Nhìn Tiêu Thần cùng thư ký rời đi, Thẩm Thu Linh sắc mặt lập tức trầm xuống, có chút khó chịu nhìn Tần Lạc nói, " Mới vừa rồi tại sao anh lại đồng ý trả cao hơn hai trăm vạn? Dự tính chúng ta đã tính đi tính lại mấy lần, làm sao có thể sai." "Hai trăm vạn, không phải 20 triệu, không phải là em mua một chiếc túi xách thôi sao , có cần thiết phải so đo không ?" Tần Lạc ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thu Linh có chút không nhịn được nói. " Tiền thừa đó là đưa cho Hạ Toa đi." Thấy dáng vẻ bất cần của Tần Lạc , Thẩm Thu Linh càng thêm không vui. "Cô đừng cố tình gây sự như vậy , việc này có quan hệ gì tới Hạ Toa , chính cô cả ngày lẫn đêm suy nghĩ, có ý tứ sao?" Mỗi một lần chỉ cần dính đến Hạ Toa, Thẩm Thu Linh giống như một người điên. "Em cố tình gây sự , mới vừa rồi anh nói với Tiêu Thần mấy câu đó là có ý gì?" Tần Lạc càng không thèm để ý, Thẩm Thu Linh lại càng tức giận. " Cô đủ chưa, có thể ngừng lại chưa , trước đây cô hứa hẹn như thế nào ." Thấy Thẩm Thu Linh lại muốn bắt đầu cuồng loạn , Tần Lạc có chút nổi giận. "Tôi biết anh không thương tôi , nhưng là anh đừng hòng vứt bỏ tôi." Thẩm Thu Linh không nghĩ tới Tần Lạc lại nhắc lại chuyện cũ , cầm chiếc gối trên ghế sa lon ném thẳng tới chỗ Tần Lạc . "Tần Lạc, anh cút đi cho tôi." Thấy Tần Lạc trực tiếp trốn ra, Thẩm Thu Linh giận dữ gào lên . Tần Lạc xoay người cầm lên tài liệu trên bàn, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng. Thấy Tần Lạc đi thật , Thẩm Thu Linh trong khoảng thời gian ngắn lại không tiếp thụ nổi , ngồi ở trên ghế sa lon khóc Trở lại công ty, Tiêu Thần đem tài liệu cất đi , thấy trong phòng làm việc mọi người đi ăn cơm, cũng chỉ có một mình Hạ Toa còn đang bận, nhìn Đặng Lan cũng đi ra ngoài ăn cơm, Tiêu Thần lúc này mới đi ra phòng làm việc, hướng bàn làm việc của Hạ Toa đi tới, thuận tay kéo qua cái ghế, ở bên người Hạ Toa ngồi xuống, nhìn cô còn đang không ngừng làm việc, quan tâm hỏi thăm. "Hôm nay rất bận à?" "Mới vừa rồi máy vi tính bị mất điện, tài liệu mất hết , hiện tại em đang làm lại . Đối với chuyện mới vừa xảy ra, cô cũng rất là bất đắc dĩ. "Lát nữa anh cho người tới kiểm tra lại đường điện , làm sao đột nhiên mất điện được ?" Thấy Hạ Toa còn bận rộn , Tiêu Thần có chút đau lòng. "Không cần ..., là em mới vừa rồi không cẩn thận đá rơi ổ điện ." Thấy Tiêu Thần khẩn trương , Hạ Toa quay đầu hướng về phía hắn cười cười giải thích. " Đàm phán có thuận lợi không ?" Nhìn Tiêu Thần vẫn nhìn chằm chằm vào mình , Hạ Toa đưa tay quơ quơ trước mắt hắn , tiếp tục hỏi, "Rất thuận lợi, Thẩm Thu Linh, hôm nay ăn mặc rất sặc sỡ ." Nhớ tới khuôn mặt Thẩm Thu Linh khi nhìn thấy người đi cùng với hắn là Đặng Lan , tâm tình của hắn cũng rất tốt. "Mặc kệ cô ta , em không muốn tiếp xúc với cô ấy , quả thật giống người điên." Mỗi lần thấy cô ta Hạ Toa luôn luôn phải chịu khổ , không chọc nổi chẳng lẽ còn không trốn thoát sao? "Hai người ." Đặng Lan lòng tràn đầy vui vẻ cầm hộp cơm mới mua cho Tiêu Thần , vừa đi vào phòng làm việc lại thấy Tiêu Thần cùng Hạ Toa hai người đang nói chuyện vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận, khóc xông ra ngoài. "Cô ấy làm sao thế ?" Thấy Đặng Lan khóc chạy ra ngoài, Tiêu Thần có chút không hiểu hỏi thăm Hạ Toa. "Cô ấy thích anh , bằng không thì tại sao khi thấy chúng ta ở chung một chỗ lại trở lên luống cuống như vậy." Hạ Toa không nhịn được lắc đầu một cái, đây coi như là Kha Nham thứ hai đây? "Anh mới đến không tới một tháng mà đã thích anh rồi." Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm. "Cô gái nhỏ như thế là rất bình thường , anh còn không có ăn cơm đi, có muốn ăn một chút hay không? ." Nhìn Tiêu Thần bộ dạng có chút như đưa đám, Hạ Toa lấy ra hộp cơm của mình hỏi thăm. " Em mua nhiều đồ ăn ngon như vậy." Thấy trong hộp rất nhiều đồ ăn , Tiêu Thần khôi phục nụ cười mới vừa rồi , lại vui vẻ cùng Hạ Toa nói đùa . Đặng Lan cũng không có đi xa, cô cho là Tiêu Thần ít nhất sẽ đuổi theo ra tới xem một chút, nhưng đợi một hồi lâu cũng không còn nhìn thấy người, không nhịn được lại đi trở về, thấy Tiêu Thần cùng Hạ Toa vẫn đang trò chuyện, giống như mới vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra , Đặng Lan cảm thấy rất mất mác, đem hộp cơm vừa mua bên ngoài ném tới trong thùng rác, đi tới phòng họp một người lẳng lặng ngây ngô, cô cho là cô chỉ là có một chút thích Tiêu Thần, nhưng khi cô nhìn thấy Tiêu Thần cùng Hạ Toa vui vẻ ở chung một chỗ , cảm giác đau lòng, tuyệt đối không phải đơn giản là thích một chút xíu như vậy, cô rất rối rắm, rất vô dụng, không biết nên làm sao sao đối mặt tình cảm của mình, cũng không biết có nên tiếp tục ở lại công ty hay không .