Vô Địch Kiếm Vực

Chương 90 : Hối hận!

Lâm Sơn nhìn khí thế chưa tản đi trên người Dương Diệp, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức cười gật đầu nói: “Không tệ không tệ, trước đây lão phu cùng mấy lão bất tử còn nghi hoặc sao ngươi rõ ràng là Phàm Nhân cảnh mà huyền khí lại tinh thuần như vậy, cho dù là Kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí cũng không tinh thuần như vậy được, bây giờ ta đã hiểu được, thì ra ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý trong truyền thuyết.” Dương Diệp giật mình ngẩn ra, sau đó nhìn Bảo Nhi, lại nhìn lão nhân, hắn tựa hồ hiểu ra gì đó. Nhìn thấy Dương Diệp còn ngơ ngác, Bảo Nhi chạy đến giẫm cho hắn một cái, nói: “Đồ ngốc, còn không mau bái kiến sư phụ đi?”  Thật sự là vị sư phụ tiện nghi của mình sao? Dương Diệp phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng tiến lên cúi người làm lễ sư đồ, cung kính nói: “Đệ tử Dương Diệp, bái kiến sư phụ!” Nếu như lão nhân trước mắt thấy hắn chướng mắt, Dương Diệp tất nhiên sẽ không đi mặt nóng dán mông lạnh, nhưng từ ánh mắt của lão nhân nhìn hắn, Dương Diệp biết lão nhân rất hài lòng về hắn. Hơn nữa lão nhân trước mắt có thể bảo vệ muội muội hắn, bây giờ cùng đường hắn tất nhiên phải lập tức ôm đùi rồi. Nhìn thấy Dương Diệp hành lễ bái sư, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Sơn càng rõ. Bây giờ danh phận sư đồ giữa lão và Dương Diệp đã xác thực. Đồng thời trong lòng lão cũng cảm thấy may mắn trước đây Dương Diệp rời khỏi Triệu Dương thành, không để mấy lão bất tử kia tìm được, đệ tử này bất kể là thiên phú trên phù văn chi đạo hay là thiên phú ở kiếm đạo đều rất yêu nghiệt, suýt chút nữa đã có thể thành đệ tử người khác.  Lúc này Bảo Nhi cười tủm tỉm nói: “Gia gia, Bảo Nhi nhận cho người một đệ tử tốt chứ?” Bộ dạng Bảo Nhi lúc này giống như một đứa bé làm được chuyện lớn, đang chờ đợi gia trưởng khen ngợi. Lâm Sơn xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, cười nói: “Đúng vậy, nha đầu con cuối cùng cũng làm được một việc đứng đắn. Gia gia biết con có chủ ý gì, yên tâm, gia gia không để con thiệt thòi đâu.” Nói xong Lâm Sơn nâng Dương Diệp dậy, nói: “Đi, chúng ta về Phù Văn phong.” Dương Diệp do dự một chút, nói: “Sư phụ, Bách Hoa cung…” Tuy rằng đã bái sư, Dương Diệp vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thực lực Bách Hoa cung cũng không nhỏ hơn Kiếm tông, vị trước mắt mới trở thành sư phụ hắn có nguyện ý đắc tội Bách Hoa cung hay không còn chưa rõ.  Lâm Sơn xua tay nói: “Yên tâm, tất cả có ta lo!” Nghe vậy Dương Diệp thả lỏng một hơi, cho dù như thế nào nữa thì mình và muội muội đã được an toàn. Lập tức không do dự nữa, nghiêm túc đi bên cạnh Lâm Sơn. Ngay khi ba người Dương Diệp xoay người đi ra ngoài điện thì Ngọc Lâm rốt cục lấy lại tinh thần, thân hình khẽ động, mang theo từng đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt ba người, Ngọc Lâm ôn quyền với Lâm Sơn, nói: “Lâm đại sư, Dương Diệp là đệ tử Kiếm tông chúng ta…”  Lâm Sơn mới liếc mắt nhìn Ngọc Lâm, châm chọc nói: “Phải vậy không? Lúc trước ta còn tưởng Dương Diệp là đệ tử Quỷ tông chứ, không thì sao Ngọc Lâm ngươi lại đưa hắn ra chịu chết?” Ngọc Lâm có chút xấu hổ, nếu như là người khác châm chọc ông ta thì nhất định ông ta sẽ tặng cho đối phương một kiếm rồi, thế nhưng lão nhân trước mắt ông ta đắc tội không nổi, đừng nói là ông ta, ngay cả Tông Chủ cũng không dám đắc tội, đây chính người Túy sư bá mời đến đấy. Lập tức cười khổ nói: “Lâm đại sư nói đùa rồi, Kiếm tông ta quyết sẽ không đưa đệ tử tông môn đi chịu chết. Trước đó có chút hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm…” Lâm Sơn khoát tay nói: “Ngọc Lâm, đừng có bày ra bộ dáng kia nữa, lúc nãy ta còn nghĩ tới mặt mũi của đệ tử ta ký kết hiệp nghị hai năm với Kiếm tông, thế nhưng bây giờ ta cảm thấy không cần phải như vậy nữa.”  Trên khuôn mặt già nua của Ngọc Lâm càng thêm khổ sở, người khác không biết nhưng ông ta biết, lão nhân trước mắt sở dĩ đến Kiếm tông hoàn toàn là bởi vì thiếu nhân tình của Túy sư bá, không thì Kiếm tông không mời được Phù văn đại sư như Lâm Sơn đến. Có điều lúc này ông ta không còn tâm tình quản chuyện này nữa, cũng không quản vì sao Dương Diệp trở thành đệ tử Lâm Sơn, trong đầu ông ta bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là không thể để cho thiếu niên lĩnh ngộ được kiếm ý trước mắt rời khỏi Kiếm tông! Nhìn Dương Diệp, trong mắt Ngọc Lâm lóe lên vẻ phức tạp và hối hận, ý không ngờ tới thiếu niên này lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý, là kiếm ý đó! Kiếm tông mấy trăm năm nay cũng không có xuất hiện ai có thể lĩnh ngộ kiếm ý. Nếu như lúc trước biết được thiếu niên trước mắt lĩnh ngộ kiếm ý, đừng nói là Bách Hoa cung, cho dù đắc tội Nguyên môn ông ta cũng sẽ không do dự chút nào cả. Ông ta cực kỳ rõ ràng thiếu niên thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý đại biểu cho cái gì, đại biểu cho Kiếm tông sau này nhất định sẽ quật khởi, đại biểu cho Kiếm tông trăm năm sau có một tuyệt thế cường giả còn mạnh hơn Túy sư bá thủ hộ tông môn. Đáng tiếc quyết định lúc trước của ông ta nhất định làm cho thiếu niên trước mắt này không có ấn tượng tốt đối với Kiếm tông.  Nghĩ vậy, Ngọc Lâm hít sâu một hơi, nói: “Dương Diệp, chuyện lúc trước lão phu xin lỗi ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại Kiếm tông, chuyện Bách Hoa cung bên kia Kiếm tông sẽ đỡ thay ngươi, hơn nữa sau này Kiếm tông sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi, được không?” Lúc này Xích Hỏa cũng đi tới trước mặt Dương Diệp, nói: “Tiểu tử, lão phu cũng xin lỗi ngươi chuyện lúc nãy.” Ngay cả ba đại hán trung niên đang yên lặng một bên cũng xin lỗi Dương Diệp chuyện lúc nãy, nếu như Dương Diệp chỉ là một thiên tài bình thường, thậm chí cho dù bây giờ là Tiên Thiên cảnh bọn họ cũng sẽ không xin lỗi, bọn họ có kiêu ngạo của bọn họ. Thế nhưng Dương Diệp lĩnh ngộ được kiếm ý, ở trước mặt kiếm ý, bọn họ không thể không cúi đầu.  Lâm Sơn ở một bên trầm mặc, lão biết kiếm ý đối với Kiếm tông đại biểu cái gì, nếu như lão ngăn cản Dương Diệp ở lại Kiếm tông, vậy thì sẽ đắc tội Kiếm tông cho tới chết, lão không sợ đắc tội Kiếm tông, thế nhưng Kiếm tông có Túy lão đầu thì lão không thể không cho chút mặt mũi. Cho nên ở lại hay không ở lại đều phải để Dương Diệp tự mình lựa chọn. Dương Diệp không có suy nghĩ mất bao lâu, cũng không cần suy nghĩ, lập tức bình thản nói: “Tạ ơn ý tốt của trưởng lão Chấp Kiếm (*) và các vị tiền bối, có điều thứ cho vãn bối nói thẳng, tông môn không để ý tới sống chết của đệ tử, vãn bối không dám ở lại, vãn bối cũng không muốn sau này lại bị người khác đưa ra chịu chết, còn nữa, trưởng lão Chấp Kiếm cũng đã nói, vãn bối không phải đệ tử Kiếm tông.” Nói xong Dương Diệp nhìn về phía Lâm Sơn, nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi!” Đúng vậy, chuyện này căn bản không cần suy nghĩ, Dương Diệp biết tại sao những người này lại thay đổi thái độ, đơn giản chính là hắn lĩnh ngộ được cái kiếm ý gì kia, đúng vậy, những người này nhìn trúng là kiếm ý của hắn, nếu như hắn không có kiếm ý, hắn ở trong mắt những người này ngay cả con kiến cũng không bằng.  Hắn hiểu được những người này là vì tông môn mà vứt bỏ hắn, thế nhưng hiểu được không có nghĩ là tiếp nhận được, Dương Diệp hắn còn chưa phải loại để bị coi thường như vậy. Cho nên hắn căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt! Nghe được Dương Diệp nói, ánh mắt Lâm Sơn lộ ra vẻ tán thưởng, nếu như Dương Diệp chỉ vì vài câu hứa hẹn mà hồi tâm chuyển ý thì đánh giá của lão về Dương Diệp sẽ giảm đi, bởi vì như vậy thật không có cốt khí chút nào. May mà Dương Diệp không có hồi tâm chuyển ý! Ngọc Lâm còn muốn nói gì đó, thế nhưng Lâm Sơn không cho ông ta cơ hội, mang Dương Diệp trực tiếp đi ra đại điện.  Nhìn bóng lưng Dương Diệp biến mất ở cửa đại điện, Xích Hỏa trầm giọng nói: “Sư huynh, Kiếm tông ta nghìn năm qua khó có được một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý, chúng ta không thể để hắn rời khỏi Kiếm tông được.” Ngọc Lâm lắc đầu, buồn bã nói: “Hắn đối với Kiếm tông chúng ta đã không có chút tình cảm nào nữa rồi, nếu như không có Lâm đại sư, có lẽ hắn sẽ vì nguyên nhân Bách Hoa cung mà đồng ý ở lại, thế nhưng bây giờ có Lâm đại sư, Kiếm tông ta đối với hắn đã trở thành có cũng được mà không có cũng không sao cả.” “Dương Diệp trở thành đệ tử Lâm đại sư từ khi nào?” Lúc này một đại hán trung niên bên cạnh nghi hoặc hỏi.  “Hắn là một Phù văn sư!” Đúng lúc này, Tô Thanh Thi đi vào trong đại sảnh, Tô Thanh Thi liếc nhìn Ngọc Lâm, nói: “Ngọc Lâm sư bá, Thanh Thi rất thất vọng, Thanh Thi không nghĩ tới người lại giao Dương Diệp ra, lấy cớ đuổi Thanh Thi đi, lại không ngờ tới Ngọc Lâm sư bá lại giao Dương Diệp ra. Kiếm tông ta thực lực đã không bằng trước, thế nhưng Kiếm tông ta cần phải e ngại Bách Hoa cung sao?” Nàng sau khi mang mấy người Bách Hoa cung đi nghỉ ngơi thì vội vàng trở về, chỉ là vẫn muộn một chút, ở cửa nàng gặp được Dương Diệp, biết được tin Dương Diệp đã rời khỏi Kiếm tông. Nàng vốn còn định cứu vãn chút gì đó, chỉ là khi Dương Diệp nói trưởng lão chấp kiếm không thừa nhận thân phận đệ tử Kiếm tông của hắn, và phải giao hắn cùng muội muội của hắn ra thì nàng không muốn khuyên gì nữa.  Nàng mặc dù không quá quen thuộc với Dương Diệp, thế nhưng đối với tính cách của Dương Diệp cũng hiểu một chút, Kiếm tông muốn giao hắn ra, hắn có thể sẽ không oán hận Kiếm tông gì lắm, thế nhưng Kiếm tông muốn giao muội muội của hắn ra, vậy không thể nghi ngờ là đã đụng tới nghịch lân của hắn, dưới tình huống như vậy, Dương Diệp căn bản không có khả năng ở lại Kiếm tông. Ngọc Lâm không để ý Tô Thanh Thi chỉ trích mình, ông ta có chút thừ người ra hỏi: “Thanh Thi, ngươi nói Dương Diệp hắn là một Phù văn sư sao?” Tô Thanh Thi ổn định lại tâm tình, nói: “Hắn không chỉ là một Phù văn sư, còn là Kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí, hơn nữa ở khảo hạch Kiếm Nô tháp hắn đã xông tới tầng hai mươi ba, Tháp bá đồng ý cho hắn sau này có thể tự do tiến vào Kiếm Nô tháp tu luyện. Nói cách khác, hắn là người mà Tháp bá để ý.” Nói xong, trong lòng lại thầm nói: “Hắn còn là một yêu nghiệt có thể khống chế huyền thú nữa!”  Nghe vậy, không chỉ có Ngọc Lâm, ngay cả bốn người bên cạnh đều lộ ra vẻ khổ sở trên mặt, lúc này có thể nói bọn họ hối hận từ tận ruột gan rồi. Một thiếu niên lĩnh ngộ kiếm ý, lại còn là một Phù văn sư cứ như vậy bị bọn họ đuổi ra khỏi Kiếm tông, bọn họ có thể không hối hận sao? Ngọc Lâm đau khổ lắc đầu nói: “Thanh Thi, hắn nếu là Phù văn sư, lại lĩnh ngộ kiếm ý, vậy sao ngươi không thông báo sớm cho chúng ta biết, nếu ngươi nói cho chúng ta biết, cho dù đắc tội với Bách Hoa cung chúng ta cũng sẽ không để cho hắn phải thất vọng với Kiếm tông!” “Cái gì?” Tô Thanh Thi biến sắc, nói: “Hắn lĩnh ngộ được kiếm ý?”  “Lẽ nào ngươi không biết?” Ngọc Lâm kinh ngạc nói. Tô Thanh Thi hít sâu một hơi, sau đó xoay người rời khỏi đại điện. *** (*) chấp kiếm: trông coi, giữ kiếm