Võ đạo tông sư
Chương 17 : con trai không được rụt rè
Thấy Triệu Cường đã thay xong quần áo và đang cầm gel đi vào phòng rửa mặt, không hiểu sao Lâu Thành lại hơi căng thẳng, không còn bình tĩnh và tự tin như lúc tập võ nữa.
“Khẩu Vương, Tình Thánh, tôi nên mặc gì đây?” Cậu khiêm tốn hỏi.
Thái Tông Minh khoanh hai tay trước ngực, đắc ý nói: “Sao? Giờ mới biết nên hỏi tôi sao? Có ngon thì mặc nguyên bộ võ phục của cậu mà đi đi.”
Không đợi Lâu Thành bóp chết cậu ta, cậu ta nói tiếp: “Chèo thuyền là thể loại vận động, mặc quần jean hoặc quần thường là thích hợp nhất. Chẳng hạn như A Cường, Chiến sĩ thi đua và lão Khưu đều thuộc dạng vừa không đẹp trai vừa không có khí chất, tốt nhất nên mặc quần áo màu sáng, lúc nhìn vào sẽ thấy sạch sẽ và có tinh thần. Vốn dĩ cậu cũng như bọn họ, nhưng gần đây không biết do uống lộn thuốc hay luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma mà trở thành mặt người dạ thú, tính tình thâm trầm. Vì thế, cậu nên mặt quần áo màu sẫm, ừm, nên mặc áo sơ mi đen, phối với cái áo khoác da ngắn kia, cả cái nón màu nâu kia nữa. Như vậy trông sẽ hoạt bát hơn. Này, này, này, sơ mi đừng có đóng thùng, cũng đừng kéo khóa áo khoác da lên. Cậu thật lỗi thời!”
Dựa trên sự chỉ đạo của bạn học Tiểu Minh, Lâu Thành thay xong quần áo. Cậu nhìn bản thân trong gương một lượt từ trên xuống. Khá ổn, mang lại cho người nhìn cảm giác trầm ổn nhưng không mất đi sự năng động của sinh viên. Về phần Triệu Cường, Khưu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp, dù lấy sự sạch sẽ và hoạt bát làm chủ đạo nhưng Thái Tông Minh cố gắng chọn kiểu quần áo khác nhau cho bọn họ, tránh khi ra ngoài, người ta nhìn vào còn tưởng là đồng phục của ký túc xá hay đồng phục làm việc.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả đám vừa hưng phấn vừa thấp thỏm đi theo Thái Tông Minh ra khỏi phòng, đến nơi hẹn gặp.
“Khẩu Vương, sau đó tôi nên làm gì đây?” Bước nhanh vài bước, tiến lên sóng vai với Thái Tông Minh, Lâu Thành thấp giọng hỏi.
Thái Tông Minh cười nói: “Phóng khoáng, mạnh mẽ một chút. Con trai không được rụt rè. Hơn nữa, người thương của cậu không quen biết bạn cùng phòng của Quách Thanh, lại càng không quen biết bọn tôi. Dưới hoàn cảnh lạ lẫm này, chắc chắn cô ấy sẽ càng dựa dẫm và gần gũi với người cô ấy quen hơn. Quách Thanh thì để mắt đến lão Khưu, cơ hội của cậu sẽ tới. Cậu cứ mạnh mẽ bước đến lôi kéo nói chuyện với cô ấy, nói mấy chủ đề mà bình thường hay trò chuyện trên QQ ấy. Lúc đó cô ấy sẽ cảm thấy vui, sẽ không thấy buồn chán. Về phần chi tiết sau đó, tôi không thể chỉ cậu được, cậu phải tự mình làm thôi. Nhớ kỹ, phải phóng khoáng và mạnh mẽ!”
“Nói chuyện phiếm giống như khi nói trên QQ? Nhưng lúc không biết nói gì thì làm gì có icon để biểu lộ cảm xúc…” Lâu Thành khẽ hít sâu một hơi.
“À, cái này thì cậu phải nhớ kỹ nguyên tắc: lấy việc chọc cô ấy cười là mục đích chính. Con trai hài hước khá ăn điểm trong mắt con gái, nhưng không được phép “tục”. Ít nhất, trước khi hai người cực kỳ thân thiết với nhau, cậu không được phép như thế.” Thái Tông Minh vỗ vai Lâu Thành vài cái: “Cứ bình tĩnh và thoải mái đi nào. Dù sao tôi cũng không trông chờ vào cậu lắm, thất bại cũng không sao, coi như tăng thêm kinh nghiệm là được.”
Lâu Thành khinh bỉ nhìn cậu ta một cái. Nghe cậu ta thẳng thắn nói như thế, cậu cũng bớt hồi hộp hơn.
Địa điểm hẹn gặp là bên cạnh cổng phía đông. Chờ chừng mười phút đồng hồ, cả bọn đã trông thấy năm cô gái duyên dáng đang đi tới. Nháy mắt Lâu Thành đã nhìn thấy Nghiêm Triết Kha, trong mắt cậu chỉ có cô mà không hề quan tâm đến sự tồn tại của các cô gái khác.
Bởi vì đi chèo thuyền nên cô không mặc váy mà mặc quần jean màu nhạt, chân mang một đôi giày màu trắng. Phía trên là một chiếc áo màu trắng, trước ngực thêu những hoa văn nhỏ tinh tế. Cô khóac một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh nhạt ở bên ngoài. Hôm nay cô thả tóc và không để tóc mái. Dáng vẻ của cô lúc này trông rất xinh đẹp, khéo léo và thanh thuần.
“Cô gái có can đảm để lộ trán đều đẹp cả.” Thái Tông Minh cười nhẹ.
Triệu Cường, Khưu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp cũng nhìn Nghiêm Triết Kha. Cho dù ở đâu, cô cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Bọn họ nhếch miệng rồi khẽ liếc về phía Lâu Thành. Mặc dù đã biết trước lần giao lưu này có bạn cũ của Lâu Thành, nhưng không ai trong bọn họ nghĩ rằng bạn cũ của cậu ta sẽ như vậy cả.
Đứng bên cạnh cô ấy, Trang Tiểu Quân, người bọn họ cảm thấy rất xinh đẹp, cũng bị lu mờ.
“Cam…” Triệu Cường gọi Lâu Thành.
“Hả?” Lâu Thành mờ mịt nhìn cậu ta.
Triệu Cường vô cùng đau khổ nói: “Tôi xem như đã rõ rồi. Chó không sủa là chó cắn người. Cậu cứ nói tôi phản bội “cách mạng”, nhưng thật ra cậu mới là kẻ phản bội!”
Cậu ta vừa nói xong, đám người Thái Tông Minh cười ầm lên. Mặt Lâu Thành cũng trở nên đỏ bừng.
Lúc năm cô gái kia tới gần, Lâu Thành yên lặng lẩm nhẩm: “Mạnh mẽ lên, phóng khoáng lên, mạnh dạn lên!”
Sau đó, Lâu Thành bước lên và nở nụ cười mà bản thân đã luyện tập hàng trăm lần ra: “Tôi còn tưởng các bạn nữ sẽ đến khá trễ, không ngờ các bạn lại đến sớm hơn giờ hẹn như thế này. May mà bọn tôi đến sớm.”
Nghiêm Triết Kha không hề cảm thấy ngại ngùng, vì có người quen nên cô thả lỏng tinh thần. Cô chỉ vào Quách Thanh ở bên cạnh rồi cười nói: “Ai bảo Quách Thanh là kiểu người hấp tấp, vội vội vàng vàng kéo chúng tôi đi. Vì lần giao lưu này mà cô ấy còn đặc biệt gội đầu vào buổi trưa đấy.”
Cô vừa nói xong, mấy bạn gái bên cạnh liền cười trộm. Một bạn nữ có dáng người thấp nhất còn phụ họa thêm: “Đúng, đúng. Đặc biệt gội đầu chính là xem trọng buổi hẹn hôm nay đấy.”
Dù tính tình Quách Thanh có thẳng thắn cũng phải ngại ngùng vì lời nói này. Cô tranh thủ giới thiệu các bạn nữ với Lâu Thành: “Đây là Trang Tiểu Quân, con nhỏ đáng đánh đòn này là Phan Tuyết, và đây là Du Phương Phương.”
Lâu Thành nhìn sơ một lượt. Trang Tiểu Quân đeo kính, trông rất lịch sự và nho nhã, khuôn mặt đúng là ưa nhìn. Phan Tuyết có tóc mái ngang và cơ thể nhỏ nhắn, trông rất dễ thương. Du Phương Phương có làn da ngăm, đeo mắt kính đen, bề ngoài thuộc dạng cũng được.
Cậu mỉm cười gật đầu với ba người rồi tranh thủ giới thiệu mấy người bạn cùng phòng cho Nghiêm Triết Kha: “Cái tên đỏm dáng kia là Thái Tông Minh, là Khẩu Vương và Tình Thánh mà tôi đã kể cho cậu. Cái tên mày rậm mắt to là Triệu Cường, trưởng phòng bọn tôi. Đừng nhìn bề ngoài đạo mạo của cậu ta mà bị lừa, chuyện hẹn gặp giao lưu này đều là do cậu ta khởi xướng cả. Trương Kính Nghiệp – Chiến sĩ thi đua, Khưu Chí Cao – lão Khưu, hai người này đều chất phác và trung thực nhưng bây giờ đều đang trong kỳ dư thừa hormone, muốn được yêu.”
Lâu Thành vừa giới thiệu vừa kể xấu đám bạn cùng phòng chọc cho các bạn nữ cười ha ha không ngừng, đám người Triệu Cường thì vừa bực mình vừa buồn cười. Bầu không khí liền vui vẻ lên.
Nghiêm Triết Kha che miệng cười một trận, rồi hạ giọng nói với Lâu Thành: “Cậu nói như thế không sợ bọn họ trả thù à?”
“Yên tâm, tôi là người ngay thẳng, sống tốt, không bị bọn họ nắm thóp.” Lâu Thành bày ra bộ dáng chính trực, khiến Thái Tông Minh ở bên cạnh phải lặng lẽ dựng ngón cái. Cậu ta dùng khẩu hình miệng nói: “Cam à, hay lắm!”
Bọn Triệu Cường cũng thừa cơ kể xấu Lâu Thành. Bầu không khí ngày càng vui vẻ và sôi nổi hơn. Cả bọn đều rất ăn ý, nói chuyện đều có giới hạn, biết nên nói những gì, không ai muốn làm bạn mình có ấn tượng xấu trong mắt các bạn nữ cả.
Lúc nói chuyện, Lâu Thành mới để ý Nghiêm Triết Kha đang đeo một ba lô màu đen, làm nổi bật lên sự hoạt bát của cô. Trên tay cô đang cầm một túi giấy, không biết bên trong có gì.
Cậu ta hít sâu một hơi, cố tỏ ra vẻ bình thường rồi chỉ vào túi giấy, nói: “Để tôi xách hộ cậu. Nếu cứ để con gái xách đồ mà con trai thì không, thể nào cũng sẽ bị phê phán trên mạng cho xem, còn nói đàn ông con trai nước mình không có phong độ thân sĩ (*).”
Câu nói hài hước của cậu làm Nghiêm Triết Kha nhìn thoáng qua, sau đó cười yếu ớt nói: “Được thôi, Cam thân sĩ!”
Yes! Trong lòng Lâu Thành hò hét một trận. Cậu nhận lấy túi giấy rồi tủm tỉm nói đùa: “Không đúng, từ “thân sĩ” nay đã biến nghĩa thành biến thái rồi, mà tôi thì chính trực như vầy…”
Các bạn nữ bị chọc cười vang. Thái Tông Minh tranh thủ nháy mắt để Triệu Cường, Khưu Chí Cao và Trương Kính Nghiệp xách đồ hộ các bạn nữ, còn cậu thì xách hộ Du Phương Phương.
Nói nói cười cười vài phút, thì xe thuê đã đến. Ba chiếc đều dừng ở cổng phía đông.
Về chuyện chia chỗ ngồi, Thái Tông Minh đã dặn trước Lâu Thành. Lâu Thành lấy hết dũng khí kéo Khưu Chí Cao: “Lão Khưu, cậu ngồi chung với tôi đi.”
Lúc nói, cậu đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Triết Kha. Nghiêm Triết Kha lập tức hiểu ý. Cô kéo Quách Thanh lại và nói: “A Thanh, chúng ta cũng ngồi chiếc xe kia đi.”
Những người khác lập tức nhao nhao lên. Lão Khưu không tiện từ chối, chỉ có thể theo Lâu Thành lên xe, ngồi vào bên trái hàng ghế sau.
Lâu Thành suy nghĩ một chút, rồi phát huy phong độ quý ông, ngồi vào ghế phụ. Nghiêm Triết Kha lôi kéo Quách Thanh: “nhét” cô ấy ngồi vào giữa, còn bản thân thì ngồi ở bên phải.
Xe nổ máy và xuất phát. Lâu Thành không quan tâm sáu người kia chia chỗ ngồi ra sao, cậu vừa tìm chủ đề để mọi người nói chuyện vừa mở di động ra và nhắn tin với Nghiêm Triết Kha: “Lão Khưu và Quách Thanh dáng người khá đô. Cậu ngồi ở phía sau bị hai người bọn họ ép vào cửa xe thật tội.”
Chuông reo lên, Nghiêm Triết Kha lấy điện thoại ra. Cô nhìn lướt qua một cái, trên môi liền hiện lên nụ cười. Cô vừa tham gia vào chủ đề nói chuyện vừa lặng lẽ nhắn lại cho Lâu Thành: “Chao ôi, may mà người tôi thon thả. Vì hạnh phúc của A Thanh, bây giờ tôi phải nhịn thôi! Cậu không biết đâu, bình thường cô ấy rất hoạt bát, rất năng động. Vậy mà hôm nay lại ít nói như vậy. Nếu tôi không ra tay, chắc cô ấy sẽ không dám ngồi xe này đâu.”
Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha ăn ý gợi lên chủ đề nói chuyện, dẫn dắt Khưu Chí Cao nói chuyện với Quách Thanh. Nhưng cả hai cũng lén lút nhắn tin với nhau trên QQ. Cảm giác này giống như hai người thuộc về một thế giới, cùng có chung một bí mật. Điều này làm Lâu Thành cảm thấy quan hệ giữa hai người như được kéo lại gần hơn.
Chỉ ngại đường không dài. Hơn nửa tiếng, cả nhóm đã đến hồ Triệu Sơn. Cả đám thuê áo phao màu cam và năm chiếc thuyền dành cho hai người. Các bạn nữ thì đi gửi ba lô và túi xách.
Thái Tông Minh cười nói: “Nếu là giao lưu, vậy nam nữ phải xen kẽ nhau. Mọi người cùng so xem thuyền nào chèo ra giữa hồ rồi vòng lại nhanh nhất. Lão Khưu, cậu với Quách Thanh một đội.”
“Này, cả hai chúng tôi đều rất khỏe, chia chúng tôi một tổ thì không công bằng với mọi người rồi…” Lão Khưu giãy giụa nói. Thật ra Quách Thanh cũng xinh nhưng mà dáng người hơi đô.
“Tính của cậu khá cẩu thả, trước đây lại chưa từng chèo thuyền bao giờ, không chừng chính cậu mới là kẻ ngáng chân Quách Thanh. Với lại tôi đã hỏi rồi, Quách Thanh biết bơi, mà cậu thì không. Có Quách Thanh bên cạnh bảo vệ cậu, anh em bọn tôi cũng yên tâm…” Thái Tông Minh bịa ra một tràng dài, mấy bạn nữ bên cạnh không ngừng phụ họa, lão Khưu ù ù cạc cạc đồng ý.
Thái Tông Minh nói tiếp: “Lâu Thành, cậu với Nghiêm Triết Kha là bạn học, khá thân nhau, vậy hai người một thuyền. Chiến sĩ thi đua, cậu là chàng trai lực lưỡng của tây bắc, vậy hãy giúp đỡ bạn học Phan Tuyết nhỏ xinh của chúng ta. A Cường, cậu chung một thuyền với Trang Tiểu Quân, cố gắng phát huy tài năng học vấn nhé. Du Phương Phương, chúng ta một tổ. Đừng để bọn họ vượt mặt!”
Trong trường hợp đông người như thế này, nhiều người không có chủ kiến, gió chiều nào thì theo chiều đó, hoặc là có ý kiến nhưng không dám phát biểu. Thế nhưng chỉ cần một người chủ động, tích cực và mạnh dạn nói ra thì người đó sẽ thành người cả nhóm tin tưởng và nghe theo. Hiện giờ Thái Tông Minh giống như thế, cậu ta mạnh mẽ sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, mọi người không ai có ý kiến gì.
Lặng lẽ vỗ vai Lâu Thành, Thái Tông Minh thì thầm nói: “Cam à, tôi chỉ có thể giúp cậu được đến đây thôi!”
(*) Phong độ thân sĩ: phong độ quý ông.
Truyện khác cùng thể loại
539 chương
2767 chương
98 chương
19 chương
1858 chương
252 chương