Võ đạo tông sư
Chương 45 : Kỳ nghỉ bận rộn
Nói thật, nếu bảo Lâu Thành dùng một cụm từ để miêu tả bản thân mình, cậu sẽ nói là “thích mỹ thực”. Lúc mới đến Viêm Lăng, cậu còn muốn đi mở mang tầm mắt về nền ẩm thực đặc sắc của nơi đây. Nhưng muốn như thế thì trước tiên phải có tiền. Mà cậu thì… không có nhiều tiền. Vì để ngày đi tàu về nhà không bị lâm vào tình trạng hết tiền ăn cơm, cậu chỉ có thể tính toán chi tiêu thật kỹ lưỡng, và sử dụng tiền thật tiết kiệm. Cho nên mấy hôm nay, cậu phải ăn ở các quán ven đường cho qua bữa.
Buông bát đũa xuống, cậu không rời đi ngay mà nhìn sang quán vịt nướng đặc sản bên kia đường, nuốt nước bọt một cái, sau đó yên lặng niệm: “Trời muốn giao trọng trách lớn cho người nào thì trước tiên, tâm chí người đó phải trải qua khổ cực, gân cốt phải chịu mệt mỏi, cơ thể phải chịu đói khát, cơ thể phải chịu đói khát, đói khát...”
Niệm tới đây, cậu tự cười giễu bản thân một tiếng rồi lấy điện thoại ra nói chuyện phiếm với Nghiêm Triết Kha – cũng vừa mới ăn cơm xong và giờ đang nghỉ trưa. Hai người trò chuyện đến khi cô tới giờ luyện võ, cậu mới chậm rãi lắc lư quay lại võ quán.
Nguyên cả một buổi chiều, cậu đi qua đi lại các lôi đài khác nhau, quan sát tỉ mỉ từng tuyển thủ tham gia thi đấu. Cậu như bị cuốn vào, cứ trầm mê trong đấy mà không có lối thoát ra. Cậu điên cuồng hấp thu tinh hoa của các loại đấu pháp như một kẻ đói khát. Trong đầu cậu lại tưởng tượng ra cách bản thân sẽ ứng phó với các đấu pháp ấy.
Khi còn học cấp ba, khi biết học chính là con đường ngắn nhất dẫn đến sự thành công, cậu cũng không tích cực và chủ động như bây giờ. Cậu say mê đến mức quên cả bản thân mình, ngay cả việc lướt diễn đàn xem bài viết, vào blog hay xem các tuyển tập video cũng bị cậu quẳng ra sau đầu.
Sau khi các trận đấu hôm nay kết thúc, cậu quay lại khách sạn, để áo khoác trong phòng rồi đi đến công viên gần đó. Cậu biến những kinh nghiệm thu hoạch được khi quan sát các trận đấu hôm nay thành những chiêu thức để luyện tập.
Trăm lần suy nghĩ không bằng một lần làm!
Quyền tựa như pháo bắn, nắm đấm tựa như thiết chùy đánh ra. Mỗi một quyền, một cước của Lâu Thành đều như xé toạc không khí. Âm thanh vang dội, tiết tấu dồn dập, khí thế vừa hung mãnh lại vừa điên cuồng. Có vẻ như Cuồng Phong Bão Tuyết lại có bước tiến mới. Luyện đến bây giờ, lực của mỗi kích cậu xuất ra càng ngày càng kinh khủng, khí thế vang dội tựa như một cơn hồng thủy đang gào thét, đang cuồn cuộn chảy xuống, cuốn phăng mọi thứ trong phạm vi của nó.
Trời dần tối, tuyết rơi lả tả. Bông tuyết nhảy loạn theo từng chiêu thức của Lâu Thành. Bỗng nhiên, âm thanh của quyền cước quanh cậu ngừng bặt. Và rồi quyền phải tung ra nhanh như sét đánh, kình lực như ẩn như hiện bên trong. Sau đó cậu thu quyền lại.
Tay phải vừa thu lại thì tay trái xuất ra, giữa hai đòn không hề có một kẽ hở nào. Sau đó lại kết hợp với đá thấp tạo thành một lượt công kích dày đặc, đầy tính âm nhu.
Nếu Đại Tuyết Băng là Bạo Tuyết mang sự hung mãnh và điên cuồng có tính dương cương nhất, kinh khủng nhất thì bộ chưởng pháp vừa rồi là Bạo Tuyết mang sự hung mãnh và điên cuồng có tính âm nhu nhất, trí mạng nhất. Khi bắt đầu, chiêu này sẽ lặng lẽ tập kích đối thủ. Chiêu thức mang theo sự giá rét tấn công với tốc độ không cho đối thủ kịp tránh né. Đối thủ dù có phát hiện ra cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị trúng chiêu mà không thể chống lại.
Thế thứ hai của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích – Hàn Ý Nhập Cốt!
Luyện được vài lần, Lâu Thành phun ra một cỗ trọc khí (*). Cỗ trọc khí ấy hóa thành một luồng khói trắng. Môn đấu pháp này không hổ là được khai triển từ Băng Bộ tuyệt học. Mỗi lần luyện nó cậu đều có thu hoạch mới.
Không vội quay về khách sạn, Lâu Thành lấy điện thoại ra chia sẻ niềm vui này với Nghiêm Triết Kha.
“Chiều hôm nay luyện võ, tôi cũng có cảm giác như thế. Chắc cái này gọi là sự hấp dẫn của võ đạo.” Nghiêm Triết Kha gửi icon cười đỏ mặt và nhắn lại: “Hu hu hu, chị họ lôi tôi đi dạo phố, mệt quá đi (rất đáng thương).”
Lâu Thành ân cần nói: “Mệt thì đừng đi, cứ thẳng thắn từ chối chị ấy đi.”
Nói đến đây thì cậu lại nói đùa: “Nếu cậu không dám thì tôi sẽ giúp cậu.”
“Không được, chị ấy bảo sẽ dẫn tôi đi ăn một bữa thật ngon. Tôi đã bị dụ dỗ mất rồi.” Nghiêm Triết Kha gửi icon cười che miệng: “Nói đến dạo phố thì mấy người chị họ của tôi đều là quái vật. Bọn họ đi ba, bốn tiếng cũng không thấy mệt. Tôi cảm thấy bọn họ không thua kém cậu chút nào đâu.”
Lâu Thành ngẫm nghĩ một lát rồi gửi icon quỳ rạp xuống đất: “Cái này thì tôi thua!”
Cơ thể không mệt nhưng tinh thần sẽ rất mệt đấy!
Nói nói cười cười, ăn tối xong, cậu quay lại khách sạn. Cậu cởi đồ và bước vào phòng tắm. Cậu để mặc cho từng giọt nước ấm áp đánh lên cơ thể cậu, gột rửa hết bụi bặm và xua tan đi sự mệt mỏi trong tinh thần.
Cậu thoải mái híp mắt lại. Hơi nước dày đặc, đầy mông lung và huyền ảo.
Nhớ đến trải nghiệm ba ngày qua, Lâu Thành có cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng sự trưởng thành đó lại rất chân thật, giống như cậu đã hoàn thành một bước lột xác nào đó. Có lẽ cậu đã thành thục hơn xưa một chút rồi.
Tắm xong, cậu bận rộn giặt quần áo. Vì quần áo mang theo không đủ để thay, cậu lại không tin tưởng dịch vụ giặt ủi ở khách sạn này lắm, nên giờ cậu phải tự giặt. Võ phục này đã ba ngày không giặt rồi. Cậu tính toán thời gian một lát. Bây giờ nên đổi bộ thứ hai. Bộ thứ hai lại mặc tiếp ba, bốn ngày nữa, nếu bộ thứ nhất còn chưa kịp khô thì cũng có thể mặc đồ thường về nhà.
Giặt xong, cậu mở máy tính ra và lưu đoạn phim kia lại. Sau đó, cậu chui vào ổ chăn ấm áp, mềm mại và thoải mái.
Cầm điện thoại lên, đăng nhập QQ, Lâu Thành chuẩn bị câu được câu mất nói chuyện với Nghiêm Triết Kha đang đạo phố ở bên kia thì...
Tít!
Một ảnh đại diện quen thuộc nhảy ra và gửi tin nhắn đến.
“Tưởng mập?” Lâu Thành lẩm bẩm.
Người này vừa là bạn thân vừa là bạn học cấp ba của cậu – Tưởng Phi. Đợt thi đại học vừa rồi, cậu ta đậu vào Nghiễm Nam. Lâu Thành đặt biệt danh cho cậu ta trong điện thoại là “Tưởng mập”.
Cậu ta nhắn: “Cam, bao giờ về quê? Lớp mình tính họp lớp đấy.”
“Bốn, năm ngày nữa tôi mới về.” Lâu Thành trả lời chung chung: “Có những ai tham gia?”
Tưởng Phi nhắn: “Còn chưa chắc chắn, nhưng nhất định sẽ có không ít người đâu. Trường các cậu sao nghỉ trễ quá vậy?”
“Có một số việc làm trì hoãn thôi.” Lâu Thành không nhắc đến cuộc thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng. Nếu Tưởng mập biết cậu đã trở thành cao thủ nghiệp dư, chắc mắt kính của cậu ta sẽ vỡ tung cho xem. Cậu trả lời qua loa câu hỏi của cậu ta rồi nhắn lại: “Có mời thầy cô không?”
Tưởng Phi nhắn: “Không biết, đến lúc đó rồi tính. Chuyện có mời hay không còn phải tùy thuộc vào việc chúng ta tính tổ chức họp lớp ở đâu. Nếu hôm họp lớp đi karaoke, chúng ta mời thầy cô đến sẽ không ổn lắm. Nếu đi nông trại chơi thì có thể mời thầy cô chơi bài, câu cá.”
“Vậy cậu cứ ghi tôi vào danh sách tham gia họp lớp đi. Đã một học kỳ chúng ta chưa gặp nhau rồi.” Lâu Thành vui vẻ trả lời.
Tưởng Phi gửi icon cười xấu xa: “Đúng rồi, Cam, tôi kể cho cậu nghe một chuyện thú vị lắm.”
“Chuyện thú vị gì?” Lâu Thành cảm thấy hứng thú nói.
Tưởng Phi nói: “He he, lúc quay về, tôi vô tình trông thấy Đỗ Lực Vũ và Tống Ly của lớp ba, hai người tay trong tay đi lên xe buýt.”
Lớp ba? Không phải là lớp của Nghiêm Triết Kha sao? Lâu Thành ngạc nhiên nói: “Bọn họ thi cùng trường đại học à?”
“Cũng không hẳn. Bọn họ ở cùng một thành phố, học ở hai trường cách nhau khá gần. Hai bên cứ qua lại như thế rồi quen nhau luôn. He he, đây gọi là gì nhỉ? Là tôi xem cậu như đồng hương mà cậu lại muốn cưa đổ tôi.” Tưởng Phi nhanh chóng nhắn lại.
Thịch! Tự nhiên thấy nhột nhột... Lâu Thành âm thành lau mồ hôi lạnh trong lòng. Cậu hỏi: “Tưởng mập, sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì mà sau đó! Tôi nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy tôi. Tay bọn họ lập tức tách ra để tôi không đi nói với người khác. Nhưng mà tôi với cậu có quan hệ gì chứ? Tôi nói với cậu chuyện này cũng chả sao cả.” Tưởng Phi gửi icon cười ha ha.
Lâu Thành cầm điện thoại, cười một tiếng và trả lời lại: “Tự nhiên cảm thấy cậu sát phong cảnh quá. À, đúng rồi! Ở Nghiễm Nam chắc có nhiều gái đẹp nhỉ? Có cưa được cô nào không?”
“Hừ! Gái đẹp đúng là nhiều thật, nhưng khoa bọn tôi thì thảm lắm. Toàn bộ niên khóa này chỉ có năm bạn nữ, được xưng là năm đóa kim hoa.” Tưởng Phi gửi icon đau lòng nhức óc: “À, phải rồi! Đừng kể chuyện của hai người Đỗ Lực Vũ cho người khác biết nhé. Nếu không hai người đó sẽ đổ thừa tôi đó.”
Lâu Thành vừa nói chuyện phiếm với Tưởng Phi, vừa nhắn tin cho Nghiêm Triết Kha:
“Kể cho cậu nghe một tin thú vị! Đỗ Lực Vũ lớp bọn tôi đang quen với Tống Ly lớp các cậu!”
Gửi tin xong, Lâu Thành mới thấy lời dặn dò của Tưởng Phi, khóe miệng cậu lập tức co quắp.
Với mình mà nói, sao Nghiêm Triết Kha có thể coi là “người khác” được!
Mấy phút sau, Nghiêm Triết Kha gửi icon cún ngốc trừng mắt, nói: “Cái gì? Nhỏ Tống Ly đang yêu à? Mấy lần trước trò chuyện có nghe cậu ta nói gì đâu! Tôi phải đi “bức cung” cậu ta mới được!”
“Đừng nói là tôi nói cho cậu biết nha.” Lâu Thành cũng dặn dò Nghiêm Triết Kha.
Một bí mật cứ như thế bị mình cùng Tưởng Phi làm lộ ra... Cảm thấy thật tội lỗi...
Một bên khác, Tưởng Phi sau khi hàn huyên vài câu thì nói: “Cam, lão Trình rủ tôi đi nhậu đồ nướng. Chúng ta trò chuyện sau nhé.”
Trình Khải Lực là một người bạn thân khác của Lâu Thành ở cấp ba. Bởi vì cả hai đều học ngoại trú, lại đi cùng một đường đến trường nên quan hệ rất tốt.
“Đi đi. Nhớ đánh cậu ta một đấm hộ tôi. Tôi không liên lạc với cậu ta, cậu ta liền không liên lạc với tôi. Từ trước đến nay cả hai đều không chủ động nói chuyện với nhau!” Lâu Thành đùa.
Lúc học cấp ba, cậu chỉ cảm thấy bị gò bó và buồn bực. Nhưng sau khi học đại học, mỗi khi nhớ lại, cậu lại cảm nhận được sự vui vẻ trong những năm tháng học tập vất vả ấy. Đó chính là những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất trong lòng mỗi người.
Nghiêm Triết Kha vừa đi dạo phố, vừa nói chuyện phiếm với Lâu Thành, vừa “bức cung” cô bạn Tống Ly. Một lúc lâu sau, cô gửi icon đắc chí cho Lâu Thành: “Đúng là thật rồi! Bọn họ đã qua lại với nhau hai tháng rồi. Nếu cậu gặp được Đỗ Lực Vũ thì xử cậu ta giúp tôi. Cậu ta vậy mà lại âm thầm cướp mất cô bạn bàn sau đáng yêu của tôi!”
“Lớp bọn tôi trước tết sẽ họp lớp.” Lâu Thành cười xấu xa rồi gửi icon có dòng chữ “có tôi ra tay, ngài cứ yên tâm”.
“Lớp bọn tôi cũng họp lớp nhưng tôi không đi...”Nghiêm Triết Kha gửi icon ngổn ngang trong gió.
Hai người vui vẻ trò chuyện câu được câu mất với nhau. Lâu Thành cũng thuận tiện dạo QQ, xem các bài đăng gần đây của các bạn học.
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy trưởng phòng ngủ Triệu Cường đã sửa nick name lại thành “Trạch học gia”, phần chữ ký bên dưới cũng bị sửa thành “Tư tưởng Giang Hóa”.
A... Lâu Thành ngẩn ra. Sau đó cậu quyết định vờ như bản thân chưa từng nhìn thấy nó.
Cậu nhìn thời gian trên điện thoại rồi tiếp tục trò chuyện với Nghiêm Triết Kha. Trong lúc chờ tin nhắn từ Nghiêm Triết Kha, cậu mở trình duyệt web ra và vào trang thông tin của cuộc thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh tranh cúp Phượng Hoàng để xem thông tin và lịch thi đấu hôm sau.
Trong tuyển tập các trận tranh tài đặc sắc, cậu thấy mình trong đó. Cậu lập tức dùng máy tính tải xuống. Trong lịch thi đấu tiếp theo, bởi vì chỉ còn một trăm lẻ ba tuyển thủ thi đấu nên sáng mai sẽ có một người được tiến thẳng vào vòng tổ đấu. Trên năm lôi đài sẽ diễn ra năm mươi mốt trận đấu. Đến trưa, sẽ có mười hai vị võ giả may mắn lọt vào vòng trong, trực tiếp tham gia vòng tổ đấu. Bốn mươi tuyển thủ còn lại sẽ thi đấu từng đôi với nhau, tiến hành vòng đấu loại thứ năm.
“Một ngày đấu hai trận, cho dù buổi chiều không may mắn được lọt vào trong để trực tiếp thi đấu vòng tổ đấu thì với mình mà nói, thể lực là ưu thế lớn nhất của mình. Chỉ cần không gặp phải cấp chín chuyên nghiệp thì chuyện lọt vào vòng tổ đấu sẽ không thành vấn đề với mình. Bây giờ chỉ còn ải thứ tư này thôi.” Lâu Thành ngẫm nghĩ.
Đây không phải là chuyện đùa. Thể lực tiêu hao không chỉ thể hiện thuộc tính đơn nhất mà còn làm giảm đi sức mạnh và tốc độ. Tóm lại chính là, tất cả các nhân tố, các phương diện trong lúc đấu sẽ bị giảm xuống.
...
Hôm sau, Lâu Thành vẫn rời giường lúc năm rưỡi. Cậu vẫn luyện tập ở công viên gần khách sạn.
Bảy giờ hai mươi phút, cậu quay lại khách sạn, tắm rửa rồi sửa sang lại mọi thứ. Sau đó, cậu cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Nghiêm Triết Kha:
“Chào buổi sáng!”
Gần như cùng lúc ấy, Nghiêm Triết Kha cũng gửi tin nhắn cho cậu:
“Chào buổi sáng!”
Hai người ăn ý chào nhau. Trên khuôn mặt Lâu Thành đột nhiên xuất hiện một nụ cười thật tươi. Cậu cảm thấy, khởi đầu ngày hôm nay thật tốt.
...
Trong võ quán, ông chú họ Trịnh và các khán giả bước vào. Bọn họ đi đến trước màn hình lớn để xem lịch thi đấu hôm nay.
Ông chú tìm tên và mã số của Lâu Thành trên màn ảnh đấy. Bởi vì chỉ có năm mươi mốt trận đấu nên rất nhanh ông chú đã tìm ra trận của Lâu Thành.
“Cậu ta? Đối thủ này khá khó nhai đấy. Ngày thi đấu đầu tiên, quầy dịch vụ đã gợi ý mình xem trận đấu của cậu ta.” Ông chú học Trịnh hít một hơi thật sâu.
(*) Trọc khí: khí bẩn, không sạch sẽ.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
1205 chương
306 chương
132 chương
31 chương
27 chương
1089 chương