Võ Đạo Đan Tôn
Chương 892
Răng rắc!
Ầm ầm ầm!
Hai bên va chạm như sao chổi đụng trái đất, ánh sáng bao la tựa biển cả bùng nổ từ trung tâm cú va chạm. Giữa hư không bùng nổ khói hình nấm đáng sợ, xung lực khó tả tựa đạn hạt nhân lấy Lâm Tiêu, Ngân Văn Điện Báo làm trung tâm khuếch tán.
Sơn cốc run rẩy vì đòn công kích kia, trong phạm vi vài dặm tất cả đá, cổ thụ đều thành tro. Xung lực ầm ĩ làm núi cao cách trăm dặm nổ đì đùng, nứt rạn các khe rãnh thô to.
Các quận vương đang chiến đấu gần đó cũng bị ảnh hưởng, vẻ mặt kinh hoàng thụt lùi mấy trăm thước.
Ầm!
Trung tâm vụ nổ, thân thể to lớn của Ngân Văn Điện Báo bị đánh bay đè sụp một đống đất đá. Còn Lâm Tiêu bay ngược lại lún xuống mặt đất mấy chục thước, mở con đường hình người trong nền đá cứng rắn.
Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên hoảng hồn hét to:
- Lâm Tiêu!
- Nhị đệ!
- Ta không sao!
Bùm một tiếng, Lâm Tiêu lao ra khỏi lòng đất, hắn lắc lắc thân mình phủi tro bụi trên người, nhìn hướng Ngân Văn Điện Báo.
Phía đối diện, Ngân Văn Điện Báo run rẩy đứng dậy, ánh mắt kiêng dè chứa hung tàn. Ngực Ngân Văn Điện Báo có vết thương dài khoảng mấy thước, máu chảy ròng ròng nhuộm đỏ da lông màu bạc trắng, và các tia chớp xèo xèo.
Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:
- Lực phòng ngự mạnh quá.
Ma Ngục Đao là một thức mạnh nhất trong Ngũ Ngục Pháp Vương Đao hiện tại Lâm Tiêu có thể thi triển. Mới gần đây Ma Ngục Đao còn làm bị thương Thiên Ma lão nhân, nhưng nhát đao cường đại đó chỉ chém ra một vệt dài mấy thước trên người Ngân Văn Điện Báo. Đối với yêu thú thân hình khổng lồ trăm thước thì vết thương này không nghiêm trọng gì.
Phải nói tuy yêu thú không tu luyện công pháp, võ kỹ cường đại giống nhân loại nhưng chúng bẩm sinh có lực lượng và sức phòng ngự cường đại, võ giả nhân loại không thể so sánh được. Chỉ bộ da lông này đã sánh bằng sức phòng ngự của hộ giáp thượng phẩm bình thường.
- Hiên Viên quận vương, đại ca, con Ngân Văn Điện Báo này quá mạnh, muốn giết nó sẽ tốn nhiều công sức, thậm chí chúng ta sẽ bị thương nặng. Hay là đừng dây dưa với nó nữa, chúng ta chỉ cần vào mộ địa Vương giả là xem như thành công.
Nếu được thì Lâm Tiêu không ngại giết con Ngân Văn Điện Báo tại chỗ, nhưng hiện tại làm vậy mà không hiện thực. Giết Ngân Văn Điện Báo mà không trả giá vết thương thì khó thành công, đành chọn con đường khác.
- Đi theo ta, ta cảm giác được trung tâm mộ địa Vương giả ở đâu.
Lâm Hiên dựa vào cảm ứng với Thái Thần Tháp đi đầu xông vào trung tâm sơn cốc.
Ngân Văn Điện Báo tức điên gầm lên:
- Grao grao!
Thân hình trăm thước nhanh như chớp, rất nhanh nhẹn, Ngân Văn Điện Báo vèo một tiếng hóa thành tia chớp táp hướng Lâm Tiêu.
- Cút về cho ta!
Lâm Tiêu thi triển Truy Tinh Vô Ảnh không vung đao được, nên đành sử dụng thức thứ bốn Man Vương Bá Quyền, sức mạnh tăng đến cực độ đấm vào móng vuốt Ngân Văn Điện Báo tấn công.
Ầm ầm ầm!
Lâm Tiêu bay vọt ra sau, thân thể to lớn của Ngân Văn Điện Báo cũng lăn lông lốc đụng gãy một đống cổ thụ chọc trời, tạo ra cái khe dài mấy trăm trượng dưới đất.
Ngân Văn Điện Báo xoay người đứng dậy, đôi mắt kinh sợ nhìn Lâm Tiêu. Nó là Ngân Văn Điện Báo, điểm mạnh nhất là tốc độ và công kích. Tuy Ngân Văn Điện Báo không chú trọng sức mạnh như ma vượn màu đen nhưng hơn xa võ giả nhân loại cùng đẳng cấp, hiện tại Lâm Tiêu thể hiện sức mạnh làm nó giật mình, như man thú hình người.
Giật mình thì giật mình, Ngân Văn Điện Báo giẫm dưới đất thủng cái hố sâu, biến thành tia chớp bay vọt ra.
- Chặn lại!
Một mình Lâm Tiêu ở hậu phương lần lượt ngăn cản Ngân Văn Điện Báo công kích, các tia điện bạc chạy dọc hộ giáp của hắn nhưng không đem lại vết thương gì. Lâm Tiêu vừa đánh vừa tới gần trung tâm sơn cốc.
Đám người Hoàng Phủ Vô Danh thấy tình huống thì thầm lo âu:
- Chết tiệt, chẳng lẽ trơ mắt nhìn đám Lâm Tiêu chiếm được tiên cơ sao?
Nhóm Hoàng Phủ Vô Danh không tiếp tục dây dưa với ma vượn màu đen, bọn họ vọt hướng trung tâm sơn cốc.
Tình huống thay đổi làm phối hợp chặt chẽ giữa ba người bị phá hoại. Ma vượn màu đen ngửa đầu gầm lên, đôi mắt đỏ lóe tia sáng, một chưởng đập vào Tuyệt Vô Thần chạy chậm nhất.
Tuyệt Vô Thần rống to:
- Cút!
Tuyệt Vô Thần đâm ra một thương, bóng thương hóa thành một con rồng đen dữ tợn gầm rống vọt hướng ma vượn màu đen. Nhưng trước công kích dồn dập của ma vượn màu đen thì rồng đen tan vỡ hóa thành vô số tia sáng đen bay tứ tán.
Người Tuyệt Vô Thần run lên, miệng hộc máu, nhưng gã nhanh như sao băng lao hướng trung tâm sơn cốc.
Bên kia, Uất Trì Chiến, Tinh Băng Vân, Trương Ngạo Thiên nhìn nhau:
- Chúng ta cũng đi qua!
Ba người cùng lao hướng trung tâm sơn cốc, nhưng bọn họ không bất chấp tất cả như nhóm Hoàng Phủ Vô Danh, bỏ mặc chiến hữu lại hậu phương. Uất Trì Chiến, Tinh Băng Vân, Trương Ngạo Thiên phối hợp với nhau, chiến đấu yểm hộ dần đến gần khu vực trung tâm.
Càng tiến sâu vào sơn cốc thì dao động không gian chứa trong không khí càng kịch liệt. Cuối cùng khi Lâm Tiêu chém ra nhát đao có thể thấy mép đao phong lộ ra khe hở không gian màu đen, không phải lực công kích của hắn đến trình độ xé rách hư không mà do không gian trong khu vực này cực kỳ không ổn định làm độ mạnh không gian yếu đi nhiều.
Không lâu sau Lâm Hiên đi đằng trước nhất quát to:
- Là chỗ này!
Lâm Hiên nhìn về phía trước, sắc mặt hơi biến đổi. Lâm Tiêu ngoái đầu nhìn. Trước mặt mọi người là cái hang cao trăm thước, hang tối đen, sâu không thấy đáy. Từ trong hang toát ra hơi thở vô cùng khủng bố, chỉ nhìn một cái đã làm người rung động tâm hồn, chân nguyên hầu như bị ức chế.
Mọi người kinh ngạc nói:
- Đây là mộ địa Vương giả? Sao trông có vẻ kỳ kỳ?
Bọn họ tưởng tượng mộ địa Vương giả nên là kiến trúc cực kỳ hùng vĩ, hoặc là bí cảnh cường đại gì. Nhưng không ai ngờ đó sẽ là một cái hang khổng lồ.
Ngẫm lại xem có vương giả nào xây dựng ngôi mộ tại đây không?
Nhưng từ hang động toát ra uy hiếp, áo nghĩa không gian tàn khuyết làm mọi người hiểu rằng nó đúng là mộ địa Vương giả. Bởi vì chỉ có Vương giả Sinh Tử cảnh mới khống chế được áo nghĩa không gian, còn có thể ngưng tụ trước khi chết.
Vù vù vù!
Lâm Hiên là người thứ nhất chạy tới cửa hang, gã không vào ngay mà đợi Đông Phương Hiên Viên, Lâm Tiêu cùng đến. Ba người đứng cách cửa hang mấy trăm thước, nhìn chằm chằm hang động tối đen, sâu không thấy đáy, tràn ngập bí ẩn.
Ngân Văn Điện Báo chạy tới đằng sau Lâm Tiêu.
Ngân Văn Điện Báo gầm lên:
- Grao!
Ngân Văn Điện Báo dừng lại cách miệng hang ngàn thước, ánh mắt kiêng dè không đến gần hơn.
Lâm Tiêu nhướng mày nói:
- Ngân Văn Điện Báo dừng lại rồi, dường như nó kiêng dè điều gì.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm đằng trước:
- Bị hơi thở vương giả trong hang động chấn nhiếp sao?
Đông Phương Hiên Viên siết chặt Tử Điện Lôi thương định đi vào:
- Mặc kệ là tình huống gì, chúng ta vào hang trước đi.
Lâm Tiêu gọi Đông Phương Hiên Viên lại:
- Hiên Viên quận vương, chờ đã!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
697 chương
200 chương
45 chương
45 chương