Vô Địch Kiếm Vực

Chương 85 : Cướp bảo bối

Ở Huyền Không sơn, sâu mấy trăm trượng bên dưới lòng đất Kiếm tông bị người đào ra một cái huyệt động, cái huyệt động này cực kỳ rộng lớn, chứa mấy ngàn người cũng không thành vấn đề. Bốn vách động có vô số viên Nguyệt Quang thạch, vì Nguyệt Quang thạch  chiếu ra ánh sáng, bên trong huyệt động giống như ban ngày. Bên trong huyệt động, ở giữa có một huyết trì, huyết trì rất lớn, chiếm một phần hai diện tích của huyệt động, bên trong huyết trì ngoại trừ tiên huyết tràn đầy, còn có một số bạch cốt, đống xương đó kia không phải là xương thú, mà là xương người!  Ở khoảng không phía trên huyết trì có một hạt châu đỏ như máu lơ lửng, hạt châu màu đỏ ngòm giống như được làm từ máu tươi, đỏ yêu diễm. Ở bốn phía huyết trì, có bốn gã mặc hắc bào đứng đó, lúc này đây, bốn gã hắc bào đang truyền huyền khí vào bên trong hạt châu phía trên, lúc bốn người truyền vào huyền khí, hạt châu đỏ như máu kia không ngừng tản ra một loại năng lượng kỳ dị, những năng lượng đó đổi thành màu xám tro, những năng lượng màu xám tro được bốn người khống chế, chậm rãi tản ra bốn phía. Lúc Tô Thanh Thi đi đến nơi này, lúc nhìn thấy huyết trì cùng hạt châu kia, sắc mặt Tô Thanh Thi kịch biến, lúc nàng chuẩn bị ra tay, đột nhiên nàng cảm giác được cái gì, nhướng mày, sau đó thân hình hướng về sau nhanh chóng lao đi.  Tốc độ  Dương Diệp cao nhất, chạy gần hai canh giờ, nhưng hẵn vẫn không thể đuổi theo Tô Thanh Thi, tuy nhiên đoạn đường này hắn cũng có rất nhiều thu hoạch. Dọc theo đường đi hắn gặp rất nhiều thi thể, rất nhiều thi thể bị Tô Thanh Thi giết chết, Tô Thanh Thi thấy gai mắt những người mặc hắc bào này, nhưng mà Dương Diệp lại coi trọng! Dọc theo đường đi hắn nhặt được sáu cái không gian giới chỉ, hơn nữa đều là nhưng loại có không gian lớn. Những người chết này đa phần đều là Tiên Thiên cảnh cùng Vương Giả cảnh, đồ vật của cường giả Tiên Thiên cảnh Dương Diệp vẫn còn có chút coi thường, thế nhưng của cường giả Vương Giả cảnh, Dương Diệp lại thấy hiếm có. Một đường đi tới, ngoại trừ sáu cái không gian giới chỉ, Dương Diệp còn thu hoạch khoảng chừng ba ngàn viên năng lượng thạch, huyền bảo Hoàng giai thượng phẩm hơn hai mươi món, huyền bảo Huyền giai hạ phẩm cũng có hai món, một món huyền bảo Huyền giai trong đó là một cái giáp lưng, Dương Diệp lập tức mặc vào cái giáp lưng đó. Còn lại một món là một thanh đao lớn được khảm nạm xương người, đại đao thì Dương Diệp không cần, tiện tay ném vào trong giới chỉ.  Ngoại trừ huyền bảo ra, còn có một số công pháp, trong số đó có hai quyển Huyền giai, nhưng vừa nhìn giới thiệu Dương Diệp lập tức bỏ qua. Bởi vì... số công pháp này đều muốn lấy máu tươi làm vật dẫn, hoặc là những phương pháp vô nhân đạo khác để tu luyện. Tuy là một đường thu nhặt bảo bối, thế nhưng Dương Diệp cũng không giảm bớt tốc độ, tiểu tử kia nói gặp nguy hiểm, vậy thì chắc chắn thật sự có nguy hiểm, hắn cũng không muốn Tô Thanh Thi xảy ra chuyện gì. Lấy đi giới chỉ của một người mặc hắc bào, Dương Diệp nhìn lướt qua, sau đó không giảm tốc độ, tiếp tục chạy đi về phía trước, đúng lúc này, Dương Diệp chợt thấy hoa mắt, Tô Thanh Thi đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.  Nhìn Dương Diệp hít thở có chút gấp thúc, chân mày Tô Thanh Thi cau lại, hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?" Nhìn thấy Tô Thanh Thi không có việc gì, Dương Diệp nhẹ thở ra một hơi, nói: "Tiểu tử kia nói bên này gặp nguy hiểm, ta có chút lo lắng!" Nghe vậy, mí mắt Tô Thanh Thi hơi giật giật, hắn đang lo lắng cho mình sao? Nghĩ vậy, trong lòng Tô Thanh Thi hiện lên vẻ khác thường, nhưng rất nhanh bị nàng ép xuống, nàng nhìn Dương Diệp một chút, nói: "Bên trong rất nguy hiểm, bây giờ ngươi trở về cùng cường giả của Kiếm tông tụ họp!"  "Vậy còn ngươi?" Dương Diệp hỏi lại. Tô Thanh Thi quay đầu nhìn về phía sâu trong đường hầm, trầm giọng nói: "Ta muốn đi phá hỏng việc của bọn họ đang làm!" Đúng lúc này, móng vuốt nhỏ của tử điêu chỉ ra xa, tựa hồ muốn nói, nó cũng muốn đi.  Dương Diệp lúc đầu còn muốn khuyên Tô Thanh Thi, nhưng nhìn thấy tiểu tử kia cũng muốn đi, Dương Diệp không thể làm gì khác hơn đành phải bỏ qua. Thành thật mà nói, hắn rất lo lắng cho Tô Thanh Thi cùng tiểu tử kia, thế nhưng hắn biết, hắn không thể lấy danh nghĩa lo lắng để Tô Thanh Thi cùng tiểu tử kia làm theo ý mình, bởi vì dù là Tô Thanh Thi hay là tiểu tử kia đều là tự do, hắn cũng không có quyền gì. Hơn nữa quan trọng nhất là người ta có năng lực tự vệ! Ở đây có thể nói hắn là ngươi yếu nhất. Nghĩ vậy, Dương Diệp rất bất đắc dĩ, cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn đã rất nỗ lực, nhưng dù là đang cố gắng, cũng không đổi được thực lực bản thân hắn giờ này rất thấp. Giống như hiểu thấu tâm tình Dương Diệp, tử điêu dùng móng vuốt nhỏ sờ sờ gò má Dương Diệp, sau đó đầu nhỏ cạ cạ vào đầu Dương Diệp.  Tô Thanh Thi tựa hồ cũng hiểu được suy nghĩ Dương Diệp, khóe môi nàng giật giật, nhưng cũng không nói gì cả. Nhìn thấy tiểu tử kia an ủi mình, nội tâm Dương Diệp ấm áp, nhẹ xoa xoa đầu nhỏ tiểu tử, sau đó nhìn về phía Tô Thanh Thi, nói: "Ngươi cùng tiểu tử kia đi đi, các ngươi hãy cẩn thận một chút!" Hắn cũng rất muốn nói đi cùng với các nàng, nhưng hắn không nói, bởi vì hắn biết, hắn đi chỉ có làm liên lụy bọn họ. Đúng lúc này, Tô Thanh Thi đột nhiên biến sắc, nói: "Không xong, hình như bọn họ phát hiện ra chúng ta, bọn họ muốn chạy trốn! Ngươi đi mau." Nói xong, Tô Thanh Thi xoay người hướng phía thông đạo đằng xa bay vút đi, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Dương Diệp, sau đó xa xa phát ra tiếng nổ.  Tử điêu cũng trừng mắt nhìn, sau đó móng vuốt nhỏ vung lên, biến mất khỏi vai   Dương Diệp. Dương Diệp giật mình, sau đó móc ra một tấm thượng phẩm Cường Lực phù vỗ lên người của mình, lúc hắn đang chuẩn bị xông lên, thông đạo đằng xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương: "A... Huyết sát châu bị tử sắc tiểu tử kia đoạt đi rồi, mau đuổi theo..." Âm thanh đó vừa nói xong, Dương Diệp chỉ thấy một tia sáng tím hiện lên ở thông đạo đằng xa, sau một khắc, tia sáng tím ở trước mặt Dương Diệp, chỉ là lúc này bên trong hai móng vuốt đang cầm một hạt châu màu đỏ. Hình như tử điêu rất kích động, rất hưng phấn, đôi mắt nhỏ không ngừng nháy nháy.  "Đây..." Nhìn hạt châu bên trong móng vuốt của tiểu tử, Dương Diệp có chút mê muội. Tử điêu nhìn Dương Diệp một chút, móng cuốt chỉ chỉ phía sau Dương Diệp, sau đó biến thành một tia sáng tím, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương diệp, chui vào vòng xoáy bên trong đan điền của hắn. Dương Diệp ngây người tầm một hơi thở, sau đó xoay người lập tức hướng về sau chạy đi. Hắn mặc dù không biết tiểu tử kia đã làm cái gì, thế nhưng động tác của tiểu tử hắn thấy rõ, đó là đang gọi hắn chạy mau.  Dương Diệp chạy chưa được mấy trượng, liền cảm nhận được mấy luồng khí tức kinh khủng từ phía sau kéo tới, nội tâm Dương Diệp cả kinh, vội vã sử dụng Tật Phong Bộ, trước điên cuồng chạy về phía trước. Mấy luồng khí tức kinh khủng kia, Dương Diệp không biết là cảnh giới gì, nhưng không hề nghi ngờ, bất luận một ai trong số đó Dương Diệp đều không thể chống lại. "Không nên cùng nữ nhân kia dây dưa, nhanh chân đuổi theo tử sắc huyền thú kia, cần phải cướp về huyết sát châu!" Xa xa, Dương Diệp nghe được những lời này, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, lúc trước hạt châu trong móng vuốt của tử điêu chính là huyết sát châu? Hắn có chút ngạc nhiên cùng nghi hoặc, tuy nhiên lúc này hắn cũng không có thời gian để nhìn xem hạt châu đó.  Đúng lúc này, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên biến đổi, theo bản năng thi triển ra Tật Phong Bộ, hướng bên trái tránh né. "Ầm!" Dương Diệp chỗ đứng vừa rồi, đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu hơn ba trượng.  Nhìn hố sâu lớn đó, Dương Diệp nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, không biết một gã mặc hắc bào đã đứng trước mặt mình từ lúc nào, đại hán đầu trọc. Nhìn đại hán này, Dương Diệp rùng mình, thực lực người trước mắt này chắc chắn không kém Phượng Vũ trước kia. Nhìn thấy Dương Diệp né tránh, trong mắt đại hán mặc hắc bào lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó vung tay phải lên, một luồng kình khí bắn nhanh về phía Dương Diệp. Dương Diệp biến sắc, lần nữa thi triển ra Tật Phong Bộ, nahnh chóng né về phía bên cạnh, nhưng mà vẫn còn hơi chậm, nhưng mà may mắn, luồng kình khí đáng lẽ phải bắn trúng tim của hắn, lại đánh vào vai trái của hắn.  "Ầm!" Dương Diệp té bay ra ngoài, đụng vào vách tường. Nhìn thấy Dương Diệp còn chưa chết, chân mày đại hán mặc hắc bào cau lại, con kiến hôi Phàm Nhân cảnh trước mặt này lại tránh thoát công kích của hắn? Điều này sao có thể? Tuy là hắn chỉ dùng chưa tới nửa thành thực lực, nhưng cũng không phải một tên Phàm Nhân cảnh có thể tránh thoát!  Đại hán mặc hắc bào đang chuẩn bị ra tay lần nữa, đúng lúc này sau lưng hắn truyền đến một âm thanh dồn dập: "Có lấy lại được huyết sát châu hay không? Nếu như lấy lại được rồi, lập tức rời khỏi nơi này, Kiếm tông đã biết chỗ này." Nghe được âm thanh này, đại hán mặc hắc bào biến sắc, không quan tâm Dương Diệp, hướng xa xa bay nhanh đi. Nhìn thấy đại hán rời đi, Dương Diệp nhất thời thở dài một hơi, lau máu tươi trên miệng, lại nhìn một chút huyền giáp ở vai trái đã bị lõm vào, Dương Diệp trầm giọng nói: "Thực lực của mình đúng là còn quá yếu, lần này sau khi rời khỏi đây, nhất định phải nghĩ cách đề cao thực lực!"  Mà đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ hướng đại hán mặc hắc bào lúc nãy chạy trốn vang lên, sau một khắc, bốn người trung niên chân đạp phi kiếm, người mặc trường bào màu xanh ngự kiếm mà đến, lúc bốn người nhìn thấy Dương Diệp, đều hơi ngẩn ra. Một người trung niên trong đó chuẩn bị nói, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng động đánh nhau, bốn người biến sắc, không có quan tâm Dương Diệp, ngự kiếm hướng phía Tô Thanh Thi phóng nhanh đi. Nhìn thấy bốn người chạy đi, nội tâm Dương Diệp thở dài một hơi, Tô Thanh Thi sẽ không có nguy hiểm gì. Mà người của Qủy Tông ở nơi này coi như xong đời.  Dương Diệp băng bó qua loa vết thương của mình, sau đó xoay người hướng về cửa động đi tới. Ra khỏi cửa động, Dương Diệp đi tới huyệt động của hôi lang lúc trước, hắn muốn nhìn một chút hạt châu mà tiểu tử kia trộm được là bảo bối gì, lại làm cho tiểu tử kia bất chấp nguy hiểm đi trộm!