Tần Lạc ngồi ở bên trong phòng làm việc, chau mày, kể từ sau khi có người tặng hoa cho Hạ Toa , hắn một mực chờ Hạ Toa giải thích, thế nhưng một tuần lễ đã đi qua , đừng nói là điện thoại, ngay cả một chút tin tức cũng không có. "Kha Nham, hủy cuộc họp buổi sáng nay, tôi đi ra ngoài một chút." Tần Lạc đứng ngồi không yên , nhìn điện thoại trên bàn, rốt cuộc ra quyết định. "Dạ, CEO, cuộc họp dời tới khi nào đây?" Xuyên thấu qua cửa kiếng, thấy Tần Lạc biểu tình không vui, Kha Nham ở bên trong lòng ê ẩm. Cách gần như vậy, yêu sâu như vậy, nhưng vẫn không làm Tần Lạc chú ý . "Ngày mai ." Tần Lạc suy nghĩ một chút, có chút không nhịn được nói. Kha Nham còn muốn nói thêm cái gì, nhưng điện thoại cũng đã bị cắt đứt, nhìn Tần Lạc chau mày vội vã đi ra, vội vàng đứng lên, nhưng Tần Lạc ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, đi thẳng đến thang máy . Hạ Toa ngồi ở bên trong phòng làm việc, sửa sang lại tài liệu, đối với người nào tặng hoa cô đã không thèm nghĩ nữa, dù sao kể từ lần gọi điện thoại đó, người nọ cũng không còn gọi điện thoại tới hỏi thêm gì nữa . "Hạ Toa, em đi ra đây." Tần Lạc có chút nóng nảy đứng ở cửa phòng tài vụ , quát. "CEO ~~~~~~~" Bên trong phòng làm việc mấy nhân viên giật mình nhìn cửa nhỏ giọng nói. "Chuyện gì?" Thấy Tần Lạc đứng ở cửa phòng, Hạ Toa ngẩn ra, đứng dậy hướng cửa đi tới. "Đi theo anh." Không đợi Hạ Toa đi tới cửa, Tần Lạc cầm tay của cô lôi kéo cô rời đi. "Anh làm gì vậy ?" Nhìn Tần Lạc kéo cô đi vào thang máy, Hạ Toa có chút tức giận hất tay của hắn ra. "Anh dẫn em tới một chỗ, muốn cùng em hàn huyên một chút." Nhìn dáng vẻ Hạ Toa có chút tức giận , Tần Lạc bình ổn cảm xúc của mình nói. "Hiện tại đang giờ làm!" Hạ Toa không khỏi lầm bầm một câu. "Đi làm sao? Anh có cảm giác em đang chờ đợi cái gì ?" Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Hạ Toa , Tần Lạc trong lòng ghen tức lại bắt đầu bùng nổ. Hạ Toa quay đầu muốn phản bác, nhưng khi nhìn Tần Lạc bộ dáng có chút tiều tụy lại không nói gì, chỉ là mặc cho hắn dắt mình đi ra thang máy, đi ra khỏi công ty, xuyên qua từng con đường. Đi thẳng đến trước một cửa hàng bán đồ chơi mô hình , Tần Lạc dừng bước. "Chính là chỗ này, vào xem một chút đi." Nói xong Tần Lạc đi lên phía trước đẩy cửa ra. Thật ra thì khi tới S thị, hắn đã đi dạo qua tất cả các cửa hàng bán đồ chơi mô hình lớn nhỏ ở khu vực gần công ty , chỉ có một cửa hàng này coi như vừa ý, may mắn là Hạ Toa cũng thích mấy khoản đồ chơi này. Đi vào trong cửa hàng , chỉ liếc mắt một cái Hạ Toa liền thấy một món đồ đặt ở trong ngăn tủ kính , cô thích nhất mấy món đồ chơi mô hình bằng sắt thép này . Không tự chủ được đi lên phía trước, nhìn chung quanh. "Nếu chị thích , em sẽ lấy cho chị xem ." Một nhân viên bán hàng ăn mặc đơn giản đi lên trước , lấy ra cái chìa khóa mở ra hộc tủ. "Cám ơn." Hạ Toa hướng về phía người bán hàng mỉm cười , thận trọng nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mô hình . Nhìn nụ cười trên mặt Hạ Toa , Tần Lạc đứng ở một bên im lặng không lên tiếng , khóe miệng cũng giương lên một nụ cười, một tuần lễ qua lửa giận luôn đè nén ở trong lòng nay bị một cái mỉm cười này đánh nát bấy. "Bạn gái của anh?" Hàn Dạ có chút tò mò đi đến bên cạnh Tần Lạc nhỏ giọng hỏi thăm. "Hàn Dạ , gần đây buôn bán thế nào?" Tần Lạc cũng không trả lời, mà là cười đổi chủ đề, bởi vì một tuần lễ qua đã nhiều lần tới tiệm này, thứ nhất là cũng quen biết với chủ cửa hàng . "Tạm được, cái mô hình đó chỉ còn lại một cái thôi ." Hàn Dạ nhìn Hạ Toa đang đùa bỡn mô hình trên tay , thản nhiên nói. "Uh, vậy nhất định giữ lại cho anh." Tần Lạc hướng về phía Hàn Dạ cười cười, từ lần đầu tiên khi Hạ Toa nhìn thấy cái mô hình này , giấc mơ của cô đó là có thể sưu tầm đủ bộ , chỉ là muốn sưu tập đủ những thứ này cũng không phải dễ , cô đi rất nhiều nơi cũng chỉ mua được ấy cái, có một vài mẫu số lượng sản xuất hạn chế nên cũng không dễ dàng thu thập. "Tần Lạc, em không có mang tiền, anh giúp em mua có được hay không?" Hạ Toa có chút lưu luyến không rời nhìn , nhưng cô lại không có mang tiền ra cửa, mặt chờ đợi nhìn Tần Lạc. "Uh , nhưng có một điều kiện." Tần Lạc liếc mắt nhìn Hạ Toa không khỏi tranh thủ nói . "Có phải anh muốn biết ai tặng hoa cho em, thật ra thì em cũng không biết là ai ..., chỉ gọi điện cho em một lần nói là người ngưỡng mộ em, mà em nào có người ngưỡng mộ nào a, nhưng mà người ta đưa tới cũng không nên lãng phí, hơn phân nửa em đều bảo chị Mai thả vào thùng rác rồi ." Hạ Toa nhìn Tần Lạc một tia ý thức nói ra . "Nhưng điều kiện của anh không phải chuyện này, anh muốn nói, thật ra thì nhà anh còn có mấy mẫu nữa , em có gan đi lấy hay không ?" Nghe được Hạ Toa vừa nói như thế, Tần Lạc hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không khỏi trêu chọc cô . "Thật?" Vừa nghe đến Tần Lạc còn có mấy cái mô hình như vậy , Hạ Toa ánh mắt sáng ngời . "Đương nhiên là thật." " Đi luôn có được hay không?" Lúc này Hạ Toa căn bản quên mình là từ công ty chạy đến đây , mặt hưng phấn nhìn Tần Lạc. "Được , Hàn Dạ , cái mô hình này gói lại thôi." Tần Lạc từ trong túi lấy ra một cái thẻ vàng đưa tới. " Tên anh là Hàn Dạ à , tên thật đẹp, nếu có mẫu giống thế này hãy giữ lại cho em nhé." Hạ Toa nhìn Hàn Dạ , có chút nịnh nọt mà nói. " Được , không thành vấn đề." Khi nhân viên phục vụ gói xong , Hàn Dạ đem cái mô hình đưa cho Hạ Toa . Nhìn hai người hài lòng rời đi, Hàn Dạ không khỏi cười, cái mô hình này đặt ở trong cửa hàng gần một năm rồi, nhưng cũng không có bao nhiêu người để ý, hắn cho là người S thị đều là không biết thưởng thức , hôm nay thấy có người si mê như vậy , trong lòng thật vui vẻ. Thật ra thì đồ vật cũng giống như con người , gặp phải người hiểu được quý trọng nhân tài là may mắn nhất .