Võ Đạo Đan Tôn
Chương 854
(2)
- Nhân Ngục đao!
Một cỗ đao ý kinh người bay lên, không chút do dự Lâm Tiêu thi triển Ngũ Ngục Pháp Vương đao, đao mang xé nứt trường không, ngăn chặn một kích toàn lực của mọi người, nhưng thân hình hắn cũng thối lui, hai chân kéo dài trên mặt đất lưu lại khe rãnh dài mấy chục thước, nham thạch văng khắp nơi.
Bốn năm Quy nguyên cảnh hậu kỳ liên thủ một kích có uy lực bậc nào? Nếu không nhờ Phân Thân Hóa Ảnh quyết cùng thân pháp Hư Tung La Ảnh, hơn nữa còn có Lưu Hỏa bảo giáp trên người, một kích vừa rồi đã làm Lâm Tiêu bị thương, cho dù là như thế khí huyết trong cơ thể Lâm Tiêu vẫn sôi trào, cổ họng khó chịu, dù sao phòng ngự vẫn còn kém một ít.
- Di, lại bị tiểu tử này ngăn được?
Nhóm người trợn mắt há hốc mồm, một người thừa cơ hội này vươn tay nhiếp lấy bảo đao trên mặt đất.
- Muốn chết!
Mấy người còn lại làm sao chịu đáp ứng, lần thứ hai liên thủ tấn công, người kia thấy vậy đành phải bỏ qua bảo đao xoay người kiệt lực ngăn cản, trong tiếng nổ vang thân hình bay ngược ra sau, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Trong nhất thời mọi người chỉ nhìn chằm chằm bảo đao dưới đất, không ai có thực lực đủ sức cướp đoạt.
Lúc này…
Ma khí phía trước tán loạn, hai võ giả bước ra, lão giả mặc hắc bào, thực lực Quy nguyên cảnh hậu kỳ, thanh niên mặc áo trắng, thực lực Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh.
- Là ngươi?
Thanh niên vừa nhìn thấy Lâm Tiêu đeo mặt nạ, đồng tử chợt co rụt lại, giọng căm hận nói:
- Giết đệ tử Tề gia ta, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát sao?
Lâm Tiêu ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ mình đeo mặt nạ nhưng đối phương vẫn có thể nhận ra mình, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Ở trước mặt ta, nên trốn hẳn là ngươi đi!
- Khẩu khí thật lớn, lần trước có Phá Thiên Phủ giúp ngươi mới tránh được một kiếp, lần này ta xem còn ai có thể cứu được ngươi.
Tề La âm trắc trắc mở miệng, tựa hồ Lâm Tiêu đã là con mồi trong tay hắn.
Trước khi Lâm Tiêu giết chết Tề Thạch, Tề La cũng đã nhận được tin tức, biết Lâm Tiêu đeo mặt nạ, hơn nữa dáng người cùng khí tức, vì vậy chỉ liếc mắt hắn liền nhận ra Lâm Tiêu.
- Là người Tề gia.
- Hừ, đi cùng hắn là Tề gia thiếu gia Tề Thừa đi, lại đột phá tới Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, nhưng nơi này là Ma Khí Hải, thực lực như vậy còn dám vào địa phương có ma sát khí dày gấp năm lần, thật sự nghĩ Ma Khí Hải là nơi chơi đùa của hài tử sao?
- Hai bên tựa hồ có cừu oán? Chỉ cần không đoạt bảo vật của ta, bọn hắn làm gì ta cũng không quản, nhưng nếu dám xuống tay, thiên vương lão tử cũng không được.
- Thiếu gia, ngươi ở một bên đợi, xem ta làm sao đánh chết tiểu tử này.
Tề La liếc mắt nhìn bảo đao dưới đất, trong mắt hiện lên tia tham lam, nhưng cố ý khắc chế, chậm rãi đi tới chỗ Lâm Tiêu.
- Chỉ bằng ngươi?
Lâm Tiêu cười khinh thường, không phải hắn cố ý khiêu khích đối phương, cho tới nay tuy lực phòng ngự của hắn vẫn còn thiếu, nhưng ở những phương diện khác tuyệt đối là đầu sỏ trong Quy nguyên cảnh hậu kỳ, hắn từng lĩnh giáo qua thực lực của Tề La, thậm chí còn yếu hơn hắn một bậc, muốn giết hắn chẳng khác gì người ngốc nói mê.
- Có nên dùng phân thân đem toàn bộ bọn hắn lưu lại?
Ánh mắt dừng trên bảo đao, trong lòng Lâm Tiêu do dự, có một nguyên khí thượng phẩm giá trị tuyệt đối kinh người, cho dù là Chiến trường Ma Uyên cũng hiếm thấy, nhưng bí mật phân thân cũng không thể bại lộ, nếu như có thể đánh chết toàn bộ những người này còn không sao, một khi có kẻ chạy trốn truyền ra tin tức, sẽ là tai họa thật lớn, thậm chí sẽ đứng ở mặt đối lập với nhân loại.
Ngay trong lúc trong lòng Lâm Tiêu còn đang do dự…
Ca sát…
Ma sát khí phá nát, thông đạo như lốc xoáy hình thành, một cường giả mặc áo tro, lưng đeo chiến đao phong cách cổ xưa chậm rãi đi ra, ánh mắt rơi xuống bảo đao nằm tại trung tâm.
- Hảo đao, đao này khí tức hùng hậu, sắc bén sát khí, là thượng phẩm trong thượng phẩm bảo đao, được nguyên khí này thực lực của ta sẽ tiến thêm một bước.
Người này chân nguyên mênh mông, khí tức bốc lên, cảm nhận được khí tức do bảo đao truyền tới không nhịn được hét lớn một tiếng, trong mắt toát ra vẻ vui sướng, đi tới phía trước, giống như đã xem bảo đao là vật trong tay mình, không đem những người chung quanh xem vào trong mắt.
- Trời ạ, là Vô Tà đao Đường Uyên!
- Đáng chết, tại sao lại là hắn?
- Có hắn ở đây, chúng ta căn bản không cơ hội, đi nhanh lên!
Mấy người nhìn thấy Đường Uyên xuất hiện, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng chán nản, nhưng đành xoay người rời đi, danh khí Đường Uyên quá lớn, bọn hắn không thể đối kháng, ở trước mặt cường giả bọn hắn căn bản không có cơ hội giành được bảo vật.
- Đáng chết, chúng ta tìm được bảo vật trước, dựa vào cái gì phải cho hắn!
Trong nhóm người Lãnh Mi đao cũng dùng đao, trong lòng không cam tâm, thừa dịp mọi người vừa xoay lưng đột nhiên vươn tay, chân nguyên cuồn cuộn cuốn lấy bảo đao trên mặt đất.
- Muốn chết, ở trước mặt ta cũng dám ra tay?
Ánh mắt Đường Uyên chợt hoành, dùng chưởng làm đao đánh ra.
Oanh long…
Chân nguyên cuồng bạo, đao mang như chẻ tre, như thiên lôi nổ vang, nháy mắt đi tới sau lưng Lãnh Mi đao.
- Cút ngay!
Lãnh Mi đao chém tới, hư không chấn động, đao mang trực tiếp va chạm cùng chưởng đao, một màn làm người giật mình đã xảy ra, chưởng đao thật dễ dàng nghiền nát đao mang, nổ nát hộ thể chân nguyên, ngay sau đó nhanh như chớp xuyên qua thân thể Lãnh Mi đao, mang theo một chùm huyết vụ chói mắt.
- Đồ không biết sống chết, dám đoạt bảo trong tay ta, vốn ta có lòng muốn tha các ngươi một con đường sống, hiện tại các ngươi đi chết đi!
Đôi mắt âm lãnh nhìn quét chung quanh, trong mắt Đường Uyên hiện vẻ khinh thường, đao ý bốc lên, bao phủ cả bầu trời, hư không giống như đông cứng lại, sát khí tràn ngập, khóa chặt mọi người ở đây.
Tề La cùng Tề Thừa hoảng sợ, liền nói:
- Vô Tà đao, chúng tôi là người của Thiên An quận Tề gia, xin hãy hạ thủ lưu tình.
- Phải rồi, tiền bối, ta là Tề gia thiếu gia, Tề gia gia chủ Tề Chấn là gia phụ.
Tề Thừa cũng mở miệng cầu tình, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.
- Người của Tề Chấn lão quỷ?
Vô Tà đao nhướng mày:
- Hai ngươi đứng ở đó đừng động, nếu động ta không bảo đảm sẽ lưu lại mạng các ngươi!
Dứt lời, cảm giác trên người Tề La cùng Tề Thừa chợt nhẹ, một cỗ sát khí cùng áp lực vô hình lặng yên tan biến, không khỏi thở ra một hơi.
- Vô Tà đao, chúng ta cũng không đắc tội ngươi, bảo đao cho ngươi, thả chúng ta một con đường sống!
Nhóm người còn lại sợ tới mất hồn mất vía, liên tục mở miệng cầu xin, đồng thời liều mạng bỏ chạy.
- Chết!
Vẻ mặt Vô Tà đao không chút thay đổi, đao mang bạo phát, chém thẳng bốn phương kể cả Lâm Tiêu.
- Ah…
Đao mang thổi quét, thế không thể đỡ, trực tiếp đem mấy người kia chém thành mấy mảnh, máu đẫm trời cao, lả tả tuôn xuống.
Một chiêu thi triển, Vô Tà đao cũng không thèm nhìn tới kết quả, đưa tay chụp xuống nham thạch đang định chấn vỡ nham thạch rút bảo đao, đột nhiên một thân ảnh hiện lên, nham thạch dập nát, bảo đao biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
697 chương
200 chương
45 chương
45 chương