Vô Địch Kiếm Vực

Chương 81 : Tàn bản

Dương Diệp từ chối yêu cầu muốn hắn đặt ra quy định Kiếm Môn của Thanh Tuyết. Những việc về phương diện quản lý này hắn dốt đặc cán mai, cho nên hắn trực tiếp từ chối. Nhưng mà với chuyện Thanh Tuyết để cho hắn làm phó môn chủ Kiếm Môn thì hắn cũng không cự tuyệt, kỳ thực nàng là đề nghị để cho hắn làm môn chủ, thế nhưng bị hắn cự tuyệt. Dương Diệp biết ý của Thanh Tuyết, Thanh Tuyết để cho hắn làm môn chủ là vì một cột chặt hắn vào Kiếm Môn hoàn toàn, dù sao bây giờ Kiếm Môn cần một người có thể kinh sợ đệ tử ngoại môn như thế. Không thể nghi ngờ, hắn vô cùng phù hợp. Thế nhưng đối với Dương Diệp mà nói, cái thân phận môn chủ này là một trói buộc. Hắn muốn thành lập mạng giao thiệp, thành lập một vài thế lực có thể trợ giúp mình ngày sau, thế nhưng hắn cũng không muốn dùng Kiếm Môn để chống lại Bách Hoa cung, bởi vì như vậy là hoàn toàn không hiện thực. Hơn nữa hắn cũng biết năng lực của mình, nếu để cho hắn quản lý Kiếm Môn vừa mới thành lập này, chắc chắn sẽ đại loạn ngay. Mà đối với một người xuất thân từ đại gia tộc như Thanh Tuyết, quản lý những người này chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi.  Cho nên Dương Diệp cự tuyệt vị trí môn chủ này. Đối với hắn mà nói, chỉ cần sau này ở Kiếm tông có mạng lưới của hắn như vậy đủ rồi. Mà việc bây giờ hắn cần phải làm là trở nên mạnh mẽ! Từ biệt đám người Thanh Tuyết, Dương Diệp đi đến Thanh Phong cốc, sau đó bắt đầu tu luyện kiếm kỹ. Sau khi lấy được vài môn kiếm kỹ, bởi vì khảo hạch ngoại môn và chuyện trong nhà, Dương Diệp vẫn mãi không có thời gian luyện tập những kiếm kĩ này cho tốt. Thế cho nên ngoại trừ kiếm pháp cơ bản ra, những kiếm kĩ khác hắn cũng chỉ là lơ mơ, lần này Dương Diệp quyết định khổ luyện những kiếm kỹ này, luyện tập chúng đến trình độ nhất định.  Lần này thời gian của hắn cũng không nhiều lắm, bởi vì hơn hai mươi ngày sau chính là ngày khảo hạch nội môn, cũng là ngày hắn ước định lên Sinh Tử đài với Liễu Thanh Vũ. Đối với đầu sỏ gây họa Liễu Thanh Vũ, Dương Diệp đương nhiên sẽ không quên, chẳng qua đối phương đã về Kiếm tông rồi, hắn cũng chẳng có cách nào đi giết đối phương ngay bây giờ. Hơn nữa hắn cũng không chắc chắn mười phần là giết được đối phương, phải biết rằng, thiên tài trên Ngoại Môn bảng không có ai là rác rưởi. Kỳ thực trước đó đối mặt với Khương Văn kia, Dương Diệp cũng không mười phần nắm chắc, tuy hắn cho rằng bất kể là Khương Văn hay là Liễu Thanh Vũ đều cũng không mạnh bằng Tiên Thiên kiếm nô trong Kiếm Nô tháp, thế nhưng ai biết người ta có át chủ bài gì hay không? Con người cũng không nề nếp ngay thẳng chiến đấu giống như kiếm nô! Cho nên hắn quyết định sử dụng khoảng thời gian này để khổ luyện kiếm kỹ của mình, nhất là Trảm Thiên Bạt kiếm thuật cùng với Hậu Phát Chế Nhân mà hắn sáng tạo ra. Hắn nhất định phải dung hợp được hai môn huyền kỹ này, sau đó luyện tập thành thạo! Về phần Ngự Kiếm thuật, đó cũng giống như Kiếm Hạp, là lá bài tẩy của hắn, hắn sẽ không dễ dàng sử dụng!  Dương Diệp lấy trường kiếm ra, đi đến trước một cái cây to phải cần bốn năm người mới ôm hết, hai mắt hơi khép lại, trong đầu bắt đầu nhớ lại yếu quyết của Trảm Thiên Bạt kiếm thuật. Cứ như vậy, sau chừng nửa canh giờ, một khắc nọ, Dương Diệp đột nhiên đột nhiên mở mắt ra. Vù! Rút kiếm, thu kiếm, động tác cực kỳ nhanh chóng!  "Rắc" một tiếng, cái cây trước mắt Dương Diệp ầm ầm đổ sập xuống, lá cây bay lả tả đầy trời. Thấy thế, Dương Diệp hơi mừng trong lòng, không phải là vì hiệu quả một chiêu này của hắn tạo thành, mà là vì hắn phát hiện trong nháy mắt rút kiếm bằng Bạt Kiếm thuật, hắn quả thực có thể tăng sức mạnh rất nhiều, đồng thời còn có sức bộc phát. Nhưng mà tốc độ của hắn còn chưa đủ nhanh, bởi vì căn cứ theo miêu tả, lúc hắn rút kiếm ra phải không phát ra chút âm thanh nào mới có thể tính là tiểu thành. Rút kiếm không phát ra âm thanh? Vậy thì phải nhanh đến mức nào?  Dương Diệp vốn cho là chiêu Hậu Phát Chế Nhân mà hắn sáng tạo ra đã rất nhanh, thế nhưng nhìn thấy giới thiệu này, hắn mới phát hiện tốc độ ra kiếm của Hậu Phát Chế Nhân còn chưa đủ nhanh, còn cần đề cao! Trong khoảng thời gian tiếp theo, trừ ăn cơm ra, tất cả thời gian còn lại Dương Diệp đều dành cho tu luyện. Thời gian của Dương Diệp là sắp xếp như thế này, sáng sớm khổ luyện Hậu Phát Chế Nhân và Trảm Thiên Bạt kiếm thuật, đến trưa thì bắt đầu khổ luyện Ngự Kiếm thuật, mà buổi tối thì tu luyện Tật Phong Bộ. Một ngày mười hai canh giờ, hắn chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, mười canh giờ còn lại hắn đều dùng để tu luyện. Khắc khổ như vậy, mười ngày sau, Trảm Thiên Bạt kiếm thuật của Dương Diệp càng ngày càng thuần thục, trong nháy mắt rút kiếm âm thanh càng ngày càng nhỏ, nhưng mà thanh kiếm kia của hắn coi như là hỏng rồi, mà Ngự Kiếm thuật từ phạm vi một trượng ban đầu cũng mở rộng thành phạm vi hai trượng, trong phạm vi hai trượng, hắn có thể khống chế trường kiếm làm ra một vài động tác cơ bản.  Hơn nữa Dương Diệp còn phát hiện một vấn đề, đó chính là độ khó khi dùng Ngự Kiếm thuật khống chế kiếm thật với kiếm ảo do huyền khí biến ra thật là khác nhau một trời một vực. Hắn có thể dễ dàng tùy ý khống chế linh kiếm do huyền khí biến ảo, thế nhưng khống chế kiếm thật lại có vẻ vô cùng gắng sức. Điều này làm cho hắn thấy hơi khó hiểu. Nhưng mà hắn hiểu ra rất nhanh, linh kiếm biến ảo do huyền khí thuộc về vật ảo, khống chế vật ảo đương nhiên tương đối đơn giản. Thế nhưng kiếm thật thì đã không giống, đây là vật thực, là có trọng lượng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Diệp tạm thời bỏ qua luyện tập khí kiếm do huyền khí biến ảo, bởi vì khí kiếm do huyền khí biến ảo cuối cùng vẫn là không có uy lực mạnh bằng kiếm thực. Dù sao nó cũng chẳng thể tồn tại lâu trong không khí, mà kiếm thật thì lại có thể. Đương nhiên, Dương Diệp cũng không bỏ hẳn việc khống chế khí kiếm, nói cho cùng nếu hắn có thể khống chế trên trăm đạo khí kiếm thì cũng vô cùng kinh khủng.  Về phần Tật Phong Bộ, hiệu quả của Tật Phong Bộ cũng rất lớn, hiện giờ nếu như Dương Diệp thi triển ra Tật Phong Bộ thì đã có thể mang theo một ảo ảnh nhàn nhạt! Tật Phong Bộ với Trảm Thiên Bạt kiếm thuật đều chú ý sức bộc phát, Trảm Thiên Bạt kiếm thuật cộng thêm sự kết hợp giữa Hậu Phát Chế Nhân và Tật Phong Bộ của Dương Diệp, hơn nữa nhờ sức mạnh kinh khủng kia của hắn, uy lực lại càng vô cùng khủng bố. Dương Diệp tin rằng, nếu như một vài cường giả Tiên Thiên cảnh khinh thường hắn thì rất có khả năng sẽ bị hắn nháy mắt giết chết. Đương nhiên, không phải là loại cường giả Tiên Thiên đầy đủ thực lực chân chính như kiếm nô. Nhưng mà cường giả Tiên Thiên như kiếm nô kia, cho dù là ở đại tông môn như Kiếm tông cũng vô cùng ít ỏi.  Nói tóm lại, mười ngày này Dương Diệp tiến bộ vẫn là vô cùng lớn. Hôm nay, lúc Dương Diệp khổ luyện kiếm kỹ ở Thanh Phong cốc, Tô Thanh Thi dẫn theo Tiểu Dao đến. Nhìn thấy Dương Diệp, Tiểu Dao lập tức nhào vào trong lòng Dương Diệp, sau đó òa khóc lên.  Ôm lấy Tiểu Dao vào lòng, mũi Dương Diệp cũng có chút chua xót. Hàng loạt biến cố trong nhà, với một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi như Tiểu Dao mà nói, đó chắc chắn là một đả kích không nhỏ. Đồng thời hắn cũng vô cùng tự trách, nếu như hắn có thực lực, mẫu thân cũng sẽ không bị Bách Hoa cung bắt đi. Nghĩ đến Bách Hoa cung, trong mắt Dương Diệp lóe lên lạnh lẽo, tông môn này, hắn nhất định sẽ làm cho đối phương trả giá đắt. Sau một hồi lâu, Dương Diệp nhẹ nhàng buông Tiểu Dao ra, xoa xoa nước mắt trên mặt Tiểu Dao. Đột nhiên, mắt Dương Diệp sáng lên, hắn thất thanh nói: "Tiểu Dao, muội đã là một huyền giả rồi sao?"  Quả thực, Dương Diệp cảm nhận được dao động huyền khí trên người Tiểu Dao. Lúc này, Tô Thanh Thi đang ở bên cạnh mở lời: "Mẫu thân của ngươi nói không sai, tư chất của Tiểu Dao vô cùng tốt, tốc độ tu luyện của muội ấy rất nhanh, hơn nữa cũng rất khắc khổ, chừng mười ngày ngắn ngủi thì đã là huyền giả nhất phẩm." Nghe vậy, Dương Diệp vui vẻ trong lòng, nghiêm túc nói với Tô Thanh Thi: "Cảm ơn!"  Hắn thật sự cảm ơn từ tận đáy lòng, nhờ có Tô Thanh Thi, chắc chắn là ở Kiếm tông không ai dám ăn hiếp Tiểu Dao, hơn nữa Tô Thanh Thi có thực lực cường đại như vậy, Tiểu Dao theo nàng tu luyện, nhất định sẽ nhanh hơn đệ tử ngoại môn thông thường nhiều. Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp, sau đó nói: "Không có gì, ta cũng rất thích muội ấy!" Dương Diệp cười cười, sau đó nhìn về phía Tiểu Dao mà nói: "Tiểu Dao, muội phải theo Tô tỷ tỷ tu luyện thật tốt, biết không?"  Tiểu Dao gật đầu nói: "Ca, muội sẽ cố gắng tu luyện, chờ sau khi Tiểu Dao trở thành một cường giả, Tiểu Dao sẽ cùng ca ca đi cứu mẫu thân, đánh bại hết tất cả những tên bại hoại kia!" Nói xong câu này, trong mắt Tiểu Dao lóe lên ý lạnh. Hiển nhiên nàng vô cùng căm hận người của Bách Hoa cung. Dương Diệp xoa xoa đầu Tiểu Dao, cười nói: "Được, chờ sau khi Tiểu Dao biến thành cường giả sẽ cùng ca ca đi cứu mẫu thân, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ không chia lìa nữa!"  Nói chuyện một hồi với Tiểu Dao, Dương Diệp lại lần nữa nói lời cảm tạ với Tô Thanh Thi: "Cám ơn đã chiếu cố Tiểu Dao!" Nếu như không có Tô Thanh Thi đáp ứng chiếu cố Tiểu Dao, hắn căn bản là không có thời gian tu luyện, không có thời gian tu luyện thí còn nói gì đến cứu mẫu thân? Nhìn thấy Dương Diệp lại nói tạ ơn, Tô Thanh Thi nhíu nhíu mày, nàng có hơi không vui mà nói ra: "Ta nói, ta cũng rất thích Tiểu Dao. Được rồi, ta nhìn chiêu thức ngươi tu luyện lúc nãy có uy lực không tệ, là Trảm Thiên Bạt kiếm thuật sao?"  Dương Diệp đáp: "Không hoàn toàn đúng, ta chỉ là đang mượn dùng lực bạo phát trong lúc rút kiếm của Bạt Kiếm thuật." Nghe vậy, Tô Thanh Thi khẽ gật đầu, nói: "Chẳng trách Trảm Thiên Bạt kiếm thuật của ngươi có hơi khác với cái ta biết." Nói đến đây, nàng nhìn Dương Diệp, "Ngươi biết quyển Trảm Thiên Bạt kiếm thuật này của Kiếm tông là tàn bản chứ?" "Tàn bản?" Dương Diệp cả kinh trong lòng.