Còn chưa đi đến phòng làm việc của mình , Tần Lạc liền nghe đến bên trong truyền đến từng đợt tiếng cười, không khỏi có chút buồn bực, đi lên trước đẩy ra cửa phòng làm việc, lại phát hiện mẹ của mình thế nhưng ngồi ở trên ghế sa lon cùng Thẩm Thu Linh cười nói. "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Tần Lạc đem tài liệu cầm trong tay bỏ lên trên bàn, đi tới bên cạnh Từ Thu Cầm ngồi xuống. "Mẹ đến xem hôn lễ của các con chuẩn bị thế nào." Từ Thu Cầm đưa tay sờ sờ gò má của Tần Lạc , cười nhạt. "Chị Ngô , đặt khách sạn ở chỗ nào?" Tần Lạc nhìn Ngô Duyệt ngồi ở trên ghế sa lon hỏi thăm. " Ở gần công ty ," Nghe được Tần Lạc hỏi cô, Ngô Duyệt vội mở miệng đáp trả. "Thu Linh, anh có chuyện muốn nói với mẹ , em mang chị Ngô đi dạo nhé ." Tần Lạc nhìn Thẩm Thu Linh nói. "Vâng , lát nữa em chọn nhà hàng , đến lúc đó anh đưa mẹ đi nhé ." Thẩm Thu Linh tự nhiên sẽ không cự tuyệt Tần Lạc thỉnh cầu, đi tới trước mặt Ngô Duyệt , suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn Tần Lạc nói. "Ừ." Tần Lạc gật đầu một cái, đem hai người đưa ra khỏi phòng làm việc, từ bên trong khóa trái cửa. Nhìn dáng vẻ thận trọng của Tần Lạc , trong lòng mơ hồ đã đoán được có thể là về chuyện của Hạ Toa, chỉ là Từ Thu Cầm không có hỏi nhiều, ngồi ở trên ghế sa lon, chờ đợi Tần Lạc chủ động mở miệng. "Mẹ, chúng ta đi vào trong phòng nghỉ ngơi ." Tần Lạc xoay người đi tới bên sofa, đối với mẹ mình dịu dàng nói Nhìn mẹ mình ngồi ở bên cửa sổ , Tần Lạc từ trong tủ lạnh lấy ra một bình nước, mở ra uống một hớp nói, "Mẹ, chuyện của con và Hạ Toa mẹ biết chứ?" "Ừ, biết, hai đứa chia tay, nó và Tiêu Thần ở cùng một chỗ." Từ Thu Cầm thở dài, cô như thế nào lại không hiểu con trai của mình đây? Thế nhưng chuyện đó cô cũng không can thiệp, cũng không có quyền lợi can thiệp. "Mẹ, ở trước mặt con mẹ phải nói rõ như vậy sao? Mặc kệ cô ấy ở chung với ai , người mà con yêu nhất vĩnh viễn đều là cô ấy ." Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của mẹ mình , Tần Lạc có chút không vui, thở phì phò nói qua. "Sao mẹ lại không biết ? Nếu như con thật lòng yêu nó thì nên rời xa nó đi, tính khí của ông nội con thì con cũng biết đó, chẳng may ông ấy tức giận, không phải là con hại Hạ Toa sao?" Từ Thu Cầm thở dài, bất đắc dĩ nói , ban đầu nếu không phải mình sinh con trai , chỉ sợ sớm đã bị chết rồi. "Con hiểu rồi , cho nên về sau chỉ cần cô ấy hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi, con không quan trọng." Nghĩ tới Hạ Toa, tim của hắn liền đặc biệt đau , cô ấy là người phụ nữ mà hắn thích, thế nhưng hắn lại không thể không buông tha, không thể không rời đi. "Đứa nhỏ ngốc, con còn trẻ, mẹ biết con không thích Thu Linh, nhưng là không có nghĩa là về sau không gặp được người con thích , con cũng muốn tranh thủ hạnh phúc của mình chứ ." Từ Thu Cầm từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước mặt Tần Lạc , vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Không có cô ấy , con như thế nào lại hạnh phúc đây ?" Tần Lạc cười khổ một cái, thật thà nhìn ngoài cửa sổ. "Mẹ biết con vô cùng khổ cực, cũng biết con đồng ý cưới Thẩm Thu Linh là vì gia tộc, con đã lựa chọn con đường này, như vậy thì phải dũng cảm đi tiếp , thế giới này không phải không có người nào liền sống không nổi, con và Thẩm Thu Linh về sau sẽ như thế nào, ai cũng khó mà nói. Chỉ cần con khiến nhà họ Tần lần nữa đi lên huy hoàng, con mới có cùng nhà họ Thẩm nói điều kiện lợi thế, đến lúc đó cho dù con nghĩ ly hôn, đó cũng không phải là việc không thể ." Nhìn Tần Lạc ý chí có chút sa sút, Từ Thu Cầm kiên nhẫn phân tích thế cục trước mắt , động viên Tần Lạc . "Mẹ, cám ơn mẹ , con biết làm thế nào rồi." Nghe mẹ mình nói như vậy, cho nên mới tự giận mình , nhưng mới vừa rồi mẹ hắn nói cũng không sai, hắn chỉ có thể làm cho mình ngày càng lớn mạnh, không cần dựa vào bất luận kẻ nào , đến lúc đó chỉ cần Hạ Toa không có kết hôn, hắn vẫn còn có cơ hội không phải vậy sao.