Võ Đạo Đan Tôn
Chương 114
Chương 114: Khảo hạch đệ nhất.
Trên đất trống Trần Phong vẻ mặt cầu xin, sáu con yêu thú của Vu Dịch Văn đã trực tiếp khiến nội tâm bành trướng của hắn nát bấy, đồng thời cũng triệt để đẩy hắn ra khỏi top 3.
Mặt trời chìm tây, nửa canh giờ qua đi.
Chuẩn Võ giả thực chiến khảo hạch đợt thứ hai dã ngoại khảo thí lần này chính thức chấm dứt.
Ba mươi ba tên thiếu niên Chuẩn Võ giả xếp thành hàng trên đất trống, nguyên một đám nín thở ngưng thần, nhìn qua Chúc Sơn tổng khảo quan trước mặt.
- Hiện giờ tuyên bố thành tích. . .
- Lâm Tiêu, mười ba con yêu thú, đệ nhất danh. "
- Vương Võ, sáu con yêu thú, đệ nhị danh
- Vu Dịch Văn, sáu con yêu thú, đệ tam danh.
- Trần Phong, năm con yêu thú.
- Mã Liệt, năm con yêu thú.
- Tôn. . .
- Lần này khảo hạch, Lâm Tiêu chém giết nhiều nhất tinh yêu thú nhất, đạt được đệ nhất danh. Vương Võ và Vu Dịch Văn dùng sáu con yêu thú phân lấy được đệ nhị, đệ tam danh! Đệ nhất danh ban thưởng nhất phẩm đan dược ba miếng, đệ nhị, đệ tam danh mỗi người được một thanh bảo đao hoặc bảo kiếm. Lần này khảo hạch tổng cộng bốn mươi bốn người tham gia, tử vong ba người, còn lại trong bốn mươi mốt người thông qua hai mươi chín người, có mười hai người không thể mang về mũi yêu thú, hi vọng lần khảo hạch sau có thể không ngừng cố gắng, một lần hành động thông qua.
Chúc Sơn tổng giám quan làm ra tổng kết cuối cùn, tuyên bố bài danh và danh sách thông qua khảo hạch.
Ánh mắt chúng Chuẩn Võ giả trẻ tuổi đều không tự chủ được nhìn về phía Lâm Tiêu, trong ánh mắt toát ra tràn đầy hâm mộ và ghen ghét. Một quả nhất phẩm đan dược ít nhất cũng giá trị năm trăm lượng, ba miếng chính là 1500 lượng, đối với những thiếu niên Chuẩn Võ giả này mà nói đã là bảo vật vô cùng trân quý rồi. Mà ban thưởng của đệ nhị đệ tam cũng khiến người thèm nhỏ dãi, một cây bảo đao cũng có giá 200~300 lượng, chỉ tiếc không có phần của bọn hắn.
Lâm Tiêu ngược lại cũng không tận lực theo đuổi đệ nhất danh này, chỉ muốn ở trong khảo hạch rèn luyện bản thân, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị hắn lấy được, bất quá cũng thế, dùng thực lực Chân Võ giả nhất chuyển của Lâm Tiêu nếu còn không đạt được đệ nhất, vậy thì cũng không khỏi quá mức ngoài ý muốn rồi.
- Tốt rồi, hiện giờ mọi người nghỉ ngơi một chút, một lúc lâu sau sẽ lên đường trở về thành.
Sau khi tuyên bố thành tích xong, Chúc Sơn hét to lên tiếng, dẫn theo tất cả chấp sự bắt đầu thu dọn đồ đạc, mà chúng Chuẩn Võ giả cũng kết bạn với nhau, nghỉ ngơi, thảo luận.
Không bao lâu, bọn người Chúc Sơn tổng giám quan cũng thu thập xong mọi thứ, một đám người bắt đầu lên xe ngựa.
Ngày hôm qua khi đến đây, Võ Giả Liên Minh tổng cộng chỉ có bốn cỗ xe ngựa, nhưng lúc về lại có đến tám cỗ xe ngựa, dù sao thi thể ba gã Chuẩn Võ giả cùng với tám gã võ giả bản thân bị trọng thương cũng đã chiếm ba cỗ rồi.
Nhưng trước vẫn có một đội binh sĩ tinh nhuệ hộ vệ, xe ngựa tiến lên trong khu hoang dã chừng sau nửa giờ liền tiến nhập nam thành Tân Vệ Thành.
Lại một lần nữa tiến vào thành trì, tất cả mọi người trải qua một ngày chém giết có loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ vậy.
- Tốt rồi chư vị, dã ngoại khảo thí lần này như vậy chấm dứt, các ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi.
Trở lại Võ Giả Liên Minh, Chúc Sơn trải qua giao tiếp và đăng ký đơn giản liền hét to với chúng Chuẩn Võ giả.
- Đi, trở về.
- Lần này trở về, ta phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
- Thật sự là mệt mỏi ah.
Chúng Chuẩn Võ giả đều nghị luận nhao nhao, không thể chờ đợi được rời khỏi Võ Giả Liên Minh, dã ngoại khảo thí lần này, những Chuẩn Võ giả bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều nhận lấy chút tổn thương, hơn nữa suốt một ngày tinh thần tập trung cao độ, cả đám đều mỏi mệt cả thể xác và tinh thần, ước gì hiện giờ được về nhà ngủ say một hồi.
Lâm Tiêu về đến trong nhà, cũng cảm giác tinh thần mỏi mệt, nằm ở trên giường liền nặng nề mê man đi.
Một lần ngủ liền mấy canh giờ, thẳng đến khi Lâm Tiêu bị một hồi thanh âm la lên đánh thức.
- Thanh âm này rất quen thuộc. . .
Lâm Tiêu mặc quần áo tử tế, từ trên giường nhảy xuống, đi vào tiền viện mở ra đại môn nhà mình.
- Khương Hồng tổng giáo quan, Trử tổng quản.
Thấy được hai người đứng trước cửa, Lâm Tiêu không khỏi lắp bắp kinh hãi, một người trong đó chính là Khương Hồng tổng giáo quan ở Huấn Luyện Quán của mình lúc trước, mà một người khác chính là tổng quan cao nhất Tân Vệ Thành mình đã thấy qua lúc ở Võ Giả Liên Minh, Trử Vĩ Thần.
Lâm Tiêu trong nội tâm nghi hoặc, nhưng lại vội vàng mở cửa ra:
- Trử tổng quản, tổng giáo quan, mời đến.
Một chuyến ba người tới trong phòng khách, Lâm Tiêu pha cho Trử Vĩ Thần tổng quản và Khương Hồng tổng giáo quan một chén trà nóng, lúc này mới ngồi ở một bên, nghi ngờ nói:
- Trử tổng quản, tổng giáo quan, các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
- Ha ha, Lâm Tiêu, ngươi dấu diếm được chúng ta thật khổ ah.
Khương Hồng nhìn qua Lâm Tiêu đột nhiên cười ha hả, tuy là lời trách nhưng lại không nghe ra chút ngữ khí trách cứ:
- Nếu không phải nhân viên công tác của Võ Điện nhận được tin người xảy ra chuyện ở dã ngoại khảo thí thì chúng ta còn không biết, ngươi vậy mà đã mở Nguyên Trì tấn cấp một chuyển rồi đấy.
- Thì ra là việc này.
Lâm Tiêu trong nội tâm xua tan nghi hoặc, cười nói:
- Tổng giáo quan, kỳ thật ta cũng mới vừa tấn cấp không bao lâu, bởi vì vội vàng dã ngoại khảo thí, cho nên cũng không kịp nói cho các ngươi biết.
- Ha ha, không cần giải thích, không cần giải thích.
Khương Hồng liên tục khoát tay, trong hai mắt nhìn qua Lâm Tiêu càng nhìn càng mừng rỡ, thoải mái nói:
- Lâm Tiêu, ta cũng không gạt ngươi, liền nói thẳng vào vấn đề luôn, Trử tổng quan và ta lần này đến chỗ ngươi, chủ yếu là mời ngươi gia nhập Võ Điện chúng ta.
Lâm Tiêu khẽ giật mình!
Tổng giáo quan và Trử tổng quản vội vã bái phỏng mình như vậy là muốn mình gia nhập Võ Điện? Ngay từ đầu Lâm Tiêu còn tưởng rằng Khương Hồng và Trử Vĩ Thần là nghe nói mình ở dã ngoại khảo thí xảy ra chuyện, muốn đến hỏi tình huống của mình lúc đó nữa chứ.
- Đúng vậy a, Lâm Tiêu đúng không. . .
Lúc này, Trử Vĩ Thần một bên thủy chung không nói gì cũng cười lên tiếng:
- Kinh nghiệm phát triển của ngươi Khương Hồng đã nói với ta rồi, ta chỉ có thể sử dụng bốn chữ để hình dung -- Không thể tưởng nổi. Chúng ta phi thường hoan nghênh thiên tài như ngươi có thể gia nhập Võ Điện chúng ta, chỉ không biết ý Lâm Tiêu ngươi ra sao?
Ánh mắt Trử Vĩ Thần rơi vào trên người Lâm Tiêu, biểu lộ rất hòa ái, ôn hòa, nhưng ánh mắt lại vô cùng trịnh trọng.
- Ta không có ý kiến gì, nguyện ý gia nhập Võ Điện.
Lâm Tiêu không do dự, trực tiếp hồi đáp.
- Cái gì?
Lần này đến phiên Trử Vĩ Thần và Khương Hồng chấn động, bọn hắn chỉ chuẩn bị dò ý Lâm Tiêu, lại không nghĩ rằng Lâm Tiêu vậy mà trả lời dứt khoát như vậy.
- Ha ha, tốt, rất tốt.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương