Võ đạo tinh hồn
Chương 225 : Ta thích hắn
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, đôi mắt lộ ra bên ngoài nọ hiện lên chút kì dị, lập tức cười nhẹ nói:
- Xem ra ngươi thực sự tự tin?
- Tự tin đến từ thực lực.
Người nọ cười nhẹ, hắn rất ít ra tay, mỗi lần ra tay, đài Địa Ngục đều cho hắn giá rất cao, về phần chiến tích của hắn, đương nhiên là giả.
- Vậy để cho ta xem thực lực của ngươi thế nào.
Tần Vấn Thiên cười nói, đột nhiên, Tần Vấn Thiên cảm nhận được một trận gió.
Trận gió này thổi mạnh ở bên tai, giống như không ở đâu không có, bao phủ cả đài chiến đấu này, nhưng mà thân thể đối phương vẫn đứng ở tại chỗ, không có bất cứ cử động nào.
- Phong chi ý chí.
Tần Vấn Thiên lập tức rõ ràng, đây là sức mạnh võ đạo ý chí, phong chi ý chí đệ nhất cảnh, cũng chính là trụ cột chi cảnh, vì gió, sức mạnh của gió, là sức mạnh không ở đâu không có.
Trận gió này càng thổi càng mạnh, hất lên trường bào của Tần Vấn Thiên, thậm chí phát ra tiếng vang phần phật, thậm chí màng tai ở trong cổ kình phong mạnh mẽ kia hơi đau. Tu sĩ võ mệnh lĩnh ngộ sức mạnh ý chí, so với võ tu không có lĩnh ngộ đáng sợ hơn rất nhiều, mượn công kích đơn thuần mà nói, hắn lĩnh ngộ ý chí lực, chỉ là sơ cảnh, sức mạnh công kích có thể gấp mấy lần, một kích toàn lực mạnh hơn rất nhiều lần, đối với đồng cấp mà nói là chí mạng.
Đột nhiên, thân hình hơi mập mạp của đối phương biến mất ở trước mắt, Tần Vấn Thiên nhìn thấy trong gió có bóng dáng của hắn.
Nhanh, cực kỳ nhanh, bóng người dung nhập vào trong gió, phương vị không ngừng biến ảo, chỉ trong phút chốc, Tần Vấn Thiên đã cảm thấy một luồng cương phong kinh khủng cuồng bạo càn quét đến, đó là một mảng quyền ảnh hóa thành một đường thẳng tắp, sức mạnh bạo kích nhắm thẳng vào mặt Tần Vấn Thiên, quyền chưa tới, quyền phong đã tới.
Tần Vấn Thiên chân bước, sử dụng ra Cửu Thiên Côn Bằng quyết, bộ pháp dưới chân vô cùng huyền diệu, giống như một tia tàn ảnh lui về phía sau, né tránh quyền ảnh phá không đánh tới, đồng thời chưởng Lạc Sơn của hắn cũng vỗ ra, oành đùng một tiếng, ngọn núi cũng muốn bị phá sập, quyền ảnh đối phương giống như đang trọng điệp, từng quyền vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
- Oành.
Tần Vấn Thiên lại lần nữa đánh ra xuất chưởng lực đề kháng, bị quyền ảnh đẩy lui, hắn mơ hồ cảm giác trong tiếng gió có quyền ảnh đang gào thét, đối phương từng bước một đạp đến, có uy lực làm cho người ta sợ hãi.
- Đây là quyền chi ý chí sao, đệ nhất cảnh là cái gì?
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương hỏi, người Nguyên Phủ cảnh tầng hai có thể lĩnh ngộ võ đạo ý chí tầng hai, hơn nữa lĩnh ngộ đến sơ cảnh đỉnh phong, đã là cực kỳ lợi hại, tùy thời có khả năng vào nhập cảnh.
- Quyền chi ý chí đệ nhất cảnh là điệp kích, quyền ảnh trọng điệp công kích, không đâu không có.
Giọng nói của đối phương lộ ra tự tin mãnh liệt:
- Có thể lấy được thắng liên tiếp dài như vậy, đã cực kỳ không tệ rồi, lực chi ý chí lại phối hợp thần thông công kích của ngươi, đủ để đánh bại nhiều người, nhưng hôm nay, là phải bại.
- Phải không?
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, bất chợt, mập mạp cảm thấy hỗn loạn, giống như buồn ngủ, cảm giác này chưa bao giờ có.
- Thật khốn, giống như buồn ngủ.
Đây là hắn giờ phút này cảm giác được, hơn nữa cực kỳ mãnh liệt, hắn tụ lên khí thế đều đang tan mất, đã không có loại ý chí mạnh mẽ như vừa rồi nữa.
Thụy Mộng ý chí đệ nhất cảnh, trầm thụy.
Loại sức mạnh ý chí này làm cho người ta muốn ngủ say, sử dụng trong chiến đấu, hiệu quả kinh người.
- Tốc độ của ta cũng không chậm.
Một giọng nói đột ngột vang lên ở bên tai mập mạp, chỉ thấy mập mạp cắn môi, nổi giận gầm lên một tiếng, quyền ảnh cuồng bạo hóa thành mãnh hổ hét giận rống vang mà ra, cuồn cuộn không dứt, nhưng nhìn thấy năm ngón tay của Tần Vấn Thiên đều xuất hiện, lúc này thân hình hắn thẳng tắp, giống như tuyệt thế lợi kiếm.
- Phá.
Một giọng nói vang lên, mãnh hổ vẫn rít gào, nhưng mà có một luồng sức mạnh khủng bố giống như xuyên thấu tất cả, mạnh mẽ đánh lên trên người mập mạp, sức mạnh đáng sợ tàn sát bừa bãi ở bên trong thân thể hắn, khiến cho cả người hắn bay ra ngoài, thét lớn một tiếng, nhìn thoáng qua áo bị xé rách trước ngực, lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, hít một hơi thật sâu.
Xem ra, hắn dao động không được Kỳ Lân, muốn ngăn chặn hắn tiếp tục thắng, phải xuất động người càng mạnh hơn.
Mập mạp thấp giọng nói, đối với Tần Vấn Thiên hành một lễ, lập tức đi xuống đài Địa ngục, cũng rất có phong độ.
- Năm mươi bảy thắng liên tiếp.
Đồng tử đám người dưới khán đài co rút lại, ở thời điểm hai người giao chiến bọn họ đã thấy rõ ràng mập mạp là cường giả đài Địa Ngục phái ra ngăn chặn thắng liên tiếp, những người đặt Tần Vấn Thiên bại lập tức dấy lên hy vọng, nhưng giờ phút này, hy vọng đã bị phá diệt.
Bước chân Kỳ Lân thắng liên tiếp, vẫn đang tiếp tục, Nguyên Phủ cảnh tầng hai, tựa như không ai có thể ngăn trở hắn, không biết hắn có lấy được chiến tích một trăm thắng liên tiếp hay không.
- Kỳ Lân, thắng, chiến tích, năm mươi bảy thắng, không bại.
Tài phán tuyên bố, xung quanh cũng bộc phát ra từng trận vỗ tay, thắng liên tiếp như vậy, đã là cực kỳ khó được.
Kỳ Lân này, chỉ sợ sẽ trở thành danh nhân mới của đài Địa ngục.
- Còn muốn tiếp tục không?
Tài phán hỏi Tần Vấn Thiên.
- Tiếp tục.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, sau khi tiếp tục chiến đấu hắn lấy được sáu mươi thắng liên tiếp, mới đi xuống đài.
Chiến tích của Kỳ Lân, sáu mươi thắng, không bại, hơn nữa, hắn chỉ dùng hai lần chiến đấu đã hoàn thành, tinh thần nguyên lực giống như trong Nguyên Phủ của hắn, cuồn cuộn không dứt.
Tần Vấn Thiên trở lại khán đài, chỉ thấy Sở Mãng vụng trộm giơ ngón tay cái với hắn, lộ ra nụ cười hàm hậu.
- Huynh muốn lên à?
Tần Vấn Thiên cười nhẹ hỏi.
- Ừ.
Sở Mãng gật đầu, hắn cũng đi đến đài Địa ngục.
...
Lãnh gia, trong một tòa đại điện, mọi người tụ tập cùng một chỗ.
Giờ phút này, Diêm Thiết đi vào Lãnh gia bọn họ, đang ở bên ngoài, sát khí tận trời, nếu đổi là người khác, Lãnh gia khả năng sẽ không nhìn, dù sao Lãnh gia thân mình cũng là gia tộc lớn, sao cho phép một võ tu Nguyên Phủ cảnh đến nơi đây làm càn.
- Giải quyết thế nào đây?
Phía trên chủ tọa đại điện, một người mở miệng hỏi.
- Việc này không lo, chuyện danh ngạch là không cần nghĩ nữa, thí luyện lần này cùng Lãnh gia ta vô duyên, chỉ sợ Diêm Thiết sẽ hận thấu Lãnh gia ta, cho dù Lãnh gia chúng ta cho người đi tham gia hội giao lưu, chỉ sợ cũng sẽ chết ở trên tay Diêm Thiết.
Nghe một người mở miệng nói, người này là phụ thân Lãnh Lâm, khoảng thời gian trước trong gia tộc muốn đưa Lãnh Lâm cho Diêm Thiết, thật ra làm hắn toát mồ hôi lạnh đầy mình, may thay Diêm Thiết cự tuyệt mãnh liệt, chỉ cần Lãnh Ngưng.
Nhưng Lãnh Ngưng kia lại kéo lên một Luyện khí sư cấp ba, làm cho hắn có chút buồn bực, nữ nhân này thật may mắn.
- Theo ý kiến của ngươi, nên xử trí như thế nào?
Người cầm đầu hỏi.
- Người chết là đệ tử của Diêm Thiết, xem bộ dạng Diêm Thiết tựa như cực kỳ coi trọng đệ tử này, Tần Vấn Thiên nọ, chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa, Diêm Thiết nhất định sẽ giết hắn. Nếu chúng ta muốn bình ổn lửa giận Diêm Thiết, có thể cùng hắn thương lượng, giao Lãnh Ngưng cho hắn xử trí, sau đó bắt tên tiểu tử Tần kia giao cho Diêm Thiết, điều kiện như vậy, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt.
- Như vậy, có vẻ không tốt cho thanh danh của Lãnh gia?
Phụ thân Lãnh Ngưng xen lời nói, Lãnh Ngưng dù sao cũng là nữ nhi của ông, tuy ông là tên khốn kiếp, nhưng ít nhiều cũng có chút cảm tình.
- Hừ, con gái của ngươi gây họa, ngươi còn dám xen mồm, nếu không phải nữ nhi của ngươi lằng nhằng, sớm đưa cho Diêm Thiết, nào có nhiều chuyện như vậy?
Thần sắc của phụ thân Lãnh Ngưng cứng đờ, chỉ cảm thấy vài ánh sáng lạnh rơi ở trên người, nhất thời trong lòng thở dài một tiếng, không có thực lực thì không có địa vị.
- Ai đi thương thảo với Diêm Thiết?
Người cầm đầu mở miệng nói.
- Ta đi.
Phụ thân Lãnh Lâm nói.
- Đợi một chút, chẳng lẽ thật sự vì Diêm Thiết, mà buông tha mặt mũi Lãnh gia, cùng với một vị Luyện khí sư cấp ba trẻ tuổi?
Phụ thân Lãnh Ngưng còn đang tranh thủ.
- Hắn giết đã chết đệ tử Diêm Thiết, đúng không?
Lão giả cầm đầu hỏi.
- Ừ.
Phụ thân Lãnh Ngưng gật đầu.
- Ở thời điểm như thế này, Diêm Thiết muốn báo thù, nếu như Lãnh gia chúng ta ngăn cản, ngươi cho rằng, Diêm gia sẽ can dự sao?
Lão giả hỏi lại.
Thần sắc của phụ thân Lãnh Ngưng cứng đờ, hôm nay Diêm gia cũng phải dựa vào Diêm Thiết, nếu như Diêm Thiết ác tâm muốn trả thù, Lãnh gia muốn ngăn cản, Diêm gia sẽ ra tay, ông chỉ có thể gật đầu.
- Tuy Thần Văn sư cấp ba này thực lực bất phàm, nhưng so sánh với việc bảo vệ hắn mà phải trả giá, có chút không đáng.
Lão giả nọ thản nhiên nói:
- Nếu đã như vậy, trông coi Lãnh Ngưng cho tốt để nó không chạy loạn, mặt khác, tùy thời chuẩn bị bắt Thần Văn sư nọ, giao hắn cho Diêm Thiết, hóa giải lửa giận của hắn.
Lãnh gia quyết định, bỏ Tần Vấn Thiên, ủng hộ Diêm Thiết.
Không chỉ như thế, còn muốn giúp Diêm Thiết, bắt Tần Vấn Thiên, nếu đã đắc tội Tần Vấn Thiên, như vậy, làm rõ ràng chút, đừng cho hắn có cơ hội xoay người.
- Tốt.
Mọi người ở đây đều gật đầu, khiến cho phụ thân Lãnh Ngưng lộ ra thần sắc mờ mịt.
Lãnh Ngưng quen biết một vị Thần Văn sư cấp ba, hắn cực kỳ cao hứng, như vậy địa vị của hắn có thể được tăng lên. Mặt khác, Lãnh Ngưng dù sao cũng là nữ nhi của hắn, có thể nói, hắn vẫn hy vọng nàng có thể sống tốt.
Nhưng hôm nay, hy vọng đã bị tiêu diệt.
Lãnh gia, sau khi cân nhắc lợi hại, không buông tha Lãnh Ngưng và Tần Vấn Thiên, điều này làm cho hắn cảm thấy mất mát, mờ mịt.
Về phần Lãnh Ngưng, sau khi Diêm Thiết tới Lãnh gia cũng đã cảm giác không thích hợp, trực giác của nàng nói cho nàng, nên đến là sẽ đến, xem ra đây là số mệnh của nàng, trốn không xong, mặc dù có một tia ánh rạng đông, nhưng vẫn sẽ phá diệt, vì thế, trước khi Lãnh gia đưa ra quyết định, nàng đã lén ra khỏi Lãnh gia.
Ở ngoài phủ đệ Lãnh gia, Lãnh Ngưng và Phàm Nhạc cấp tốc chạy, nhưng vào lúc này, Lãnh Ngưng ngừng lại.
Phàm Nhạc xoay người nhìn nàng nói:
- Theo ta cùng đi, tìm lão đại.
- Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.
Lãnh Ngưng nói với hắn.
- Không.
Thân thể Phàm Nhạc run nhè nhẹ:
- Ngươi nhất định phải cùng đi với ta, lão đại sẽ có biện pháp, tin tưởng hắn.
Ánh mắt Lãnh Ngưng đỏ bừng, điên cuồng lắc đầu nói:
- Chuyện này là chuyện của ta, ngươi nói cho hắn, không có hắn, ta đã sớm đi Diêm gia, thành nữ nhân ác ma nọ, là hắn cho ta một tia hy vọng, tuy kết cục không thể thay đổi, nhưng ta thật sự cảm kích hắn, bảo hắn không cần trở về, nếu ta có chuyện, không cần báo thù.
Nói xong, Lãnh Ngưng quay trở lại.
- Ngươi không thể trở về!
Phàm Nhạc hô.
- Ngươi đi đi!
Lãnh Ngưng hô lớn ra tiếng, lập tức xoay người, chạy về hướng Lãnh gia, một màn này khiến cho Phàm Nhạc sắc mặt đỏ đậm, rất thống khổ, tiểu tử trong lòng hắn cũng phát ra tiếng kêu ô ô.
Đúng lúc này, Phàm Nhạc nhìn thấy bóng người phía trước ngừng lại, thấy Lãnh Ngưng quay đầu lại nhìn Phàm Nhạc một cái, giờ khắc này, trong mắt Lãnh Ngưng, lại lộ ra một nụ cười động lòng người.
- Ngươi nói cho tên “tự đại” kia, ta thích hắn.
Lãnh Ngưng nói xong, liền mỉm cười xoay người, hướng về phía tử thần mà đi đến, tươi cười cuối cùng đó, xán lạn như ánh mặt trời, vĩnh viễn khắc ở đáy lòng Phàm Nhạc!
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
70 chương
74 chương
172 chương
39 chương
339 chương