Vô Địch Kiếm Vực

Chương 73 : Dưới trời cao, trên đại địa

Dùng ý niệm khống chế trường kiếm, Dương Diệp chuẩn bị xuất kích một lần nữa, mà đúng lúc này, giọng nói của Phượng Ngọc đột nhiên vang lên trong lòng hắn: "Diệp Nhi, con không phải là đối thủ của ả, đợi ta thi triển bí pháp kiềm chân ả, con mang Tiểu Dao quay về Kiếm tông. Ta biết con không sợ chết, cũng biết con không muốn để cho ta theo bọn họ trở về chịu tội. Thế nhưng bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Chỉ cần con còn sống thì ta còn có hi vọng!" Ngay lúc Dương Diệp chuẩn bị nói tiếp, Phượng Ngọc lại mở miệng, lần nữa huyền khí truyền âm cho hắn: "Nếu như con cự tuyệt, ta sẽ lập tức chết trước mặt con." Hai mắt Dương Diệp đỏ vằn, gương mặt lộ vẻ đau đớn, lòng như dao cắt, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Dao đang ghì chặt lấy tay Phượng Ngọc. Nói cho cùng, Tiểu Dao vẫn còn nhỏ, tuy rằng không muốn rời xa mẫu thân nhưng cả gương mặt đều tái nhợt và đầy sợ hãi. Nhìn thấy Dương Diệp thống khổ như vậy, Phượng Ngọc rất không đành lòng, nhưng mà bà chẳng còn cách nào khác. Bà biết tính cách của con trai, nếu như không ép buộc nó như vậy, cho dù là giết nó, nó cũng sẽ không bỏ lại người nhà mà chạy trốn. Nhìn thấy Phượng Ngọc với Dương Diệp dùng huyền khí truyền âm, Phượng Vũ nhướng mày, trầm giọng nói: "Các ngươi là muốn tự mình đi theo chúng ta hay là ta cưỡng ép bắt bọn ngươi đi?" "Diệp Nhi, ta bị bắt trở về cũng sẽ không bị xử tử ngay lập tức, chỉ cần sau này con có thực lực là có thể đến Bách Hoa cung cứu ta. Nếu như con cũng bị bắt về như ta, vậy thì ta chẳng còn chút hi vọng nào nữa. Cho nên, coi như là vì mẫu thân, con phải sống cho tốt, được chứ?" Nhìn thấy Dương Diệp đang giằng vặt lưỡng lự, Phượng Ngọc lại lần nữa huyền khí truyền âm, để lại cho Dương Diệp một chút hi vọng. Dương Diệp siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt da, biểu cảm trên mặt đã vặn vẹo lên. Hắn hận, hận vì sao hắn lại không có thực lực, nếu như hắn có thực lực, cho dù mẫu thân làm trái với cung quy gì kia thì sao? Thế nhưng hắn lại không có thực lực! Nhìn thấy Phượng Ngọc còn đang huyền khí truyền âm, Phượng Vũ trầm giọng nói: "Bắt chúng lại!" Nghe thấy lời của Phượng Vũ, bốn người sau lưng bà ta lập tức hành động, bao vây ba người Dương Diệp. Nhìn thấy đám người Phượng Vũ động thủ, Phượng Ngọc biến sắc, ném Tiểu Dao đang ở bên cạnh mình cho Dương Diệp rồi nói: "Mang Tiểu Dao đi, ta chờ con đến cứu ta!" Dứt lời, một luồng khí thế kinh khủng tràn ra từ trong cơ thể Phượng Ngọc. Tức thì, vô số đóa hoa lóng lánh biến ảo từ huyền khí trong nháy mắt xuất hiện. Khi những đóa hoa như tuyết hoa này xuất hiện, tại đây lập tức vang lên những tiếng xẹt xẹt làm da đầu người ta phải tê dại! Tiếng động đó chính là âm thanh không khí bị hoa tuyết cắt nát! Nhìn thấy những đóa hoa này, Phượng Vũ mặt mày trắng bệch, thất thanh nói: "Bách Hoa Tàn, Phượng Ngọc ngươi lại dám thi triển cấm thuật, ngươi điên rồi sao?" Nói đoạn, Phượng Vũ cùng với bốn người còn lại vội vàng thi triển thân pháp lui về phía sau. Phượng Ngọc không để ý đến Phượng Vũ mà là quay đầu quát lên với Dương Diệp ở sau lưng mình: "Đi mau, con thực sự muốn ta tự sát trước mặt con sao?" Dương Diệp nhanh chóng dập đầu lạy Phượng Ngọc ba cái, sau đó ôm lấy Tiểu Dao, xoay người chạy như bay về phía cửa thành. "Mẫu thân, chờ con, người nhất định phải chờ con..." Nghe thấy những lời này của Dương Diệp, trên gương mặt tái nhợt của Phượng Ngọc lộ ra một nụ cười, sau đó bà điên cuồng vận chuyển huyền khí trong cơ thể, khống chế những đóa hoa lóng lánh kia tràn về phía nhóm người Phượng Vũ. Hiện giờ chuyện bà có thể làm chính là cố gắng hết sức cầm chân nhóm người Phượng Vũ, tranh thủ thêm chút thời gian để Dương Diệp chạy thoát thân! Cấm thuật Phượng Ngọc thi triển ra quá mức kinh khủng, thanh thế tạo thành cũng là cực kỳ kinh người, vì vậy cho nên tất cả huyền giả ở An Nam thành đều phải kinh hãi. Thế nhưng không một ai dám đến quan sát, ngay cả đội hộ vệ của An Nam thành cũng không dám. Bởi rằng thanh thế như thế, ít nhất cũng là cường giả Linh Giả cảnh mới có thể tạo ra được, tính tình của cường giả đến cấp bậc này đều có chút quái dị, nếu như bọn họ đến xem, không chừng đối phương sẽ tiện tay kết liễu cả bọn họ! Sau một hồi lâu, tất cả yên tĩnh trở lại, Phượng Ngọc mệt nhoài ngồi trên đất, mái tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt chẳng còn chút máu, bên khóe miệng còn có một vệt đỏ tươi. "Thi triển cấm thuật, căn cơ bị tổn thương, không chỉ cảnh giới hạ xuống mà sau này không thể tăng lên được nữa, đáng giá sao?" Phượng Vũ nhìn Phượng Ngọc ngồi mệt nhoài trên đất, trầm giọng nói. Phượng Ngọc nở một nụ cười kì lạ rồi nói: "Nếu như ngươi cũng có con, ngươi sẽ biết đáng giá hay không." Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng: "Đời này ta sẽ không có con. Ngược lại là ngươi, trước là vì gã nam nhân kia mà trốn ra khỏi cung, vứt bỏ tiền đồ của mình, hiện giờ lại vì tiểu tử kia mà thi triển cấm thuật. Hơn nữa ngươi còn vì ba kẻ này mà vĩnh viễn chịu nỗi khổ bị âm phong giày vò dưới đáy vực Đoạn Tình nhai, thực sự đáng giá sao?" Phượng Ngọc không nói gì, chỉ nhìn về hướng Dương Diệp trốn đi. Bà rất muốn nói với Phượng Vũ rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện chẳng cần phải đáng giá mới nên làm, thế nhưng bà không nói, bởi vì bà biết một người từ nhỏ đã lớn lên trong Bách Hoa cung như Phượng Vũ sẽ không hiểu. Hiện giờ bà chỉ quan tâm Dương Diệp có thể an toàn trở về Kiếm tông hay không thôi! Dương như biết ý nghĩ của Phượng Ngọc, Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng nhìn về phương hướng mà Dương Diệp trốn chạy rồi nói: "Thành thật mà nói, thực lực và tiềm lực của con ngươi rất tốt, cũng không kém chút nào so với một số thiên tài thế hệ trẻ của Bách Hoa cung, ngày sau nếu có thể trưởng thành, thành tựu chắc chắn bất phàm. Nhưng mà đáng tiếc, ta sẽ không để cho nó trưởng thành. Cho nên, ta quyết định tự mình đuổi giết nó!" Phượng Ngọc không nói gì, vẫn chỉ nhìn về phương hướng Dương Diệp chạy trốn. Chuyện bà có thể làm đều đã làm, hiện giờ chỉ có thể xem tạo hóa của Dương Diệp mà thôi. Phượng Vũ: "Khống chế ả, sau đó đi phủ thành chủ bàn giao với thành chủ, nói đây là chuyện nội bộ của Bách Hoa cung ta là được. Ta đi đuổi giết tiểu tử kia, các ngươi không cần chờ ta, sau khi bàn giao xong với thành chủ An Nam thành thì lập tức trở về Bách Hoa cung đi!" Nói xong câu này, thân hình Phượng Vũ đột nhiên biến mất ở phía xa, sau đó khi xuất hiện lại đã là cách ngoài mười mấy trượng. ... Bên ngoài An Nam thành, dưới ánh trăng, Dương Diệp ôm Tiểu Dao ngồi ở trên lưng sói xám, để cho sói xám tăng tốc đến cực hạn. Trên lưng sói xám, sắc mặt Dương Diệp u ám, hai mắt đỏ vằn. Lúc này hắn vô cùng hận, ngoại trừ hận Bách Hoa cung ra thì còn là còn hận chính mình, hận mình vì sao không có thực lực. Nếu như hắn có thực lực, mẫu thân cũng sẽ không vì hắn mà thi triển cấm thuật gì đó, nếu như hắn có thực lực, thì hắn đã có bảo vệ cho Tiểu Dao và mẫu thân, nếu như hắn có thực lực... Đúng vậy, nếu có thực lực, tất cả mọi chuyện đã phát triển theo ý muốn của hắn. Thế nhưng hắn không có, hắn chỉ là một gã huyền giả Phàm Nhân cảnh! Ở trước mặt những Bách Hoa vệ kia, ngay cả sức đánh trả hắn cũng chẳng có! "Ta phải trở nên mạnh mẽ, ta muốn dưới trời cao, trên đại địa này, không ai có thể nắm trong tay vận mệnh của Dương Diệp ta và người thân, ta muốn tất cả quy tắc và phép tắc trong trời đất này đều không thể ràng buộc được ta và thân nhân của mình!" Trên lưng sói, Dương Diệp siết chặt tay, kiên định nói. Từ giờ khắc này bắt đầu, mục tiêu của Dương Diệp đã trở nên rõ nét. Trước đây mục tiêu của hắn chỉ là muốn để cho mẫu thân và muội muội có cuộc sống tốt. Thế nhưng chuyện đêm nay làm cho Dương Diệp biết, mục tiêu nhìn như vô cùng đơn giản này kỳ thực là xa không thể với. Muốn thực hiện mục tiêu này, hắn phải có thực lực bất chấp cả cung quy của Bách Hoa cung, nếu không, mục tiêu này của hắn chỉ là một ý nghĩ buồn cười. Trên lưng sói, Tiểu Dao co người vào trong lòng Dương Diệp, rụt rè nói: "Ca ca, mẫu thân sẽ có chuyện gì sao?" Chuyện tối nay nói thật là quá mức rung động với nàng. Đầu tiên là mẫu thân ở chung nàng vài chục năm lắc mình biến thành siêu cường giả trong truyền thuyết, sau đó lại có những cường giả trong truyền thuyết trước đây chỉ nghe qua mà chưa từng thấy đến bắt nàng cùng với ca ca và mẫu thân mà nàng thân thiết nhất. Một loạt biến cố làm nàng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Bởi vì ở trong ấn tượng của nàng, từ trước đến giờ mẫu thân đều chưa từng tức giận, mặc kệ người ta thế nào, mẫu thân đều là ôn tồn nhã nhặn, hơn nữa mẫu thân còn không bao giờ làm chuyện phạm pháp. Người tốt như mẫu thân vậy, tại sao những người kia lại muốn bắt bà ấy? Dựa vào đâu mà muốn bắt mẫu thân chứ? Từ thời khắc này trở đi, ở sâu trong nội tâm tiểu cô nương trước nay ngây thơ hồn nhiên chôn xuống một mầm móng thù hận. Nghe thấy câu hỏi của Tiểu Dao, Dương Diệp ôm chặt Tiểu Dao trong ngực, dịu dàng nói: "Yên tâm, mẫu thân không có việc gì, mẫu thân đã nói với ca ca, người nói người sẽ không có chuyện gì, còn nói đợi sau này thực lực ca ca lớn mạnh rồi sẽ đi cứu mẫu thân." "Thật vậy sao?" Tiểu Dao hỏi. "Ca ca ngươi nói thật đấy!" Đúng lúc này, giọng nói của Phượng Vũ lại lần nữa xuất hiện trong tai hai huynh muội Dương Diệp. Nghe thấy thế, Dương Diệp cả kinh trong lòng. Hắn ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào Phượng Vũ đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ.