Nhìn Tiêu Thần nằm ở trên giường , trong lòng Hạ Toa rất khó chịu, mặc dù nói không biết rốt cuộc là ai đưa hắn trở lại , nhưng khi nhìn cái bóng lưng kia, cô còn là nhận ra được, là Tần Lạc.
"Tôi sẽ không chia tay Hạ Toa , tôi không muốn chia tay Hạ Toa !" Tiêu Thần trong mơ mơ màng màng còn không ngừng lặp lại những lời này.
Nhìn Tiêu Thần đem mình làm cho chật vật như vậy, Hạ Toa thật sự là hối hận , cô thế nào hồ đồ như vậy đây? Cô bây giờ là bạn gái của Tiêu Thần , làm sao có thể lên giường với Tần Lạc đây?
Nhìn Tiêu Thần dần dần ngủ, Hạ Toa ngồi ở trên ghế sa lon suy nghĩ .
Khi mặt trời chiếu vào trong nhà thì Hạ Toa lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, duỗi lưng một cái muốn lật người, kết quả ngã xuống đất, cú ngã này cũng cũng làm cho cô tỉnh ngủ .
Nhìn trên giường đã sớm không có bóng dáng của Tiêu Thần , Hạ Toa thở dài đi ra khỏi phòng.
" Hạ Toa, em dậy rồi à , mới vừa rồi có cái gì rơi xuống đất vậy ?" Tiêu Thần từ phòng bếp đi ra, nhìn Hạ Toa, khẽ mỉm cười hỏi thăm.
"Tiêu Thần." Hạ Toa dụi dụi con mắt, lặng im một hồi lâu mới mở miệng nói, cô cho là Tiêu Thần đã rời đi, dù sao chuyện như vậy đối với đàn ông mà nói thật rất khó tiếp nhận, nhưng.
“ Sao vậy ? Còn chưa tỉnh ngủ à?" Tiêu Thần đem đồ ăn mới vừa làm xong bỏ lên trên bàn, đi tới trước mặt Hạ Toa , vuốt vuốt mái tóc cô nhạo báng.
"Em cho là." Hạ Toa ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Em cho rằng anh đi phải không ? Em cho rằng anh chấp nhận chia tay vậy sao? Anh mới không có ngu như vậy !" Tiêu Thần nói xong một tay bế Hạ Toa lên, hướng phòng vệ sinh đi tới.
"Đi đâu vậy ?" Hạ Toa có chút buồn bực hỏi thăm.
"Đánh răng, rửa mặt a." Đi tới phòng vệ sinh , Tiêu Thần lúc này mới đem Hạ Toa để xuống, vuốt vuốt gương mặt của cô khẽ cười nói. Về phần chuyện kia phải nói một chút cũng không để ý đó là không thể nào, hắn quả thật rất tức giận nhưng là nghĩ kỹ nếu là mình ở bên cạnh Hạ Toa còn có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Nếu không phải là Tần Lạc tìm đến cô chủ động quyến rũ cô, sẽ xảy ra chuyện này sao? Hiển nhiên là sẽ không, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác có thể thẳng thắn nói cho hắn biết sao? Hiển nhiên là không, nhất định sẽ che giấu , nhưng Hạ Toa khóc đau lòng như vậy, như vậy tự trách, hắn thế nào còn có thể lại trách cô đây?
"Em không phải là đứa trẻ ba tuổi á..., không cần anh giúp em rửa mặt!" Nhìn Tiêu Thần cầm khăn lông phải giúp mình rửa mặt, Hạ Toa cảm thấy thật 囧, từ chối, ngươi tới ta đi đùa giỡn lại với nhau.
"Hạ Toa , chúng ta đừng chia được tay được chứ?" Dọn dẹp xong bát đũa, Tiêu Thần đi tới bên cạnh Hạ Toa ngồi xuống, lôi kéo tay của cô, thâm tình canh chừng mắt cô khẩn cầu .
"Đối với anh không công bằng." Nhìn Tiêu Thần cứ như vậy ngồi ở bên cạnh mình, cự tuyệt thật rất khó mở miệng, nhưng cô không thể qua cửa ải của chính mình .
" Trong thế giới tình yêu , không có gì có công bằng hay không công bằng , cùng lắm thì về sau chẳng may anh ở bên ngoài có xảy ra chuyện đó thì em cũng tha thứ cho anh một lần là xong ." Tiêu Thần nhìn Hạ Toa, đùa giỡn nói qua.
"Anh đừng nói linh tinh , em rất nhỏ mọn , nếu anh có chuyện ở bên ngoài, em tuyệt đối không muốn anh nữa ." Nhìn Tiêu Thần thay đổi biện pháp trêu chọc mình , Hạ Toa gật đầu một cái, dạy dỗ.
"Hạ Toa, qua lần này chờ ba mẹ em trở về , chúng ta cùng đi gặp bọn họ được chứ?" Thấy Hạ Toa rốt cuộc đồng ý, Tiêu Thần vì để tránh cho lúng túng, vội vòng vo đề tài.
"Được rồi." Cô cũng thật thật lâu không có thấy ba mẹ của mình rồi, nên tranh thủ đi xem một chút , không biết bọn họ sống thế nào? Có phải vui quá quên mất mình hay không ?.
"Đến lúc đó anh liền trực tiếp gọi là ba mẹ em xem có được hay không." Nghĩ đến qua lần này sẽ phải nhìn thấy cha mẹ của Hạ Toa , Tiêu Thần trong lòng có chút khẩn trương, không biết đến lúc đó xưng hô nhu thế nào , bộ mặt phớt tỉnh hỏi thăm Hạ Toa.
"Anh đáng đánh đòn đây? Ba mẹ!" Hạ Toa nói qua đem gối dựa trên ghế sa lon hướng hắn đập tới, chỉ là trong nội tâm lại là ngọt ngào, có thể có một người quan tâm mình như vậy , thật tốt.
Hết quyển 3
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
416 chương
66 chương
6 chương
10 chương
79 chương