Võ Đạo Đan Tôn
Chương 96
Chương 96: Đánh chết Tật Phong Lang.
Xoạt!
Cả đại sảnh vang lên tiếng hít thở dồn dập.
- Lữ Tuyết này thực lực quá lợi hại!
- Thân là người của gia đình cường giả, quả nhiên vô cùng lợi hại.
- Thành tích này hình như cả người cũ cũng không có đạt tới.
Mọi người nhao nhao nghị luận, trên mặt tràn đầy sợ hãi thán phục, võ giả lần thứ nhất tham gia thực chiến đã có thành tích như vậy, đủ để cho đa số người hâm mộ.
Nhìn thấy thành tích của Lữ Tuyết, cảm thán qua đi, không ít chuẩn võ giả đưa mắt nhìn qua Vu Dịch Văn cùng Lâm Tiêu hai người, đều là bốn thiếu niên thiên tài thanh danh hiển hách, thành tích của Dương Huy cùng Lữ Tuyết khác nhau quá lớn, tất cả mọi người biết rõ, chỉ có trong thực chiến mới biết rõ ai là thiên tài, vì vậy đối với biểu hiện của Lâm Tiêu cùng Vu Dịch Văn thì người ở đây rất chờ mong.
Khảo nghiệm kế tiếp là đối với những chuẩn võ giả chưa từng tham gia thực chiến, trừ một người ra, bốn người khác đều kiên trì được hai mươi hô hấp và thông qua khảo hạch, trong đó một người còn đạt tới ba mươi ba hô hấp, nhưng mà có Lữ Tuyết kinh diễm thì người ở đây không thèm chú ý tới.
Sau năm người này, rốt cuộc tới Vu Dịch Văn từng là đệ nhất thiên tài thành Tân Vệ lên đài.
So sánh với Lữ Tuyết cùng Dương Huy, Vu Dịch Văn tại thành Tân Vệ thanh danh càng lớn, vừa mới mười lăm tuổi đã thông qua khảo hạch chuẩn võ giả, từ nhỏ đã kinh thái tuyệt diễm, quán chủ huấn luyện quán dạy bảo Vu Dịch Văn vào lúc Vu Dịch Văn còn ở luyện tủy kỳ đã từng phát ngôn bừa bãi, Vu Dịch Văn tuyệt đối có thể trước mười lăm tuổi mở nguyên trì trở thành Chân Vũ giả, mà Vu Dịch Văn biểu hiện hiển nhiên còn tốt hơn dự đoán của tên quán chủ này.
Đệ nhất thiên tài trẻ tuổi thành Tân Vệ danh đầu không tầm thường, Vu Dịch Văn vừa lên tràng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mọi người chờ Vu Dịch Văn biểu hiện.
Vu Dịch Văn khóe miệng mang theo nụ cười ngạo nghễ, từ giá vũ khí rút thanh chiến đao ra và đi vào trong phòng.
Đối mặt với nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang, Vu Dịch Văn nhàn nhã, thần sắc bình tĩnh, chẳng khác gì đang đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình, thần sắc không khẩn trương chút nào, vô cùng nhẹ nhõm.
Rống!
Tật Phong Lang gào thét một tiếng, nó lao thẳng xuống dưới.
- Khai!
Vu Dịch Văn hét lớn một tiếng, vậy mà không tránh không né, trong đôi mắt hàn mang lập loè, chiến đao trong tay bắn ra hàn quang chém tới.
Oanh!
Móng vuốt sắc bén của Tật Phong Lang va chạm với chiến đao, kình phong quét qua tất cả, không khí bạo liệt, phát ra tiếng vang đùng đùng, nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang lại bị một đao của Vu Dịch Văn bức lui, lưỡi đao sắc bén mang theo vết thương còn đang chảy máu đầm đìa.
Rống!
Tật Phong Lang bị đau, phát ra tiếng hô trầm thấp, ánh mắt khát máu nhìn qua Vu Dịch Văn có một tia ngưng trọng. Thân là nhất tinh yêu thú tuy nó trí tuệ không cao, nhưng thực sự ý thức được Vu Dịch Văn lợi hại.
- Lực lượng thật cường đại, không hổ là nhất tinh yêu thú.
Đối diện Vu Dịch Văn thần sắc ngưng trọng, một đao trước tuy uy phong lẫm lẫm, trên thực tế hắn cũng không chịu nổi, tay phải nắm chiến đao đang run lên nhẹ nhẹ, hiển nhiên đang liều mạng khôi phục năng lực hành động.
Tật Phong Lang bị thương gầm nhẹ một tiếng, bị thương cùng máu tươi làm cho nó càng trở nên bạo ngược, miệng lớn dính máu mở ra, móng vuốt sắc bén của nó quét tới chẳng khác gì cây cung đã giương tên.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vu Dịch Văn cũng không hề liều mạng với Tật Phong Lang, thân hình của hắn lóe lên thật nhanh trong phòng, không có né tránh tinh diệu như Dương Huy, cũng không có nhẹ nhàng như Lữ Tuyết, chỉ có né tránh trực lai trực giảng, trong không gian nhỏ hẹp này né tránh rất khó khăn, tuy Tật Phong Lang công kích vô cùng sắc bén nhưng không cách nào chạm được vào Vu Dịch Văn mảy may.
- Gào!
Ngược lại Vu Dịch Văn trong lúc né tránh đã gào liên tục, chiến đao trong tay tung bay, lưu lại hơn mười vết thương trên người Tật Phong Lang, những vết thương này mặc dù không có đánh trúng chỗ hiểm, cũng không sâu, nhưng mà máu chảy ra vẫn tiêu hao lực lượng của Tật Phong Lang...
- Vu Dịch Văn này...
- Không thể tưởng tượng nổi, biến thái, thật sự là quá biến thái.
- Đệ nhất thiên tài thành Tân Vệ quả nhiên không giống bình thường.
Nhìn thấy Vu Dịch Văn chiến đấu với Tật Phong Lang, các thiếu niên đang xem cuộc chiến không ngừng ngây người. Khảo hạch thực chiến là cửa đâu tiên, yêu cầu chuẩn võ giả trong không gian nhỏ hẹp này kiên trì hai mươi hô hấp dưới công kích của nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang, đại đa số mọi người đều kiệt lực ngăn cản, miễn cưỡng có thể kiên trì qua. Nhưng mà Vu Dịch Văn lại hoàn toàn bất đồng, cho người ta cảm giác hắn không phải đang ngăn chặn nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang, ngược lại là Tật Phong Lang đang chèo chống công kích của hắn.
- Vu Dịch Văn này thật sự là đáng sợ, mới là chuẩn võ giả đã có thể đối chiến Tật Phong Lang nhất tinh yêu thú, nếu như mở nguyên trì trở thành nhất chuyển Chân Vũ giả, chẳng phải tuyệt đại đa số nhất tinh yêu thú không thể tổn thương hắn được sao?
Rất nhiều người cũ khiếp sợ, nín hơi quan sát chiến đấu trong phòng, mà Chúc Sơn cùng đám chấp sự đưa mắt nhìn sáng, không ngừng gật đầu.
Trong phòng, thân hình Vu Dịch Văn không ngừng tránh né Tật Phong Lang công kích, mỗi một lần cũng không có nhẹ nhõm, đồng thời chiến đao trong tay tung bay, dễ dàng lưu lại vết thương trên người Tật Phong Lang.
Rống!
Trải qua thời gian dài chém giết, toàn thân Tật Phong Lang là máu rốt cục nổi giận, nó gầm lên giận dữ, tốc độ lại tăng lên hai thành, nó giống như mũi tên lao tới trước mặt Vu Dịch Văn.
Đám chuẩn võ giả và đám chấp sự bảo vệ an toàn đứng sau cửa sắt căng cứng, tùy thời chuẩn bị ra tay lúc Vu Dịch Văn nguy hiểm.
Nhưng mà thần sắc của Vu Dịch Văn vẫn bình tĩnh như nước, vào lúc Tật Phong Lang sắp lao tới thì đồng tử của hắn co rút lại, hai chân chùn xuống, đầu gối cong lên, thân hình lao lên cao, chiến đao trong tay chém vào bụng dưới của Tật Phong Lang.
Phốc phốc!
Máu tươi từ bụng dưới Tật Phong Lang bắn ra, đây là nơi mềm mại nhất trên người của nó, một thanh đao dài vài thước có thể chém đứt đôi nó ra, máu tươi cùng nội tạng phun rơi, Tật Phong Lang sau khi té xuống lăn lộn quay cuồng, một lát sau đã không còn tiếng động.
- Cái này. . .
Cả đại sảnh giờ phút này lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người kinh ngạc ngây người.
Vu Dịch Văn lại có thể trong khảo hạch đánh chết nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang!
Khó có thể tin.
Rất nhiều thiếu niên mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin được ánh mắt của mình.
Trong bọn họ mạnh nhất chỉ có thể kiên trì năm mươi hô hấp dưới công kích của Tật Phong Lang, nhưng mà Vu Dịch Văn lại đánh chết Tật Phong Lang tại chỗ, điểm này đã vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.
- Vu Dịch Văn, bảy mươi sáu hô hấp đánh chết Tật Phong Lang!
Tổng giám khảo Chúc Sơn hô to quanh quẩn trong phòng, truyền rõ ràng vào tai của mọi người, mọi người từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Vu Dịch Văn mang theo thần sắc cao ngạo đi ra khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương