiểu Dao nhiều loại phù lợi hại, sau đó ai dám bắt nạt muội, muội học Bảo Nhi tỷ tỷ, ném cho kẻ đó mấy cái là được!” Nghe vậy Tiểu Dao vui vẻ gật đầu, lúc này nàng đã nghĩ thông suốt, ca ca nói không sai, nàng tuy không phải Phù văn sư nhưng ca ca thì có, dù sao của ca ca cũng là của nàng, còn chuyện nàng có phải Phù văn sư hay không đã không quan trọng nữa. Thấy Tiểu Dao vui vẻ lại, Dương Diệp cũng mỉm cười, nàng đã tạm thời mất đi mẫu thân, hắn không muốn Tiểu Dao có thêm bất cứ chuyện buồn gì nữa!  Chịu không được Bảo Nhi lắc đi lắc lại, Lâm Sơn liền gọi Dương Diệp qua, sau đó nhìn hai người, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Thuật phù này chia làm nhiều loại, mỗi một loại thuật phù không giống nhau thì hiệu quả cũng không giống nhau, phương pháp chế luyện cũng tất nhiên sẽ không giống nhau. Ta muốn nói với các ngươi chính là mỗi một phương pháp luyện chế thuật phù đều cực kỳ trân quý, căn bản chỉ truyền cho đệ tử của mình mà thôi, cho nên sau này các ngươi trừ đệ tử của mình ra không thể tự mình truyền cho người khác, rõ chưa?” Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Sơn, Dương Diệp nghiêm túc gật đầu, nói: “Rõ ạ!” Bảo Nhi cũng vội vàng đáp ứng, chỉ là thái độ lại hết sức tùy ý, nhưng mà Lâm Sơn cũng không trông mong Bảo Nhi làm được theo yêu cầu của lão, nên biết trước kia lão đưa cho Bảo Nhi cuốn “Cơ sở phù văn quyết” thì cũng dặn dò nàng như bây giờ, nhưng mà nàng thì sao? Còn không phải chưa được lão đồng ý đã truyền cho Dương Diệp đấy thôi.  Có điều cũng may coi như là lòng tốt được việc tốt! Cứ như vậy, Dương Diệp trên phù văn chi đạo lại bước lên phía trước một bước. *** (1) nhất tâm nhị dụng: làm hai việc cùng một lúc (2) trảm thiên bạt kiếm: rút kiếm chém trời (3) tăng phúc: kiểu như buff thêm thuộc tính  (4) đê cấp: cấp thấp