Vô Địch Kiếm Vực

Chương 76 : Đáng giá không

Nhìn thấy mọi người dừng bước, Dương Diệp thả lỏng người, hắn biết nếu có thân phận phù văn sư, những hộ vệ này sẽ không ra tay với hắn. Lúc trước đối mặt với người của Bách Hoa cung, Dương Diệp cũng đã nghĩ đến việc tiết lộ thân phận phù văn sư, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm thế. Bởi vì Dương Diệp sợ sau khi lộ thân phận phù văn sư sẽ khiến hắn càng phải chết sớm hơn! Nhìn thấy huy hiệu trong tay Dương Diệp, người đứng đầu đội hộ vệ An Nam thành trầm giọng hỏi: "Ngươi là phù văn sư?" Dương Diệp gật gật đầu. Thấy vậy người đứng đầu đội hộ vệ An Nam thành kia thi lễ với hắn rồi nói: "Việc ngươi đã làm ở An Nam thành ta sẽ báo cáo lên phù văn sư công hội, xin hãy để lại danh tính và cấp bậc phù văn sư." "Dương Diệp, tứ phẩm phù văn sư!" Dương Diệp lạnh nhạt nói. Hắn biết, đây là quy củ, nếu như hắn giấu diếm hoặc cự tuyệt không khai báo, những người trước mắt này có quyền bắt lấy hắn. Người dẫn đầu ôm quyền thi lễ với Dương Diệp, sau đó y xoay người quát to: "Thu đội!" Ở Đại Tần đế quốc, thân phận của phù văn sư còn cao quý hơn cả quý tộc, một số tước vị quý tộc nhìn thấy phù văn sư còn phải hành lễ. Mà trước mắt, người giết An Nam thành chủ và người của Liễu gia chính là phù văn sư, chuyện này y không có quyền can thiệp, phía trên sẽ cử người đến phù văn công hội để báo cáo chuyện này. Nghe vậy, mọi người không chút do dự xoay người rời đi, không lâu sau cả đội hộ cmvệ đều biến mất trong màn đêm. Thấy hộ vệ đội rời đi, Dương Diệp nhìn huy hiệu phù văn sư trong tay, thấp giọng nói: "Quả nhiên là đồ tốt tốt." Nói xong, Dương Diệp khẽ chuyển động rồi biến mất trong màn đêm. Trong toà nhà đá lúc trước Phượng Ngọc và Tiểu Dao ẩn thân, ba người bọn Thanh Hồng ngồi đối diện nhau. Nhìn ánh nến lập loè trên bàn đá, Thanh Hồng thấp giọng nói: "Ca, ngươi nói Dương Diệp sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Man Tử trầm giọng nói: "Tiểu Hồng, nơi này không còn thích hợp để ẩn náu nữa. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời đi, tốt nhất lập tức rời khỏi thành, vĩnh viễn không trở lại!” Đối với những người Bách Hoa cung lúc trước, đến bây giờ Man Tử vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Thực lực của những người kia bọn họ căn bản không thể chống đỡ, mà ba người bọn họ lại đang bảo vệ người mà đối phương đang truy tìm, cũng may đối phương không phải cổ độc chết người, nếu không hiện tại ba người bọn họ chỉ sợ đã biến thành những cỗ thi thể mất rồi. Thanh Hồng lắc đầu, nói: "Ca, chúng ta đợi ít hôm đi, nếu Dương Diệp không sao, hắn nhất định sẽ tới tìm chúng ta!" Thấy Thanh Hồng cứng đầu, Man Tử than thở, nói: "Tiểu Hồng, ca hiểu rõ tâm tư của ngươi, Dương huynh đệ quả thực rất ưu tú, nhưng chúng ta và hắn vốn không cùng một thế giới, cho dù Dương Diệp không bị bắt, các ngươi cũng không thể ở cùng nhau." Sống nương tựa vào nhau gần hai mươi năm, lẽ nào Man lại không biết tâm tư Thanh Hồng? Vốn dĩ hắn cũng rất ủng hộ Thanh Hồng đến với Dương Diệp, dù sao Dương Diệp cũng rất xuất sắc, nếu Thanh Hồng có thể đi cùng hắn, về sau không cần phải liếm máu trên lưỡi đao để kiếm sống nữa. Nhưng Man Tử một khi biết được Dương Diệp là người Bách Hoa cung muốn bắt, gã liền thay đổi chủ ý. Cũng không phải gã không đủ thực lực, chỉ là gã thực sự không hy vọng muội muội mình sẽ bị vướng vào ân oán giữa Dương Diệp và Bách Hoa cung. Những ân oán như thế, dong binh nhỏ nhoi như họ không cách nào chịu nổi. Bị ca ca của mình nói toạc ra, mặt Thanh Hồng nhanh chóng đỏ lên, tuy nhiên nàng cũng không phản đối hay dấu diếm, còn hỏi ngược lại: "Sao lại không có khả năng ở cùng một chỗ? Ca, ngươi chưa từng nghe qua câu nói này sao? Tình yêu không phân biệt thực lực, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt tông môn. Chỉ cần hai người yêu nhau, tất cả đều không thành vấn đề!" Tiểu Hắc nãy giờ đang trầm mặc ngước đầu nhìn Thanh Hồng một hồi, sau đó y không để ý nữa mà tiếp tục nghịch thanh đao trong tay của mình. Man Tử bĩu môi, nói: "Tiểu Hồng, ngươi tin câu nói này sao? Được, cho dù những lời này là đúng, nhưng Dương Diệp yêu ngươi sao? Cũng chỉ có nha đầu ngươi mới gặp người ta có một lần mà đã tương tư. Lão muội, từ khi biết nhau đến nay các ngươi cũng chỉ gặp nhau mới có hai lần! Ngươi sao lại phải lòng người ta rồi?" Thanh Hồng trừng Man Tử một chút, nói: "Những chuyện phong nguyệt này một kẻ như ngươi làm sao có thể hiểu hết được chứ, ta không thèm nói với ngươi nữa." Thật ra lúc trước tình cảm của Thanh Hồng dành cho Dương Diệp chỉ là thứ tình cảm mập mờ, không thể nói là yêu. Sở dĩ bây giờ biến thành yêu, vì nàng đã ở cùng mẫu thân Dương Diệp và Tiểu Dao một thời gian, biết được rất nhiều điều về Dương Diệp qua mẫu thân của hắn. Có thể nói thái độ đối với người nhà của Dương Diệp, cùng với tính cách không chịu khuất phục trước khó khăn của hắn đã khiến nàng rung động. Thấy Thanh Hồng vạch trần khuyết điểm của mình, Man Tử đỏ mặt, nói: "Lão muội, ngươi nghe ca, quên Dương huynh đệ đi! Chúng ta tiếp tục sống những tháng ngày của dong binh, tuy nguy hiểm chút nhưng chung quy vẫn an toàn hơn." "Ngươi muốn đi thì đi, ta sẽ không đi đâu hết!" Thanh Hồng xoay mặt đi, có chút tức giận nói. Nghe vậy, Man Tử chỉ đành cười khổ cười, sau đó nhìn Tiểu Hắc chỉ một mực trầm mặc, nói: "Tiểu Hắc, ngươi thi sao, đi hay không đi?" Tiểu Hắc nhìn Man Tử một chút, sau đó dùng dao găm viết lên bàn hai chữ “không đi”. Man Tử nhất thời chán nản, ngay lúc hắn chuẩn bị nói gì đó thì Dương Diệp bước vào. Nhìn thấy ba người ngồi trên bàn đá, Dương Diệp thở phào một hơi, đang chuẩn bị nói chuyện thì một bóng người đã bổ nhào vào ngực hắn, Dương Diệp ngây người. Thanh Hồng gắt gao ôm chặt lấy Dương Diệp, nói: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngươi không có việc gì là tốt rồi…” Dương Diệp nhẹ nhàng đẩy Thanh Hồng ra, thấy trên mặt nàng toàn nước mắt, trong lòng lập tức ôn nhu, hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt Thanh Hồng, nói: "Thanh Hồng tỷ, đa tạ." Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía Man Tử và Tiểu Hắc, nói: "Cảm ơn Man Tử huynh đệ và Tiểu Hắc huynh đệ, cám ơn các ngươi đã bảo vệ mẫu thân và muội muội của ta." Man Tử cười, nói: "Dương huynh đệ khách khí, lúc trước nếu không có Dương huynh đệ, ba người bọn ta chỉ sợ là đã chết. Hơn Dương huynh đệ còn trả tiền công cho bọn ta, về công hay về tư, bọn ta đều nên tận lực bảo vệ người nhà Dương huynh đệ. Chỉ có điều đêm nay, những người kia..." Dương Diệp lắc đầu, sau đó cắt ngang lời Man Tử, hắn nói: "Ta hiểu, những người kia không phải người mà Man Tử huynh đệ các huynh có thể chống đỡ, ta sẽ không trách các ngươi về chuyện này. Ta hôm nay chính là tới tìm các ngươi." Nói xong, Dương Diệp rút ra một cây đại đao mà hắn đoạt được từ Xuất Huyết Thủ và một cây chủy thủ, đưa cho Man Tử cùng Tiểu Hắc, nói: "Hai món Huyền bảo này đều là Hoàng giai thượng phẩm, là thù lao của ta, cảm tạ các ngươi trong khoảng thời gian này đã bảo vệ mẫu thân vac muội muội của ta." Man Tử vội vàng khoát tay, nói: "Dương huynh đệ nói gì vậy, lúc trước ngươi đưa cho ba người bọn ta Huyền Bảo cùng số kim tệ đã vượt xa giá tiền thuê dong binh. Hơn nữa bọn ta cũng không bảo vệ tốt muội muội và mẫu thân ngươi, nếu bây giờ còn nhận những thứ này thử hỏi bọn ta xứng đáng là người sao?" Tiểu Hắc bên cạnh cũng lắc đầu. Dương Diệp để hai món Huyền bảo lên bàn đá, nói: "Các ngươi không được cự tuyệt, đây chính là tâm ý của ta. Với lại hai món Huyền bảo này đối với ta mà nói quả thật không là gì, nhưng các ngươi thì khác, có thể dùng nó để tăng năng lực của mình." Man Tử còn muốn cự tuyệt thì chợt nghe Thanh Hồng ở bên cạnh nói: "Ca, các ngươi hãy nhận đi." Nghe vậy, Man Tử và Tiểu Hắc do dự một chút, sau đó cầm lấy hai món Huyền bảo trên bàn đá, Man Tử ôm quyền thi lễ với Dương Diệp, nói: "Đa tạ Dương huynh đệ!" Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng ôm quyền thi lễ với Dương Diệp, biểu đạt sự cảm ơn. Sau khi nhận Huyền Bảo, Man Tử và Tiểu Hắc nhìn nhau, sau đó rất thức thời cùng nhau rời khỏi căn nhà đó, bên trong chỉ còn lại Thanh Hồng và Dương Diệp. Sau khi thấy ca ca của mình và Tiểu Hắc rời đi, Thanh Hồng nhìn về phía Dương Diệp, nói: "Những lời ban nãy ta nói, ngươi đã nghe hết phải không?" Dương Diệp thoạt sững người, sau đó mịt mờ nói: "Thanh Hồng tỷ, lời gì cơ?" Thanh Hồng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Diệp. Một lát sau, Dương Diệp chịu thua, bèn gật đầu. Thật ra lúc hắn vừa đến nhà đá thì đã nghe được tiếng Man Tử đang khuyên Thanh Hồng từ bỏ ý nghĩ kia với hắn đi, lúc ấy vì không muốn xấu hổ, Dương Diệp mới không bước vào mà đứng bên ngoài nghe một hồi. Thật ra lúc ấy hắn cũng có chút bất ngờ, Dương Diệp không ngờ một nữ tử xinh đẹp như nàng lại có tình cảm với hắn. Mặc dù bất ngờ nhưng Dương Diệp không suy nghĩ gì nhiều, hiện tại việc hắn muốn làm nhất là nhanh chóng tăng năng lực của bản thân lên để cứu mẫu thân ra ngoài. Thấy Dương Diệp gật đầu, Thanh Hồng đỏ mặt nhìn ra chỗ khác, nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ. Trầm mặc nửa ngày, Dương Diệp do dự một lát, sau đó lấy ra một quyển quyển trục cùng thanh Xích Hồng kiếm lúc trước thắng Giang Nguyên đã đoạt được, đưa cho Thanh Hồng, nói: "Thanh Hồng tỷ, đây là một bản Huyền kỹ Hoàng giai thân pháp và Huyền Kiếm Huyền giai hạ phẩm, tặng ngươi." "Tại sao?" Thanh Hồng nhìn Dương Diệp, hỏi. Dương Diệp lắc đầu, nói: "Không vì cái gì cả, ta chỉ là thích tặng cho ngươi mà thôi!" Thanh Hồng nhìn Dương Diệp nửa ngày, sau đó mới nhận lấy quyển trục và thanh Xích Hồng kiếm kia, nàng nói: "Ta sẽ cố gắng mạnh lên, ta sẽ cố gắng đuổi kịp ngươi, ta sẽ chờ ngươi cứu mẫu thân ra. Ta không cần ngươi hứa hẹn điều gì, cũng không muốn nghe ngươi khuyên ta!" Tâm Dương Diệp khẽ run, thật lâu sau, hắn mới thấp giọng thở dài, nói: "Đáng giá không?" Thanh Hồng nhìn Dương Diệp, nói: "Không có gì là đáng giá hay không đáng giá, ta thích ngươi cho nên ta cứ làm vậy." Dương Diệp: "..." Sau nửa canh giờ, Dương Diệp rời đi. Nhìn về phía Dương Diệp rời đi, tay trái Thanh Hồng không ngừng vuốt ve Tất Hắc Giới đeo trên ngón tay phải. Chiếc nhẫn là Dương Diệp đưa cho nàng trước khi rời đi, bên trong không chỉ có Huyền kỹ cùng với Huyền giai hạ phẩm linh kiếm mà Dương Diệp đã đưa cho nàng, còn có hơn một nghìn khối năng lượng thạch! Thật lâu sau, Thanh Hồng mới thấp giọng nói: "Ta sẽ cố gắng đuổi kịp ngươi..."