Võ Đạo Đan Tôn
Chương 7
Chương 7: Toản Địa Giáp.
Đồ thú trường là do Võ Điện Tân Vệ thành cùng thành chủ phủ liên hợp thành lập, tổng cộng có ba nơi, Lâm Tiêu làm việc trong đồ thú tràng nằm tại vị trí ngoại ô thành nam Tân Vệ thành, đã công tác hai năm.
Đồ thú tràng đúng như tên gọi, chính là nơi giết yêu thú, mỗi ngày quân đội cùng võ giả Tân Vệ thành sẽ ra thành liệp sát yêu thú, thứ nhất làm cho khu núi rừng gần thành được an toàn, tiếp theo là vì tu luyện, mà trọng yếu nhất là vì bảo vật trên người yêu thú.
Thân thể yêu thú không nhỏ, một khi võ giả đi vào rừng sâu vì muốn nhẹ nhàng làm việc, bình thường đánh chết yêu thú xong chỉ thu thập tài liệu đáng giá, mà bởi vì không thể mang theo thân thể yêu thú, sẽ cho tùy tùng mang về đồ thú tràng, do nhân viên công tác lột da, xẻ thịt, Lâm Tiêu làm loại công việc này.
Lâm Tiêu dựa vào lệnh bài thân phận thông qua thủ vệ kiểm tra đi vào đồ thú tràng.
- Tránh ra, tránh ra!
Một tiếng hét lớn vang lên, Lâm Tiêu cùng vài nhân viên đang đi vào cửa bị thủ vệ ngăn hai bên cửa lớn.
- Dát chi, dát chi…
Thanh âm bánh xe nghiền trên mặt đất vang lên, vài cỗ xe ngựa cỡ lớn lôi kéo một đống thi thể yêu thú chạy vào đồ thú trường, chung quanh còn có nhiều chiến sĩ võ trang đầy đủ, càng làm Lâm Tiêu giật mình là sau đội ngũ kia có một đại hán toàn thân đầy cơ bắp thoải mái khiêng một thi thể giống con nhím cao hơn mười thước, thi thể nhìn thấy giống ngọn núi nhỏ, gai nhọn tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đi sau lưng đại hán là ba nam một nữ, bốn người mặc bì giáp cùng áo giáp khác nhau, đôi mắt híp lại hào quang khiếp người khiến mọi người không dám đối diện, bì giáp trên người họ có tổn hại, vết máu loang lổ, vết máu còn chưa khô, hiển nhiên vừa trải qua một cuộc chém giết.
Đoàn người trực tiếp đi vào cửa lớn, biến mất trước mặt Lâm Tiêu.
- Đội trưởng, đó là Chiến Phủ tiểu đội đi, một trong những tiểu đội bài danh đỉnh cấp trong Tân Vệ thành chung ta, thủ lĩnh Phủ Vương khiêng yêu thú gì vậy? Thật khủng bố!
Hai mắt nhóm thủ vệ tỏa sáng, xì xào bàn tán.
- Đó là yêu thú thuộc họ trư vô cùng đáng sợ - Thị Huyết Hào Trư!
Đội trưởng thủ vệ trầm giọng nói.
- Thị Huyết Hào Trư?
Trong lòng Lâm Tiêu kích động.
Làm việc trong đồ thú tràng, hắn nghe nói qua đại danh của Thị Huyết Hào Trư.
- Thị Huyết Hào Trư là tứ tinh yêu thú.
Đội trưởng thủ vệ trầm giọng nói:
- Thị Huyết Hào Trư trưởng thành dài 25m, thân cao 18m, tốc độ 100m/s, chỉ có cường giả tiến vào hóa phàm cảnh mới có thể đối chiến, con Thị Huyết Hào Trư vừa rồi lớp da sáng ngời, mơ hồ trôi nổi một chút màu đỏ, chỉ sợ chính là vương giả trong Thị Huyết Hào Trư, đã sắp đạt tới ngũ tinh yêu thú, thực lực càng thêm khủng bố.
Lâm Tiêu đã biết Thị Huyết Hào Trư lợi hại, nhưng nghe được tốc độ của nó vẫn cảm thấy trong lòng nghẹt thở.
Một giây trăm thước, đây là tốc độ gì? Một giờ là 360km, xe điện xe lửa nhanh nhất kiếp trước cũng chỉ thế mà thôi, huống chi Thị Huyết Hào Trư còn khổng lồ như vậy, lực lượng va chạm đủ đem một tòa lầu cao đụng sập!
Nhưng loài yêu thú khủng bố như thế lại bị năm đội viên Chiến Phủ tiểu đội đánh chết.
- Đáng sợ, thật sự là đáng sợ!
Lâm Tiêu vừa nghĩ tới đây đã thấy tim đập rộn lên, huyết mạch sôi sục.
- Võ giả, ta nhất định sẽ trở thành một võ giả chân chính…
Trong lòng Lâm Tiêu tự nhủ thầm, đi vào trong đồ thú tràng.
- Tiểu Tiêu, đến rồi sao.
- Dạ, Lý thúc!
Lâm Tiêu dọc đường chào hỏi, công nhân trong đồ thú tràng đều thích nhi đồng này, nguyên chủ cũng từng có cảm giác tự tại như thế.
Một lát sau Lâm Tiêu đi vào trước phòng làm việc của mình.
- Tiểu Tiêu, nhiệm vụ của ngươi hôm nay đã đặt trong phòng công tác của ngươi, nhiệm vụ hôm nay khá nặng, ngươi cần phải cố gắng đó.
Trong đồ thú tràng ai cũng có công việc của mình, nhiệm vụ đều cố định, làm xong là có thể trở về.
Lâm Tiêu đẩy cửa, đó là một gian phòng chừng 100m2, vách tường chung quanh treo đầy dụng cụ cắt gọt, mà trong góc là một đống thi thể yêu thú.
Lâm Tiêu là đồ tể sư bình thường nhất, bởi vậy chỉ có thể xẻ thịt một ít nhất tinh yêu thú, thậm chí có đôi khi còn xẻ thịt một ít dã thú không tính là yêu thú, nhưng cho dù là nhất tinh yêu thú bình thường nhất cũng không phải luyện tủy kỳ có thể đánh chết, chỉ có chân võ giả mới có thực lực này.
Lâm Tiêu khiêng lên một con Tật Phong Lang, đặt lên thớt gỗ, Phong Tật Lang dài hai thước, da lông sáng ngời, mà trên người nó đáng giá nhất cũng chính là da lông của nó, nhưng bụng của nó lại có một lưỡi dao thật dài cắt vỡ, trên thân cũng có vài lưỡi dao, phá hủy cả bộ da lông.
- Xuy xuy…
Lâm Tiêu cầm lấy công cụ, tay phải huy vũ thật nhanh, dao cạo sắc bén tiến vào ngay vết thương dưới bụng sói, dựa vào cảm giác dễ dàng tìm được chỗ yếu ớt giao tiếp giữa da lông cùng huyết nhục của nó, giống như đi vào chỗ không người, chà chà vài đao cả bộ da lông Tật Phong Lang liền tróc ra, vô cùng thành thạo.
Đặt bộ da lông xuống, Lâm Tiêu bắt đầu xẻ thịt, ánh mắt thoáng đảo qua thi thể, tay phải vung mạnh, “phốc xuy”, đao nhọn nhập vào huyết nhục, xuyên qua khe hở giữa gân cốt, đẩy vào chỗ trống trong khớp xương, lưỡi dao huy lên, thật thoải mái tách ra, vô cùng thành thạo.
Lâm Tiêu thật cẩn thận, tập trung toàn bộ tinh thần, mấy phút sau đao vung lên, một tiếng vang nhỏ, khung xương lập tức thoát ra, tựa như bùn đất tán rơi xuống sàn nhà.
Trong khoảnh khắc cả đầu Tật Phong Lang đã bị hắn xẻ thịt xong xuôi, lưỡi dao chưa từng gặp chút trở ngại nào.
Hai năm công tác đã làm tài nghệ xẻ thịt này dung nhập thành bản năng của hắn.
Nhìn đống thi thể yêu thú trong góc phòng, tinh thần hắn tập trung cao độ, không ngừng xẻ thịt cùng phân loại.
Tật Phong Lang, Độc Giác Hào Trư, Thiết Trảo Ma Lang, Địa Để Yêu Thử…
Từng đầu yêu thú bị xẻ thịt dưới tay Lâm Tiêu, sau đó được sắp đặt chỉnh tề theo từng bộ phận.
Không biết qua bao lâu, ở góc phòng chỉ còn lại một con yêu thú cuối cùng.
Đó là một con yêu thú dài chừng 1m50, cao 1m, bốn móng sắc bén lóe lên hàn quang dày đặc, toàn thân phủ kín lân giáp ngăm đen, sau lưng còn có một cái đuôi cường tráng chẳng khác gì thân thể của chính nó.
- Đây là…Toản Địa Giáp?
Làm việc trong đồ thú tràng hai năm, Lâm Tiêu lần đầu tiên gặp được loại yêu thú này.
Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, cực kỳ thưa thớt, bình thường trốn dưới lòng đất cho nên rất khó giết chết, hơn nữa trên người nó lại không có bộ phận nào đáng giá cho nên võ giả bình thường rất ít giết nó.
- Con Toản Địa Giáp này hẳn là bị cường giả dùng vũ khí nặng bổ trúng đầu đánh chết.
Nhìn toàn thân Toản Địa Giáp cũng không có vết thương, nhưng ở đầu có vết máu loang lổ, vảy phá nát, hiển nhiên là bị một kích đánh trúng nặng nề.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương