Võ đạo tông sư

Chương 48 : Trong gang tấc ấy, bản lĩnh thật sự mới lộ ra

Lâu Thành cảm thấy cổ tay mình như bị một cái kìm sắt khóa chặt lại. Cơn đau đớn từ cổ tay truyền đến đại não. Đáy mắt cậu phản chiếu nụ cười ung dung và tràn đầy tự tin của Ngô Thế Thông. Trong chớp mắt, cậu không có cách nào đè nén được sự kinh hoảng trong lòng xuống. Nhưng cũng trong chớp mắt đó, cậu đã xác định được một chuyện. Khuyết điểm của Ngô Thế Thông chính là không đủ linh hoạt và nhanh nhẹn. Hơn nữa, cậu ta không giỏi đối phó với đối thủ có lối đánh du đấu và bị thế Hàn Ý Nhập Cốt – có cùng loại đấu pháp với Thông Tý Quyền – khắc chế. Nếu không cậu ta đã không phải chỉ dừng chân ở cấp hai nghiệp dư. Vì thế, cậu ta mới trăm phương ngàn kế, kiên nhẫn thả một mồi câu trong có vẻ ngon lành cho cậu đớp lấy. Khi Lâu Thành đã rơi vào cái bẫy mà Ngô Thế Thông bố trí, cổ tay bị cậu ta bắt được, mọi điểm yếu của cậu ta sẽ biến mất. Cậu ta sẽ không cần phải lo lắng được cái này mất cái kia. Nếu Lâu Thành bị Tráo Môn đánh trúng hoặc bị tấn công liên hoàn kích thì hàng phòng ngự của cậu sẽ bị phá vỡ. Sau đó, mọi chuyện sẽ nằm trong phạm vi lĩnh vực mà Ngô Thế Thông giỏi nhất. Thêm vào thế mạnh là cậu ta đang giữ chặt cổ tay của Lâu Thành, khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp lại, lấy cứng đối cứng trong phạm vi nhỏ, kết quả tiếp theo không cần nghĩ cũng biết. Đây là tình huống nguy khốn nhất mà Lâu Thành từng gặp phải! Chẳng lẽ đây là trận cuối cùng của giải đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng sao? Trên hàng ghế khán giả, nhìn thấy một quyền kia của Lâu Thành dù đánh trúng đối thủ nhưng không mang đến kết quả như tưởng tượng, người lại còn bị Ngô Thế Thông bắt lấy cổ tay, ông chú họ Trịnh liền cảm thấy da đầu tê rần. Theo bản năng, ông chú đứng bật dậy để thấy rõ ràng hơn. Miệng ông chú bất chợt phát ra vài tiếng sợ hãi. Tình hình thay đổi quá đột ngột, Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử của võ quán Bạch Viên đều trợn mắt há mồm. Bọn họ không thể tin vào mắt mình. Rõ ràng vừa nãy Lâu Thành mới chiếm ưu thế mà chớp mắt lại rơi vào tình thế nguy hiểm. Khi tay trái bị đối thủ bắt được, khi nằm trong phạm vi bị đối phương hạn chế, khi đối thủ có sở trường là Kim Chung Tráo, Đại Khai Bi Thủ và Đại Suất Bi Thủ, kết cục của Lâu Thành ra sao, bọn họ có thể đoán trước được! Ánh mắt chàng trai tóc hớt sát đầu nghiêm túc lại, hai tay ánh lên ánh đồng nhàn nhạt. Cậu ta nói: “Kim Chung Tráo!” Những tiếng sợ hãi bật thốt lên trên khắp khán đài. “Đường đến lôi đài” vừa mới đấu thắng, đang định cùng “Một quyền vô địch” Kim Đào chọn xem trận đấu nào trông có vẻ hay hay thì bị động tĩnh không bình thường này hấp dẫn ánh mắt. Anh ta đưa mắt nhìn về phía khán đài, sau đó tập trung nhìn về màn hình lớn. “Lâu Thành?” Đối với võ giả này, “Một quyền vô địch” và “Đường đến lôi đài” đều có ấn tượng sâu sắc. Lúc này, khi nhìn thấy cậu bị lâm vào cảnh nguy khốn, ánh mắt của bọn họ bất giác tập trung nhìn vào màn hình Có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, bối rối có, sợ hãi có mà bản năng muốn giãy giụa cũng có. Tay trái cậu run lên, muốn hất tay của Ngô Thế Thông ra. Nhưng tay cậu ta tựa như bị còng sắt khóa cứng cổ tay lại. Cứ lôi kéo như vậy, xương cổ tay Lâu Thành càng đau đớn hơn. Khoảng cách giữa Lâu Thành và đối thủ chỉ còn vẻn vẹn một nửa chiều dài cánh tay. Kim đan dưới bụng chỉ xoay chuyển tinh vân mà không có bất kỳ biến hóa gì. Nếu không phải vẫn còn trong trạng thái Ngưng Thủy Trang thì chắc Lâu Thành đã bối rối đến mức không thể suy nghĩ gì và sẽ phản kháng lại trong vô thức. Đúng lúc này, mặt hồ trong tâm Lâu Thành thoáng gợn sóng và rọi vào bên trong cơ thể Ngô Thế Thông. Thông qua cổ tay bị đối phương tóm lấy, cậu “lắng nghe” từng chuyển động nhỏ bên trong đối thủ! Cơ bắp ở cánh tay phải của Ngô Thế Thông khẽ động đậy. Sức mạnh truyền đến eo và truyền thẳng xuống đùi phải... Lâu Thành nhạy cảm phát giác ra sự biến hóa này. Trong lòng khẽ động, không kịp nghĩ nhiều, đầu cậu xuất hiện một tia sét trắng bạc từ trên trời giáng xuống, làm bùng cháy cả không gian quanh đó. Bùng! Một luồng nhiệt trào dâng lên, dáng vẻ Lâu Thành như sắp bộc phát ra lực. Cậu đá chân phải ra. Cậu vừa đá chân thì đùi phải của Ngô Thế Thông nâng lên và tấn công về phía cậu tựa như một cây nhuyễn tiên rắn chắc, phát ra âm thanh giòn vang, khí thế mạnh mẽ khác thường. Nhưng trong chớp mắt, Lâu Thành đá trúng mặt bên của đùi phải Ngô Thế Thông. Một âm thanh nặng nề vang lên. Mọi thứ diễn ra như một kịch bản được sắp xếp sẵn. Tay phải của Ngô Thế Thông làm động tác kéo về sau tựa như đang tụ lực về phía tay trái… Lâu Thành lại “nghe” động tĩnh trong cơ thể đối thủ. Cậu đưa ra phán đoán theo bản năng. Cậu hạ thấp thắt lưng xuống tấn. Gió lạnh như được đẩy ra từ tay phải cậu, nhanh chóng mà không hề có bất kỳ tiếng động nào. Ầm! Chưởng phải cậu mới tung ra một nửa, đối thủ đã tung tay trái ra với khí thế vỡ bia nứt đá. Ngô Thế Thông có vẻ như cố ý “phối hợp” với cậu. Cậu ta cứng rắn dùng cổ tay va vào tay phải Lâu Thành. Chớp mắt, kình lực bị đánh tan. “A…” Khán giả ngồi xem khi nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt đầy mờ mịt. Bọn họ cảm thấy người tên Lâu Thành này thật may mắn. Trong hai lần hoảng hốt và lúng túng vừa rồi, chiêu thức cậu tung ra đều vừa vặn chặn được những đòn công kích trí mạng của Ngô Thế Thông. Đứng bên cạnh chàng trai tóc hớt sát đầu và hai tay có ánh đồng nhàn nhạt, ông lão có vành tai rộng khen: “Hay!” Dứt lời, ông lão nhìn sang chàng trai tóc hớt sát đầu nói: “Tiểu Diệp! Công phu Thính Kình của cậu ta xem ra mạnh hơn con khá nhiều đấy.” “Thính Kình?” Chàng trai tóc hớt sát đầu có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó. Lúc chàng trai tóc hớt sát đã hiểu ra điều gì đó, Lâu Thành đã bình tĩnh lại sau hai đợt ngăn cản đòn tấn công của Ngô Thế Thông thành công. Mặt hồ trong tâm tựa như một mặt kính trong suốt, thông qua những nơi hai bên tiếp xúc mà rọi vào bên trong đối phương, dự báo trước động tác mà đối phương sắp thực hiện. Sao biết Tái ông mất ngựa (1) không phải là phúc? Cổ tay bị đối phương bắt được chưa hẳn là chuyện xấu! Tay trái của tôi không động đậy được, tay phải của cậu cũng như thế! Đã vậy, tôi còn thông qua nó để phán đoán hành động tiếp theo của cậu! Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu! “Đúng, không nhập “tĩnh” thành công, không tinh thông Ngưng Thủy Trang và Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích thì công phu Thính Kình của cậu ta sẽ không đạt đến trình độ này. Xem ra, Ngô Thế Thông khéo quá hóa vụng rồi.” Ông lão cười tủm tỉm và giải thích cho chàng trai tóc hớt sát đầu. Lúc ông lão nói chuyện cũng là lúc Ngô Thế Thông phát hiện ra mọi việc đang thoát khỏi dự tính của cậu ta. Đối phương như có thần linh trợ giúp, nhìn thấu được chiêu thức tiếp theo của cậu ta. Cậu ta không nỡ từ bỏ ưu thế khi bắt được cổ tay của đối phương. Trong lòng cậu đưa ra một quyết định hung ác. Tay phải cậu ta vặn lại, tính bẻ gãy xương cổ tay của Lâu Thành. Dù quyết định này của cậu ta không thành thì cũng khiến Lâu Thành nhận lấy sự đau đớn bù cho thứ đã đạt được. Tay phải Ngô Thế Thông vừa nhúc nhích thì Lâu Thành đã nhạy bén phát hiện ra. Cơ thể cậu xoay theo hướng cổ tay bị vặn để hóa giải tình thế ngặt nghèo này. Cậu mượn một chút lực, lúc cơ thể xoay đến tư thế nằm ngửa trên không thì đùi phải đá ra. Tựa như một cây nhuyễn tiên mạnh mẽ, đùi cậu vung mạnh về phía huyệt Thái Dương bên trái của Ngô Thế Thông. Tại cảnh giới Luyện Thể và Đan Khí, đây là Tráo Môn của toàn bộ Ngạnh Công! Những tài liệu mà Nghiêm Triết Kha tìm được cũng nói rõ rằng Kim Chung Tráo cũng thuộc loại này! Ngô Thế Thông không dám sơ suất. Cậu ta hạ thấp thắt lưng xuống, khuỷu tay trái dựng thẳng bên tai để ngăn chặn đòn tấn công của Lâu Thành. Lúc cậu ta sắp phản kích, Lâu Thành giằng cánh tay trái bị cậu ta tóm lại về phía mình. Sau đó, cậu mượn lực mà Ngô Thế Thông giằng co kéo tay cậu lại để điều chỉnh trọng tâm cơ thể, khôi phục lại thăng bằng. Đồng thời, cậu thuận thế hướng về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai bên lại. Cậu lại mượn lực và lên gối. Gối trái cậu hung hăng vọt về phía hạ bộ (2) của cậu ta. Tôi không tin, cảnh giới của cậu có thể luyện được đến nơi này! Sắc mặt Ngô Thế Thông thay đổi. Cậu ta không kịp đá chân tấn công địch, chỉ có thể nghiêng chân phải về phía trước một bước, dùng đùi chặn đòn tấn công hướng đến chỗ hiểm yếu kia. Khi đòn tấn công bị chặn lại, Lâu Thành điều chỉnh trọng tâm. Cậu lại mượn lực một lần nữa. Tuyết sơn (3) ngàn năm trong đầu cậu ầm ầm sụp đổ. Tuyết trắng tựa như cơn lũ cuốn lấy mọi thứ mà nó đi qua. Tay cậu nắm lại thành quyền và đánh về phía huyệt Thái Dương của Ngô Thế Thông. Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, Đại Tuyết Băng! Cánh tay trái đã vận sức chờ phát động của Ngô Thế Thông vội vàng đưa dọc theo huyệt Thái Dương để ngăn cản. Bốp! Cánh tay trái của Ngô Thế Thông bị Lâu Thành đánh đến mức không còn giữ vững thế phòng thủ nữa. Tình thế giữa hai bên thay đổi. Ngô Thế Thông vội vàng thay đổi chiêu thức. Trên khán đài, Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm và các đệ tử của võ quán đều không thốt nên lời. Ông chú họ Trịnh, cặp tình nhân và các khán giả khác đều lặng ngắt như tờ. Ánh mắt bọn họ tràn đầy sự mờ mịt. Bọn họ không rõ tại sao Lâu Thành vừa mới rơi vào đường cùng, trong chốc lát đã chiếm lại ưu thế và áp chế gắt gao Ngô Thế Thông. Biến hóa này vượt qua trình độ nhận biết võ đạo của bọn họ! “Hay!” “Đường đến lôi đài” và “Một quyền vô địch” vô thức vỗ tay. Bọn họ bị Thính Kình bộc phát ra trong gang tấc kia làm chấn động. Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích không hổ là loại võ công lấy Thính Kình làm nền móng, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng. Muốn đạt được trình độ Thính Kính như thế này, công phu nhập “tĩnh” của Lâu Thành đã vượt qua dự đoán của họ không biết bao nhiêu lần. Nếu không thì ở đầu trận đấu, vị đệ tử tục gia của Đại Hành Tự kia đã không dám đưa cơ hội tương tự như vậy! Sau khi đỡ một chiêu công kích, Lâu Thành lại mượn lực. Tay trái cậu bỗng nhiên rút về. Dưới tình huống Ngô Thế Thông cứ nắm chặt lấy cổ tay cậu, cậu dùng sự đau đớn ở cổ tay mình để đánh đổi lại việc khiến đối thủ mất trọng tâm và lảo đảo về phía trước. Trọng tâm chưa kịp được điều chỉnh lại nên rất khó để phát lực, Ngô Thế Thông chỉ có thể chật vật phòng thủ. Cậu ta lại một lần nữa đưa cánh tay lên để ngăn đòn tấn công đánh vào chỗ hiểm. Tuyết lở trong đầu Lâu Thành đã đạt đến đỉnh điểm. Ngàn vạn mảng tuyết lớn đổ ầm xuống. Không gian bị che phủ bởi một màu trắng xóa. Màu trắng ấy còn che lấp cả ánh mặt trời. Bốp! Một quyền của Lâu Thành đánh vào cánh tay của Ngô Thế Thông, khiến cánh tay ấy đập ngược vào huyệt Thái Dương của cậu ta. Ong! Trong chốc lát, đầu Ngô Thế Thông như có hàng ngàn cái trống làm bằng kim loại bị gõ cùng một lúc. Tai cậu ta bị ù, ánh mắt trở nên mơ hồ, năm ngón tay tay phải thả lỏng ra. Tay trái của Lâu Thành tóm ngược lại cánh tay cậu ta. Người cậu hơi nghiêng rồi mạnh mẽ quật ngã cậu ta. Rầm! Cơ thể cường tráng của Ngô Thế Thông bị Lâu Thành hung hăng quật ngã. Đầu óc cậu ta trở nên quay cuồng. Lâu Thành thừa thế xông lên. Cậu tiến lên, nhấc chân đặt sát trên huyện Thái Dương của cậu ta và vận sức chờ phát động chiêu thức. “Trận thứ sáu, Lâu Thành thắng!” Trọng tài nhìn thoáng qua rồi cao giọng tuyên bố. “Hay!” “Đánh rất hay!” Đến lúc này, khán giả xem trận đấu trên khán đài mới sực tỉnh lại. Bọn họ nhìn thấy Lâu Thành xoay chuyển tình thế từ nguy khốn đến thắng lợi trong chớp mắt. Bọn họ không khỏi chấn động rồi lớn tiếng khen hay vì những biến hóa bất ngờ trong trận đấu. Bọn họ reo hò vì Lâu Thành mạnh đến mức khiến người ta hâm mộ. Nghe khán giả nhiệt liệt vỗ tay và hò hét khen hay, trong lòng Lâu Thành có trăm loại cảm xúc đan xen vào nhau. Đây là vinh quang thuộc về bản thân cậu. Lúc tay trái bị đối phương bắt được, cậu còn tưởng rằng mình sẽ thua. Không ngờ rằng công phu Thính Kình có thể phát huy tác dụng lớn đến như vậy. Trong khoảnh khắc ấy, bản lĩnh thật sự mới được bộc lộ ra! Cậu thu chân phải lại, vươn tay ra và kéo Ngô Thế Thông đứng dậy. Cậu cười nói: “Cảm ơn.” Lâu Thành rất muốn đáp trả lại lời khiêu khích ở đầu trận của cậu ta rằng: “Có thể khiến tôi lâm vào tình cảnh nguy khốn trong chốc lát, có thể khiến tôi chật vật như vậy, cậu đã làm rất tốt.” Nhưng nghĩ lại, làm người vẫn nên khiêm tốn thì hơn. Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô hòa quyện vào nhau. Ngô Thế Thông nhìn Lâu Thành nói: “Không ngờ dù tôi có phát huy toàn bộ thực lực của mình cũng không thắng được anh.” Dứt lời, cậu ta đi về phía bậc thang, để lại cho Lâu Thành bóng lưng cô đơn. Vòng đấu loại thứ tư, Lâu Thành thắng! (1) Tái ông mất ngựa: một câu chuyện cổ của Trung Quốc. Ngựa của ông già ngoài biên ải bị mất, nhưng một tháng sau con ngựa của ông đã quay lại và dẫn theo một con ngựa hoang khác, con ông thấy thích thú con ngựa mới, cưỡi nó và ngã gãy chân. Một thời gian sau triều đình mộ quân, con ông bị gãy chân nên may mắn không bị bắt lính. (2) Hạ bộ: bộ phận sinh dục nam. (3) Tuyết sơn: núi tuyết.