Hai người vừa đi vào quán cà phê, liền nhìn đến Tần Lạc ngồi ở bên cửa sổ, hai người giật mình, vừa định tiến lên chào hỏi, lại phát hiện Tần Di và Tang Thuyết từ bên trong phòng riêng đi ra, mấy người gặp mặt, đối mắt nhìn nhau cười một tiếng.
"Tiêu Thần, mượn Hạ Toa dùng một chút." Tần Di đi tới bên người Tiêu Thần , kéo tay Hạ Toa , có chút ngượng ngùng cười cười.
"Tôi không thể tham dự?" Tiêu Thần nhìn Tần Di, lại nhìn Tần Lạc vẫn im lặng không lên tiếng , nghi ngờ nói.
"Nếu mọi người gặp mặt ,vậy để cho Tần Lạc và Hạ Toa đơn độc nói chuyện một chút được chứ?" Bị Tiêu Thần hỏi như vậy, Tần Di quay đầu nhìn Tần Lạc, mở miệng nói.
"Hạ Toa, em có nguyện ý đi không ?Nếu không muốn , chúng ta đi ." Tiêu Thần không có nhìn Tần Di, cúi đầu dịu dàng hỏi thăm Hạ Toa.
"Nếu tất cả mọi người đều có ý này , em nói chuyện với anh ấy một chút, lại có quan hệ gì , đừng lo lắng anh ấy cũng sẽ không ăn em , có phòng riêng không ?." Hạ Toa nhìn Tần Lạc, quay đầu hỏi thăm Tần Di.
"Có đương nhiên là có." Thấy Hạ Toa đồng ý, Tần Di vội tiếp miệng nói.
Nhìn Hạ Toa và Tần Lạc một trước một sau đi vào phòng riêng , Tiêu Thần cũng xoay người theo Tần Di đi vào phòng sát vách , có những lời nói mới vừa rồi của Hạ Toa , hắn cũng không lo lắng, bởi vì mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay cô ra .
Nhìn Hạ Toa ngồi ở đối diện mình , Tần Lạc có chút thấp thỏm, hắn không biết nên mở miệng như thế nào , nói rằng mình yêu Hạ Toa say đắm như thế nào . Dù sao trong hơn một năm này tất cả đều là Tiêu Thần chờ đợi ở bên cạnh cô, hắn cái gì cũng không làm được.
"Nghe nói anh ly hôn? Gần đây anh sống thế nào ?" Nhìn Tần Lạc thật lâu cũng không có chủ động mở miệng, Hạ Toa cầm ly cà phê lên uống một hớp, khẽ mỉm cười, hỏi thăm.
"Anh vẫn tốt, em thì sao?" Tần Lạc khổ sở cười cười, hắn biết rõ Hạ Toa và Tiêu Thần sống rất vui vẻ , cần gì phải nghe cô chính miệng nói ra đây?
"Em rất khỏe, em và Tiêu Thần tính toán kết hôn, ba mẹ anh ấy cũng rất tốt, rất thích em ." Nhìn trong mắt Tần Lạc có nhàn nhạt thương cảm, trong lòng Hạ Toa cũng không có cảm giác, nhưng nghĩ lại, cô do dự sẽ chỉ làm cho mối quan hệ giữa hai người càng thêm phức tạp, chẳng thà một lần liền đem lời nói làm rõ, chặt đứt lẫn nhau niệm tưởng.
"Nếu như mà anh nói anh vẫn còn yêu em , em không cần phải kết hôn với hắn sớm như vậy, cho anh thêm một cơ hội nữa được không ?" Nghe được Hạ Toa chính miệng nói ra muốn cùng Tiêu Thần kết hôn , Tần Lạc cảm thấy đầu óc trống rỗng, lôi kéo tay Hạ Toa , khẩn cầu .
"Nói thật ra, em cũng chưa hoàn toàn quên được anh , chỉ là em không có nắm chắc nếu một lần nữa ở bên cạnh anh , gia tộc của anh vĩnh viễn vẫn là vị trí thứ nhất , một khi em và gia tộc nhà anh có xung đột, em lại bị hy sinh đi. Em và Tiêu Thần ở bên nhau, thật ra thì bà nội của anh ấy rất phản đối, anh ấy cũng có một vị hôn thê, nhưng là vậy thì thế nào, anh ấy đã dứt khoát kiên quyết chọn em , ở trong lòng của anh ấy, vị trí thứ nhất vĩnh viễn đều thuộc về em , em không muốn buông tha một người đàn ông đối với mình tốt như vậy , tình cảm là có thể từ từ tích lũy . Mặc dù tình cảm của em đối với anh ấy không nhiều như đối với anh nhưng mà em lại biết em nhất định sẽ yêu anh ấy thật nhiều , em có thời gian cả đời để bù đắp cho anh ấy ." Hạ Toa đem tay Tần Lạc đẩy ra, bình tĩnh nói qua.
"Nếu như mà anh nói, chỉ vì em , anh có thể buông tha tất cả đây? Em có nguyện ý ở bên cạnh anh không ?" Nhìn dáng vẻ kiên định của Hạ Toa , Tần Lạc có chút không cam tâm tiếp tục truy vấn .
"Không cần, em không chịu nổi." Cô tin tưởng Tần Lạc có thể buông tha, nhưng là nhà họ Tần sẽ làm cho hắn buông tha sao? Không thể nào, huống chi người nhà họ Tần làm sao có thể nào tiếp nhận một người cái gì cùng không có như cô để làm con dâu nhà bọn họ. Cô mệt mỏi, chỉ muốn bình thản sống qua ngày, có một người đàn ông yêu mình, có ba mẹ chồng dễ chung sống , sau này vẫn còn có một đứa nhỏ đáng yêu, cái này đủ rồi.
"Hạ Toa, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao? Anh thật sự không muốn mất em ." Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hạ Toa , Tần Lạc có chút cuồng loạn.
"Mọi chuyện đã qua hãy để cho qua đi, anh không có làm sai, cần gì em phải tha thứ." Hạ Toa bất đắc dĩ mà lắc đầu, tại sao đến cuối cùng cũng sẽ biến thành như vậy chứ? Rõ ràng không có làm sai, lại cứ muốn cầu xin cô tha thứ đây?
"Không có việc gì, em đi trước, Tiêu Thần còn đang chờ em ." Nhìn bộ dạng mất mát của Tần Lạc , Hạ Toa đứng dậy, đi ra ngoài .
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
416 chương
66 chương
6 chương
10 chương
79 chương