Bên trong bệnh viện, Hạ Toa nằm ở trên giường bệnh, nhìn Tiêu Thần ngồi ở bên giường ngủ gật , khẽ mỉm cười, nhìn tay phải của mình quấn đầy băng trắng , trong lòng mặc dù cũng có chút sợ, nhưng hơn nữa là an tâm. Nếu như ngày hôm qua một dao của Tống Tử Phong đâm vào người Tiêu Thần , như vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, đến lúc đó nhà họ Tiêu làm sao có thể bỏ qua cho Tống Tử Phong đây? Cô không muốn, mặc dù cô đã sớm quên đi tình cảm với Tống Tử Phong nhưng dù sao cũng đã từng là người mà mình đã từng yêu , cô làm sao có thể trơ mắt nhìn tương lai của hắn mất hết đây? "Hạ Toa , em đã tỉnh?" Tiêu Thần nắm tay Hạ Toa khẽ vuốt qua gương mặt mình , nhàn nhạt cười cười. "Cám ơn anh , Tiêu Thần." Hạ Toa nhìn dáng vẻ quan tâm của Tiêu Thần nhàn nhạt cười một tiếng. "Hạ Toa , em không nên làm như thế, ngày hôm qua làm anh sợ muốn chết, đồng ý với anh, về sau có xảy ra chuyện gì cũng để anh xử lý, anh không muốn nhìn thấy em chịu một chút xíu thương , trong lòng anh không chịu nổi." Ngày hôm qua nhìn Hạ Toa đưa tay nắm lấy con dao kia, hắn thật không có cách nào tiếp nhận, hắn là một người đàn ông, lại làm cho người yêu mình ở trước mặt của mình thay mình chịu tội, hắn có còn là đàn ông không ? "Đây chẳng qua là ngoài ý muốn, hơn nữa đó chính là chuyện của em và Tống Tử Phong , không cần tự trách." Nhìn bộ dạng tự trách của Tiêu Thần , Hạ Toa dịu dàng an ủi. "Hạ Toa , chờ tay em khỏi hắn , chúng ta liền kết hôn đi." Tiêu Thần hai tay nắm tay Hạ Toa nhỏ giọng nói. "Vâng , em đồng ý , chẳng qua em muốn du lịch kết hôn." Nhìn người đàn ông ở trước mắt đã ở bên cạnh mình hơn một năm nay , chuyện cũ như một bộ phim ở trong đầu hiện lên, ấm áp mà ngọt ngào. "Ừ, tất cả đều nghe lời em ." Tiêu Thần trước sau như một gật đầu đồng ý , chỉ cần là chuyện mà Hạ Toa muốn làm, hắn vĩnh viễn đều sẽ không điều kiện đồng ý, có thể mỗi ngày thấy cô thật vui vẻ, hắn làm cái gì cũng đáng giá. Tần Lạc đứng ở ngoài cửa, nghe đối thoại của hai người, xoay người rời đi, biết Hạ Toa xảy ra chuyện, hắn cũng vội vã chạy đến bệnh viện, Tiêu Thần ở trong phòng bệnh chờ đợi cả đêm, hắn ở ngoài phòng bệnh lo lắng cả đêm. Chỉ là vào giờ phút này, nhìn đến bọn họ ân ái , hắn thật không đành lòng đi quấy rầy bọn họ. Nếu đây là Hạ Toa lựa chọn, như vậy hắn liền chúc phúc cho cô. Dù là tim của mình đau không cách nào hô hấp, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi. Mới vừa đi tới khúc cua ở hành lang , Tần Lạc thấy Tống Tử Phong trong tay cầm một bó hoa ly , đi lên phía trước. "Tống Tử Phong, anh cũng tới thăm Hạ Toa?" "Cô ấy như thế nào?" Nhìn Tần Lạc đứng ở trước mặt mình , Tống Tử Phong có chút do dự mở miệng hỏi thăm. "Cô ấy đã tỉnh, Tiêu Thần đang ở cùng với cô ấy." Tần Lạc thở dài, vỗ vỗ bả vai Tống Tử Phong , có chút chua xót nói. "Tôi xem tôi vẫn là không đi." Nghe Tần Lạc vừa nói như thế, Tống Tử Phong thở phào nhẹ nhõm, đem hoa tươi giao cho y tá, dặn dò mấy câu, xoay người hướng thang máy đi tới. Nhìn bóng lưng cô đơn của Tống Tử Phong , Tần Lạc lắc đầu một cái đi theo. Một đêm này hắn và Tống Tử Phong uống say mèm, một đêm này khiến hai người vốn bởi vì Hạ Toa mà đối địch cũng bởi vì Hạ Toa mà trở thành bạn bè . Quyển sách hết!