Võ đạo tinh hồn
Chương 456 : Sinh tử lộ
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên làm cho Tần Vấn Thiên có cảm giác như trái tim mình bị một lưỡi dao sắc bén cắm vào. Hắn không nhìn thấy Phàm Nhạc đâu nữa, sau khi một bước kia hạ xuống, mập mạp đã hoàn toàn biến mất.
Trong nháy mắt gương mặt Tần Vấn Thiên đỏ bừng, trong ngực như có lửa muốn phát ra nên ngoài. Nhìn bóng người vừa biến mất, hắn như thấy được bóng dáng của Phàm Nhạc thời trẻ.
- Mập mạp ta là thiên tài...
- Mập mạp ta không phải háo sắc, mà là thương người...
Một gương mặt bất cần đời quanh quẩn trong đầu Tần Vấn Thiên, nhưng một bước kia đã làm cho hắn ta biến mất trên thế giới này. Mập mạp bỉ ổi là bằng hữu sớm nhất của Tần Vấn Thiên. Đối với hắn mà nói, đó là huynh đệ tốt nhất, là huynh đệ từng trải qua đồng sinh cộng tử.
Hắn ta đã chết rồi ư?
Tần Vấn Thiên không thể chấp nhận được sự thật này. Mặc dù trước khi tiến vào đây, ai cũng biết Tiên Võ Giới không phải là nơi tầm thường, là nơi cực kỳ có khả năng đồng sinh cộng tử nhưng khi thấy Phàm Nhạc biến mất thật sự ngay ở trước mắt, Tần Vấn Thiên vẫn cực kỳ đau đớn.
Hai mắt Diệp Lăng Sương cũng đỏ ửng. Âu Dương Cuồng Sinh và Sở Mãng thì gào lên giận dữ, quay đầu nhìn chằm chằm vào người đã đã thức tỉnh yêu thú khổng lồ. Đó là một thanh niên toàn thân được bao phủ tia sét, hắn không hề che giấu vẻ kiêu ngạo chút nào, đưa mắt nhìn chằm chằm vào đám người Âu Dương Cuồng Sinh. Trong ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích và sát khí không hề che giấu.
- Vừa rồi các vị đều thấy được thân pháp của bọn họ rồi đó, những người này đều am hiểu loại thân pháp này. Xem ra chúng ta cần phải giữ lại vài người, bắt bọn họ giao thân pháp ra thì sẽ chắc chắn hơn.
Thanh niên kia khẽ nói một tiếng. Hắn là người Tử Lôi Tông, sớm đã nhận ra Tần Vấn Thiên, đồng thời cũng đã nhìn ra được quan hệ của Tần Vấn Thiên với những người này không tầm thường. Trước khi người Tử Lôi Tông tiến vào đây đều được giao một nhiệm vụ, đó là nếu như ai gặp được người Trượng Kiếm Tông thì có thể lấy mạng của đối phương, không cần khách khí, nhất là người tên là Tần Vấn Thiên.
Mệnh lệnh này do một vị trong bảy đại Tôn Chủ ra lệnh. Nghe nói lý do khiến vị Tôn Chủ đưa ra mệnh lệnh này bởi vì Tần Vấn Thiên và Thánh nữ Dược Hoàng Cốc đã chữa trị độc cho Nhân Hoàng của Diệp Quốc, làm hỏng chuyện lớn của hắn. Thậm chí khi ở Diệp Quốc hắn ta còn bị Tần Vấn Thiên làm cho mất mặt, đó là do Tần Vấn Thiên đã giết vị đệ tử Diệp Không Phàm của hắn. Món nợ này vị Tôn Chủ kia không thể tự đòi Tần Vấn Thiên nên chỉ để người Tử Lôi Tông chú ý lấy mạng Tần Vấn Thiên.
Hơn nữa sau khi người Tử Lôi Tông thấy được chân yêu thú khổng lồ thì đã nhận ra bọn họ là thiếu thân pháp tốt, tuy thân pháp của Tử Lôi Tông bọn họ cũng không yếu nhưng so với Đấu Chuyển Tinh Di thì dường như vẫn kém hơn một chút, thế nên mới xảy ra màn này.
Đấu Chuyển Tinh Di chính là một trong các tuyệt học của Đại Hạ, có thể nói là một môn nhập môn dễ dàng nhất trong chín đại tuyệt học của Đại Hạ. Mặc dù đám người Tần Vấn Thiên có tu hành Huyết Chi Chú Ấn, Lôi Thần Trảm và nhiều tuyệt học khác nhưng cũng chỉ tu hành qua mà thôi, uy lực phát huy ra được không yếu nhưng còn lâu mới đến mức độ tinh thông.
Năm đó Hoàng Triều Đại Hạ là thế lực ngang hàng với Hoàng Triều Đại Thương, điều này có nghĩa là vào năm đó cấp bậc của Đại Hạ ngang với chín phái lớn. Loại thân pháp giống như Đấu Chuyển Tinh Di trong các phái lớn hay trong cổ giáo Hoàng Cực Thánh Vực, cũng là thân pháp cao cấp nhất. Mọi người thấy Tần Vấn Thiên và Tần Chính đều qua được, sau khi nghe thanh niên Tử Lôi Tông kia nói ra thì hai mắt ai nấy đều sáng lên.
Đương nhiên đám người kia cũng chú ý tới yêu thú khổng lồ, chỉ thấy yêu thú kia đã bị đánh thức, đôi mắt nó khiến người ta phải sợ hãi nhưng vẫn chưa động đậy. Chẳng qua là nó chỉ nhếch miệng cười, vẫn không ngừng giơ chân đạp xuống mặt đất làm cho mọi người hiểu ra rằng con yêu thú khổng lồ này cũng như Hắc Giao Mãng, nó là kiểm tra của bọn họ nên sẽ không dễ dàng phá hư quy tắc để giết bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể đi qua là được.
Nhưng sau khi tỉnh lại thì tiết tấu của chân Ngưu Yêu lại càng thêm lộn xộn, không có bất kỳ quy luật nào. Có đôi khi nó giơ cái chân khổng lồ lên rồi cứ lơ lửng ở đó và nhe răng trợn mắt nhìn mọi người nhưng lại không có người nào dám đi qua.
- Giao thân pháp ra đây đi.
Đám người Thạch Cuồng của Thiên Tàn Giáo đứng bao vây đám người Âu Dương Cuồng Sinh lại, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng. Địa vị của Thạch Cuồng trong Thái Yêu Giáo thuộc về nhân vật thiên kiêu, nhưng không lâu trước đây khi đưa mắt đối diện với Tần Vấn Thiên thì trong lòng lại sinh ra một chút kiêng kỵ, chuyện này đúng là dỉ nhục hắn ta.
Âu Dương Cuồng Sinh, Vân Mộng Di, Sở Mãng, Mộ Phong vẫn còn ở bên này và bị vây lại.
- Các ngươi muốn đi tìm chết.
Âu Dương Cuồng Sinh gầm lên một tiếng giận dữ, trên người xuất hiện ánh sáng sét lửa lấp lánh, bùng phát Tinh Hồn rồi hắn lao ra, nhằm về phía cường giả Tử Lôi Tông vừa làm cho yêu thú khổng lồ tỉnh dậy, trong không trung xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ vỗ xuống.
- Sét à, người Tử Lôi Tông ta lại sợ sét ư.
Vẻ kiêu ngạo của thanh niên Tử Lôi Tông càng thêm đậm. Khuyết Thừa hắn vẫn vì không có được Tiên Võ Lệnh mà canh cánh trong lòng, bây giờ một kẻ vô danh cũng dám ra tay với hắn, thật sự là muốn chết mà.
- Lôi Thần Chi Nộ.
Khuyết Thừa gầm lên một tiếng giận dữ khiến cho không trung bị trấn động, từng tia sét cuồn cuộn phá tan không trung, phá vỡ công kích của Âu Dương Cuồng Sinh.
- Lôi Thần Trảm.
Âu Dương Cuồng Sinh cũng hét lên một tiếng rồi chém xuống một luồng sáng. Áp lực của sức mạnh sấm sét kia làm cho Khuyết Thừa cũng cảm thấy kinh hãi, thầm nói trong lòng thần thông kia thật mạnh. Tuy Âu Dương Cuồng Sinh không thể phát huy ra được uy lực thực sự của Lôi Thần Trảm nhưng Khuyết Thừa hắn tu hành sức mạnh sấm sét, sao lại không nhìn ra được sự lợi hại của thần thông này.
Lúc này chỉ thấy ánh sáng lấp lánh xuất hiện, kèm theo đó là Tinh Hồn của Khuyết Thừa bùng phát, phía sau hắn xuất hiện một đôi cánh chim từ sấm sét, phía trên như có phù quang lấp lánh. Tiếp sau đó là từng luồng phù văn sấm sét đáng sợ lao vào không trung, va chạm với Lôi Thần Trảm. Sức mạnh sấm sét hung ác làm cho không trung không ngừng rung động.
Những người khác trong Tử Lôi Tông không có ra tay, nếu bọn họ ra tay trợ giúp đối phó với một kẻ vô danh như Âu Dương Cuồng Sinh thì đó lại là sự vũ nhục đối với Khuyết Thừa.
Khuyết Thừa chính là đệ tử thân truyền của bảy đại Tôn Chủ. Địa vị của hắn ở Tử Lôi Tông cao hơn so với Diệp Không Phàm đã bị Tần Vấn Thiên giết chết, thiên phú cũng mạnh hơn nhưng lại không lấy được Tiên Võ Lệnh. Tuy lệnh Tiên Võ Giới có đến Tử Lôi Tông nhưng lại được đưa cho một người khác, cũng chính bởi vì người nọ mà Tôn Chủ Tử Lôi Tông đã tự mình đi Diệp Quốc một chuyến.
Lúc này Âu Dương Cuồng Sinh đã bị đẩy lui, thân thể hắn cũng bị một đạo phù văn đánh trúng, mặc dù là dư âm nhưng vẫn làm cho ngực hắn toác ra một lỗ máu.
- Nếu đám người này không giao ra thân pháp thì loại trừ từng tên một, nữ nhân này thì cởi quần áo nàng ra cho mọi người cùng ngắm, xem những tên còn lại có giao hay không.
Một giọng nói ác độc truyền ra, đó là một gã thanh niên khác trong nhóm đồng minh của Khuyết Thừa.
Âu Dương Cuồng Sinh nhìn về phía người nọ, đột nhiên sắc mặt thay đổi. Lúc mới bước lên cầu nổi do có quá nhiều người nên hắn vẫn không chú ý tới người này. Bây giờ nhìn cẩn thận lại người này, hắn lại nhận ra đó là một người quen biết cũ.
Đó là Đại Nhật Trần gia, năm đó Trần gia có được ba nhân vật thiên kiêu, ba người này đều lấy được ba Thánh Hoàng lệnh, hai người trong đó là Trần Phàm và Đại Nhật Trần Vương đã bị giết chết, chỉ có một người thoát được sau khi Trần gia bị diệt.
Trần Yên cũng đã từng là nhân vật nổi danh hiển hách trên Thiên Mệnh bảng, so với Trần Phàm và Trần Vương thì hắn còn thành danh sớm hơn, năm đó hắn cũng đã là nhân vật sóng gió ở Đại Hạ rồi.
Sau khi Trần gia bị diệt, Trần Yên mang theo Thánh Hoàng lệnh cùng với lòng báo thù rời khỏi Đại Hạ, về sau hắn gia nhập Đại Địa Môn.
Tần Vấn Thiên không biết Trần Yên, nếu không lúc trước hắn được Đại Địa Môn mời gia nhập ở Huyễn Vương Thành thì hắn đã chú ý tới sự tồn tại của Trần Yên rồi. Nhưng mà lúc đó Trần Yên đã nói với cường giả Đại Địa Môn một câu nói khiến Đại Địa Môn muốn mời Tần Vấn Thiên xuống dưới trướng mình. Khi đó Trần Yên đã nói cho cường giả Đại Địa Môn là trên người Tần Vấn Thiên có Tiên pháp.
Sau khi vào Tiên Võ Giới, Trần Yên vẫn luôn tìm cơ hội để đối phó Tần Vấn Thiên, bây giờ đã có người ra tay đối phó với Âu Dương Cuồng Sinh, Trần Yên không ngại nói ra vài câu để gây xích mích.
- Trần Yên, năm đó ngươi tham gia cuộc chiến Thiên Mệnh bảng thì ta còn là thiếu niên, ta thấy phong thái của ngươi nên cũng có chút sùng kính, nhưng không ngờ hôm nay ngươi lại thành bộ dạng này, thật là đáng thất vọng.
Nghe Âu Dương Cuồng Sinh nói như vậy, Trần Yên nhíu mày, Âu Dương Cuồng Sinh lại nhận ra được hắn ta.
Bên kia, Diệp Lăng Sương nhìn thấy Tần Vấn Thiên đang quay lại, nàng khẽ gọi:
- Vấn Thiên.
- Nhất định ta phải quay về.
Tần Vấn Thiên lại đứng phía dưới cái chân khổng lồ kia lần nữa, làm cho trái tim Diệp Lăng Sương như ngừng đập. Cái chân chết chóc này mà hạ xuống thì cũng có thể lấy được mạng của hắn, nhưng nếu Tần Vấn Thiên trở về thì phải đi qua lần nữa, có thể nói là đi qua đi lại hai lần, hơn nữa bây giờ yêu thú khổng lồ đã tỉnh rồi.
- Ta đi cùng ngươi.
Diệp Lăng Sương cắn răng nói.
- Không, Lăng Sương tỷ, ngươi và Tần Chính ở lại đây. Bất kể là ai đã ra tay với đám Âu Dương mà qua được đây thì các ngươi hãy ra tay giết chết chúng đi.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Sương, vẻ mặt nghiêm túc nói. Diệp Lăng Sương tự biết nếu nàng đi về thì nguy hiểm cực kỳ lớn nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Nhưng lời nói của Tần Vấn Thiên làm cho đám người đối diện đều giật mình. Bất kể là người Tử Lôi Tông hay là Thiên Tàn Giáo thì đều nhảy dựng trong lòng. Bọn họ không ngờ đối phương có thể chặn giết bọn họ ở phía đối diện, nhưng chân mày Khuyết Thừa lại giãn ra rất nhanh. Trên tay bọn họ có người thì có gì đáng sợ, chỉ cần bắt được mấy người này thì bọn họ muốn xem Tần Chính và Diệp Lăng Sương có dám động đến bọn họ hay không. Chỉ cần có mấy người đi qua được thì đó chính là đường chết của đám người Tần Vấn Thiên rồi.
- Vấn Thiên, ngươi không nên quay về, cứ canh giữ ở bên đó.
Âu Dương Cuồng Sinh la lớn, Tần Vấn Thiên quay về thì quá nguy hiểm, hơn nữa đối phương lại có nhiều người, cho dù Tần Vấn Thiên qua đây cũng chỉ sợ cũng vô dụng.
- Không...
Ánh mắt Tần Vấn Thiên kiên định, nói:
- Ta sẽ qua cùng các ngươi, Lăng Sương tỷ, nếu chúng ta có chuyện gì bất trắc, hai người các ngươi không được trở về, đám người kia tới một người thì chặn giết một người, nếu đã muốn chơi thì để tất cả mọi người ở lại đây đi.
Trong giọng nói của Tần Vấn Thiên tràn đầy ngữ khí quyết liệt khiến đám người đối diện đều thấy sợ, người này nổi cơn điên rồi.
Nếu bọn họ gặp chuyện không may thì tất cả đều chôn cùng nhau, mọi người trên cái cầu nổi này sẽ ở lại Tiên Võ Giới cùng nhau.
- Ầm...
ÁNh sáng lấp lánh, ngay khi vang lên tiếng bịch thì Tần Vấn Thiên đã khởi động Đấu Chuyển Tinh Di lao đi. Nhất định hắn phải đi qua, hắn có hai cái mạng, cho dù có một cái chết ở Tiên Võ Giới thì vẫn còn có một thân thể nữa. Nhất định hắn phải báo thù, phải đưa đám người Âu Dương qua cửa ải này.
- Rất thú vị.
Tần Vấn Thiên không có chú ý tới trong không trung, yêu thú khổng lồ kia đã nhếch miệng cười một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên một chút thú vị. Ngay lúc Tần Vấn Thiên lướt qua dưới chân nó, nó liền dẫm xuống lần nữa.
- Không....
Diệp Lăng Sương thấy một màn như vậy thì sắc mặt trắng bệch, không chỉ có nàng mà tất cả đám người Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng đều gào lớn. Vẻ mặt Vân Mộng Di cũng hoàn toàn trắng bệch.
- Ầm ầm!
Cang lên tiếng ầm rất lớn, bất kể Tần Vấn Thiên mạnh đến cỡ nào thì cũng không còn lại gì cả.
- Nghiệt súc.
Âu Dương Cuồng Sinh ngẩng đầu lên nhìn yêu thú khổng lồ trong không trong, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng yêu thú kia lại nhếch miệng cười một tiếng rồi nhìn Âu Dương Cuồng Sinh nói:
- Con thỏ nhỏ này, ngươi muốn chết sao?
- Lão tử sợ ngươi ư.
Âu Dương Cuồng Sinh gầm lên giận dữ rồi trên ngườ ixuất hiện sấm sét cuồn cuộn, lao về phía yêu thú trong không trung.
Yêu thú lại nhếch miệng nở nụ cười rồi lập tức giơ cái chân khổng lồ lên và đi về phía trước làm cho tim gan mọi người muốn vỡ tan, con yêu thú này có thể di chuyển tùy ý ư?
- Chạy mau...
Mọi người vội chạy như điên, chỉ thấy cái chân khổng lồ kia lại giáng từ trên trời xuống đạp vào người Âu Dương Cuồng Sinh, căn bản không ai ngăn nó lại được.
...
Tần Vấn Thiên cứ cho là mình đã chết, nhưng trên thực tế hắn không chết. Một bước kia hạ xuống cũng không có đạp bẹp hắn mà đưa hắn tới một không gian khác.
Trái tim Tần Vấn Thiên bắt đầu nhảy dựng lên, lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được. Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía tòa động phủ phía trước.
- Động Sinh Tử.
Bên ngoài động phủ có khắc ba chữ lớn làm cho Tần Vấn Thiên có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hắn không chết, mập mạp cũng vậy, nhất định cũng không chết!
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
159 chương
8 chương