Võ Đạo Đan Tôn
Chương 836
(2)
- Còn sống lại có ý nghĩa gì, đại lục rộng lớn như thế, cường giả nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh chết!
- Nói không chừng ta sẽ lập tức chết ngay bây giờ!
- Dù không bị đánh chết, sau hai ba trăm tuổi cũng sẽ vẫn lạc!
Cảm xúc phản đối liên tục quanh quẩn trong hồn hải của Lâm Tiêu, bị Chiến trường Ma Uyên ảnh hưởng càng thêm nồng đậm, nguyên bản thân thể Phân thân Toản Địa Giáp vạn tà bất xâm lại bị một tia ma sát khí xâm lấn, mơ hồ biến thành ảm đạm.
Đôi mắt phân thân biến thành màu đen, toát ra vẻ bạo ngược, tà ác lẫn điên cuồng.
- Điên đi, dù sao sớm muộn gì phải chết, không bằng điên cuồng!
Thanh âm thần bí liên tục vang lên trong đầu Lâm Tiêu, mê hoặc thần trí của hắn, ngay cả ánh mắt của bản thể cũng biến thành hỗn loạn.
- Không, ta không thể chết được!
- Ta còn có thân nhân cần bảo hộ!
- Ta còn muốn nhìn xem thế giới này lớn bao nhiêu, còn chưa đứng trên đỉnh đại lục, làm sao có thể chết!
- Cút cút cút đi cho ta…
Từng thanh âm hò hét vang lên trong lòng Lâm Tiêu, ý chí đáng sợ như sóng thần đột kích, nặng nề đập lên khí tức tuyệt vọng kia.
- Hô hô…
Lâm Tiêu thở dốc, cả bản thể lẫn phân thân đều tỉnh táo trở lại, vẻ tuyệt vọng trong mắt dần dần tán đi.
- Tuyệt vọng sao? Ha ha!
Bên trong Thương Long Tí, Lâm Tiêu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, ánh mắt kiên nghị:
- Tuyệt vọng thì thế nào? Chỉ là cái chết, ta đã sớm chết qua một lần, chẳng lẽ còn sợ hãi tử vong sao, nguy nan không đáng sợ, đáng sợ chính là mất đi lòng cầu tiến!
- Người chỉ chết một lần, người thường sống tới trăm tuổi, chân võ giả sống một trăm năm mươi tuổi, hóa phàm sống hai trăm tuổi, quy nguyên sống ba trăm tuổi, sinh tử cảnh nhìn thấu sinh tử, sống lâu ngoài ngàn năm, mà Lâm Tiêu đi tới đại lục này, muốn đánh vỡ sinh tử, vượt qua sinh tử cảnh, đạt được vĩnh hằng!
- Tuyệt vọng lại như thế nào, thân là võ giả phải đi tới, bồi hồi trong sinh tử, trải qua ngàn khó vạn hiểm, dần dần mạnh mẽ, không ai có thể ngăn cản con đường đi tới của ta!
- Trấn áp!
Ý chí mãnh liệt đem cỗ tuyệt vọng cuối cùng trong lòng hắn đánh tan.
Lúc này bên trong đao ý đột nhiên hiện ra thêm một cỗ ý cảnh khác, chính là ý cảnh tuyệt vọng.
- Tuyệt vọng tính cái gì, đều phải do ta khống chế!
Phân thân Toản Địa Giáp rít gào, chém ra một trảo, công kích mang theo chân khí tuyệt vọng bắn ra, đem ngọn núi trước mặt đánh thành tro tàn.
Khoảng cách vị trí của Lâm Tiêu không biết bao nhiêu vạn dặm, tận sâu trong tầng thứ tư Chiến trường Ma Uyên, bên dưới một dãy núi cao trùng điệp, trong không gian tối đen đột nhiên có đôi mắt huyết sắc mở ra.
- Đây là…khí tức Thiên Ma Loa, con kiến đáng chết, mấy năm trước thừa dịp Ma Hồ Vương ta ngủ say trộm đi Thiên Ma Loa, không nghĩ tới còn dám xuất hiện ở trong này!
Tiếng gầm rú vang lên, một cỗ tinh thần dao động lan tràn, bao phủ trong không gian hơn ngàn dặm.
- Ma Hồ đại nhân!
Sau một lát, hơn mười ma ảnh tối đen hiện ra, trên thân ma ảnh đều có ba sừng, đôi mắt huyết sắc tản mát vẻ thị huyết, đều là thượng vị ma tướng, thực lực còn cao hơn Tháp La, thân thể tản ra ma khí ngập trời, cung kính khom người xuống.
- Tạp Lỗ, Thiên Ma Loa xuất hiện tầng thứ tư Chiến trường Ma Uyên, thay ta đi tìm nhân tộc lấy đi nó, đoạt lại!
Thanh âm ầm vang, đôi mắt huyết sắc chậm rãi khép lại chìm vào bóng tối.
- Dạ, đại nhân!
Hơn mười ma ảnh đồng loạt lên tiếng, nháy mắt biến mất.
Ở một nơi cách dãy núi kia chừng ngàn dặm, hơn mười ma ảnh hiện ra.
- Chư vị, lập tức liên hệ toàn bộ thuộc hạ cùng ma tướng, xem có ai biết tin tức Thiên Ma Loa.
Tạp Lỗ trầm giọng nói.
- Kiệt kiệt, được!
- Ta là Ba Lạc, lãnh địa của ta không có gì khác thường.
- Ta là Bỉ Tư, lãnh địa của ta không khác thường.
Ngay lập tức một đám ma đầu báo ra tình huống lãnh địa của mình, cuối cùng cơ hồ toàn bộ lãnh địa cũng không có gì dị thường, chỉ có một ma đầu toàn thân tràn đầy lân giáp màu đen, trên lưng mọc ra gai nhọn sau khi liên hệ xong, trong đôi mắt huyết sắc bắn ra vẻ tà ác cùng dữ tợn.
- Kỳ Dạ, ngươi như thế nào?
- Có phải có biến hay không?
Nhóm thượng vị ma tướng hỏi.
- Lãnh địa của ta tổn thất một thượng vị ma tướng cùng vài trung vị, hạ vị ma tướng.
Kỳ Dạ dữ tợn nói.
- Nhất định là nhân tộc đê tiện lúc trước đã trộm đi Thiên Ma Loa của đại nhân.
- Thiên Ma Loa khẳng định ở nơi đó.
- Đi, chúng ta lập tức xuất phát, thay đại nhân đoạt lại Thiên Ma Loa.
Nhóm ma tướng liền mở miệng.
- Chư vị, nhân tộc kia xuất hiện trong lãnh địa của ta, đánh chết cấp dưới của ta, đó là chuyện của ta, một mình ta đi là đủ rồi, ta sẽ cho hắn biết Kỳ Dạ này đáng sợ thế nào.
Trên khuôn mặt che kín lân giáp của Kỳ Dạ tràn đầy tức giận, nói.
- Kỳ Dạ, đừng khinh thường.
Tạp Lỗ cau mày:
- Nếu là kẻ từ bên ngoài xông vào ba tầng bên dưới Chiến trường Ma Uyên đều tùy ý ngươi, nhưng nơi này là tầng thứ tư, có thể ở trong này sinh tồn lại không bị ma sát khí ảnh hưởng tuyệt đối là không đơn giản, huống chi trên người hắn còn có Thiên Ma Loa của Ma Hồ đại nhân, đây không chỉ là chuyện của riêng ngươi.
- Như vậy đi, Ngõa Tạp, Bố La Lợi, lãnh địa hai người các ngươi nằm cạnh chỗ của Kỳ Dạ, hai ngươi đi cùng hắn, những ma tướng khác theo dõi kỹ lãnh địa của mình, lần này tuyệt đối không để cho nhân tộc kia chạy trốn, nếu không Ma Hồ đại nhân trách móc xuống dưới, không ai có thể gánh vác.
Tạp Lỗ lạnh lẽo nhìn chúng ma tướng.
- Được, ta lập tức trở lại điều động cấp dưới, lần này ta xem nhân tộc kia chạy đằng trời.
Kỳ Dạ mở miệng, thân hình đột nhiên bay lên biến mất phía chân trời mênh mông.
Hô hô…
Trong tiếng xé gió, Ngõa Lạp cùng Bố La Lợi theo sát phía sau, những ma tướng còn lại đều lần lượt rời đi, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Trong hư không yên tĩnh hắc ám, Lâm Tiêu phi hành thật nhanh, hiện tại hắn đã ở trong Chiến trường Ma Uyên ba tháng, trong ba tháng này, hắn không ngừng tìm kiếm thông đạo lốc xoáy đồng thời sử dụng Thiên Ma Loa tu luyện hàng ngày.
Cũng không biết Thiên Ma Loa là loại ma khí gì, ba tháng tu luyện làm cơ thể tế bào Phân thân Toản Địa Giáp rõ ràng tăng lên, cường độ thêm đáng sợ, yêu nguyên thêm ngưng thật, đồng thời ý cảnh tuyệt vọng trong Thiên Ma Loa cũng không ngừng gia nhập vào trong đao ý tuyệt vọng của Lâm Tiêu. Chẳng qua bên trong ẩn chứa cảm xúc phản đối làm Lâm Tiêu không thể thường xuyên sử dụng Thiên Ma Loa, một ngày chỉ có thể hấp thu một lần, nếu không sẽ làm ảnh hưởng tinh thần của hắn, tạo thành thương tổn.
- Nửa tháng nay không biết vì sao không gặp được một ma tướng nào.
Phân thân Toản Địa Giáp xuyên qua trường không, trong mắt mang theo tia nghi hoặc, nửa tháng nay quá yên lặng, yên lặng làm cho hắn cảm thấy không thích hợp, hơn nữa ai cũng nói Chiến trường Ma Uyên thật nhiều bảo vật, nguyên khí tràn đầy, nhưng suốt ba tháng nay ngoại trừ một ít nguyên khí mục nát thời thượng cổ, Lâm Tiêu không hề nhìn thấy một nguyên khí nào còn có thể sử dụng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
697 chương
200 chương
45 chương
45 chương