Võ Đạo Bá Chủ
Chương 2 : Một quyền oai
Cơ Vô Nguyệt mắt hạnh đầy vẻ căm tức nhìn trừng trừng La Phong, đôi lông mày xinh đẹp như tranh thêu, cả người khí thế bắt đầu ác liệt, tựa như lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Toàn bộ học viên ban Ngân Nguyệt đều hưng phấn nhìn La Phong, trong mắt có chút hả hê, bộ dáng như đang chuẩn bị xem kịch vui.
"Ha ha, tên La Phong này thực sự là không sợ chết, dám ngay tại ban của "nắm đấm thép" Cơ Vô Nguyệt mà hô to gọi nhỏ." - Trong đám người, tên Lâm Huy khoanh tay, ánh mắt khinh bỉ nhìn La Phong.
"Lão đại, chỉ sợ hắn bị kích thích quá lớn, đã phát điên rồi." - Bên cạnh có một tên học viên vẻ mặt gian xảo, chen đến gần Lâm Huy cười nịnh nói.
Nhờ vào việc Lâm Huy thêm mắm dặm muối, chuyện tình của La Phong cùng Lâm Tiêu Tiêu, toàn bộ người ban Ngân Nguyệt đều đã biết.
Chỉ là trong câu chuyện đó, La Phong trở thành con cóc ghẻ không biết trời cao đất rộng, mà Lâm Tiêu Tiêu thì lại biến thành cô công chúa...
Lâm Huy dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Đình, khoanh tay, làm ra bộ dáng cao thâm khó dò, gật đầu nói:
"Hắn nhất định là không theo đuổi được muội muội ta, nên tự hành hạ mình. Cơ Vô Nguyệt liên tục hai lần tham gia Kim Điện sát hạch đều bị loại, bây giờ nàng đã mười bảy tuổi, hơn một tháng nữa, nàng là người có cơ hội tiến đến vòng cuối cùng của Kim Điện sát hạch. Khoảng thời gian này khẳng định tâm tình nàng rất không tốt, vào thời điểm này La Phong lại dám sờ vào rủi ro của nàng, e rằng lần này không chết cũng bị lột da..."
Xung quanh bàn luận sôi nổi, nhưng La Phong không hề có chút cảm giác nào, hắn còn đang đắm chìm trong dị biến của Mạch Luân trong cơ thể.
Trong cơ thể đột nhiên xuất hiện bốn đạo Mạch Luân mở ra, La Phong cũng có thể coi như hắn đã bước chân vào Mạch Luân Cảnh tứ trọng, nhưng tỉnh táo lại mới phát hiện, thì ra không phải như vậy.
Bốn đạo Mạch Luân mở ra, đều ở trong Nguyên Quan Huyệt cùng Thần Khuyết Huyệt, cảnh giới của hắn vẫn như cũ là Mạch Luân Cảnh nhị trọng, vẫn chưa đột phá.
"Vì sao lại như vậy... Đúng rồi! Ta cùng chủ nhân của thân thể này hợp nhất, linh hồn của ta là con người nên linh hồn lực gấp hai người, vì vậy mà trong cơ thể có mười tám đạo Mạch Luân!" - La Phong suy nghĩ nhanh nhạy, trong chốc lát liền hiểu rõ tình huống trong cơ thể, trong lúc nhất thời không khỏi kích động đến cơ thể đều run.
Linh hồn lực là thiên phú quan trọng nhất của võ giả, từ lúc sinh ra đã mang theo, không cách nào thay đổi.
Linh hồn lực càng mạnh, tố chất thân thể càng tốt, tốc độ tu luyện càng nhanh!
La Phong vì chỉ là linh hồn lực phổ thông nên mới bị phân vào ban Ngân Nguyệt.
Mà những thiên tài kia chính là những người có linh hồn lực mạnh mẽ.
Cho dù là thiên tài, cũng chỉ là linh hồn lực so với người bình thường lớn mạnh hơn một chút. Nhưng La Phong không giống, vì hắn dung hợp hai linh hồn nên có được mười tám đạo Mạch Luân, từ cổ chí kim đến nay chưa từng có việc xảy ra như vậy.
"Ha ha... Ban Kim Dương được xưng là ban thiên tài kia, còn có cái tên Đoan Mộc Ngọc cũng là thiên tài, bây giờ ở trước mặt ta, nhiều lắm cũng chỉ được gọi là gà đất chó sành mà thôi! Lâm Tiêu Tiêu, cứ chờ xem! Không tốn nhiều thời gian đâu, ta sẽ cho ngươi biết, hành động của mình ngu ngốc đến mức nào!" - Suy nghĩ hiện lên trong đầu La Phong, trong lòng hắn mừng như điên, tay nắm chặt quyền, ý cười trên mặt không thể che giấu được.
Nhìn thấy La Phong cười, học viên xung quanh tất cả đều trợn tròn mắt. Gan lớn thật, chưa từng thấy lá gan ai lớn như vậy! Đây không phải là không đem Cơ Vô Nguyệt để vào trong mắt, mà là trực tiếp khiêu khích Cơ Vô Nguyệt.
Nụ cười trên mặt Lâm Huy càng sâu. La Phong lần này chết chắc rồi.
“Ầm ầm”
Cơ Vô Nguyệt xanh cả mặt, chân phải đạp mặt đất, trên đất lập tức xuất hiện một dấu chân thật sâu, kình phong bắn ra bốn phía, uy thế của cường giả Mạch Luân Cảnh lục trọng đỉnh phong khiến người khác chưa đánh đã hàng, các học viên trước mặt đứng ở vị trí che khuất La Phong vẻ mặt lập tức biến sắc, nhanh chóng tránh ra.
“Vèo”
Thân hình lóe lên, Cơ Vô Nguyệt đã đứng trước mặt La Phong.
Lửa giận trong người Cơ Vô Nguyệt lúc này bùng cháy, Cơ Vô Nguyệt dừng trước La Phong, giọng nói lạnh như băng:
"La Phong, ngươi tốt nhất nên cho ta một câu giải thích, bằng không, lập tức đi tập lực hai trăm cân và chạy mười vòng quanh sân luyện công!"
"Mười vòng." - Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Tất cả đều biết La Phong chỉ có thực lực Mạch Luân Cảnh nhị trọng, sức mạnh không cao hơn 250 cân, mà sân luyện công của học viện Tử Dương mấy chục mẫu kèm thêm phụ trọng (*) hai trăm cân chạy mười vòng, e là muốn ném nửa cái mạng của hắn!
(*) Phụ trọng: xách theo đồ tập luyện, giống như các bài tập về sức lực.
Trong lúc nhất thời, tất cả câm như hến, chỉ sợ chạm tới lửa giận của Cơ Vô Nguyệt.
Bị Cơ Vô Nguyệt quát to một tiếng, La Phong lập tức bừng tỉnh.
"Đây là... ở trong ban?" - Nhìn thấy trước mắt một khuôn mặt tươi cười tái nhợt của Cơ Vô Nguyệt, La Phong nuốt ngụm nước bọt, sắc mặt lập tức khó nhìn.
Nếu như thật sự phải phụ trọng hai trăm cân, chạy mười vòng quanh sân luyện công, trong vòng nửa tháng tới hắn sẽ không có cách nào rời giường.
La Phong tiến vào học viện Tử Dương, còn hai tháng liền tròn ba năm.
Nếu là trước đó, còn chưa mở ra bốn đạo Mạch Luân, tiến vào bên trong viện, cũng chỉ có thể đuổi học về nhà, vĩnh viễn đã mất đi cơ hội theo đuổi võ đạo! Thật sự biến thành một tên phế vật bị mọi người xem thường phỉ nhổ!
Vì lẽ đó, hiện tại mỗi giây mỗi phút đối với La Phong mà nói, đều mười phần quý giá.
Thời gian nửa tháng, hắn không kéo dài được!
Hít sâu một hơi, La Phong ép buộc chính mình tỉnh táo lại, ánh mắt xoay chuyển, đối với Cơ Vô Nguyệt nói:
"Giáo tập, ta vừa nãy mới đột phá!"
"Đột phá!" - Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, chợt bùng nổ tiếng cười vang đinh tai nhức óc.
"Ha ha ha... Tên này quả nhiên điên rồi."
"Ai cũng biết hắn từ lúc tiến vào học viện tới nay, cảnh giới vẫn là Mạch Luân Cảnh nhị trọng, hiện vào lúc này lại nói đột phá! Căn bản là không khả năng! Tìm lý do tốt một chút cũng không được!"
Lâm Huy cũng khẽ lắc đầu, tỏ rõ vẻ cười gằn nhìn La Phong. Dưới cái nhìn của hắn, La Phong nhất định là quá căng thẳng, mới có thể tìm ra một lý do sứt sẹo như vậy.
Cơ Vô Nguyệt hơi nhíu chân mày.
Tuy rằng nàng trở thành giáo tập võ kỹ của ban Ngân Nguyệt chưa bao lâu nhưng đối với chuyện La Phong dừng ở Mạch Luân Cảnh nhị trọng ba năm nay thì cũng có nghe qua. Hơn nữa, trên người La Phong cũng không phát ra khí tức của đạo Mạch Luân tam trọng.
"Lẽ nào hắn lừa gạt ta? Nếu cái này là lời nói dối thì cũng quá mức vụng về rồi..." Cảnh giới vừa đột phá, không cách nào cảm nhận được cảnh giới biến hóa cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra. Cơ Vô Nguyệt không muốn chưa gì đã hoài nghi học viên của chính mình, thở ra một hơi, ngữ khí hơi trầm trọng nói: "La Phong, ngươi thật sự đột phá?"
La Phong đối với sự khinh thường của mọi người xung quanh đã quá quen nên ngoảnh mặt làm ngơ, mắt nhìn thẳng Cơ Vô Nguyệt, ngẩng đầu nói:
"Giáo tập, nếu là người không tin, có thể cùng ta thử một quyền thì sẽ rõ."
Đột nhiên xung quanh yên lặng đến kỳ lạ, tất cả mọi người nhìn nhau, La Phong lại dám nói thử một quyền cùng Cơ Vô Nguyệt, chuyện này quả thật là gan to bằng trời!
"Lão đại, tên La Phong này lẽ nào thật sự đột phá?" - Tên tùy tùng của Lâm Huy - Dương Đình nhìn La Phong một chút, nửa tin nửa ngờ nói ra.
"Dừng... làm sao có khả năng! Hắn ba năm cũng chưa từng đột phá, sao có khả năng đột phá vào ngay lúc này! Tên này nhất định là không muốn bị phạt nên mới cố ý nói như vậy, muốn lừa dối thôi!"
Lâm Huy cười khinh, hắn luôn coi La Phong là phế vật, căn bản không tin La Phong sẽ đột phá cảnh giới vào thời điểm này.
Nhìn xung quanh, đôi mắt Lâm Huy đầy vẻ sắc bén, lạnh lùng nhìn Dương Đình, ngoắc ngoắc ngón tay:
"Dương Đình, ngươi lên đi."
"Chuyện gì?" - Dương Đình tiến đến bên người Lâm Huy.
"Đợi một chút rồi ngươi làm thế này...." - Lâm Huy vừa cười lạnh vừa nhìn La Phong, nói nhỏ vài câu bên tai Dương Đình.
Cơ Vô Nguyệt nhìn La Phong, ánh mắt có chút khó khăn.
Mạch Luân Cảnh nhị trọng đỉnh cao dù sao đi nữa cũng chỉ có hai trăm cân lực lượng, mà Mạch Luân Cảnh tam trọng sức mạnh vượt quá năm trăm cân. La Phong nói không sai, có đột phá hay không, chỉ cần chống lại một quyền, lập tức sáng tỏ.
Nhưng mà, Cơ Vô Nguyệt mới mười bảy tuổi đã trở thành giáo tập ban Ngân Nguyệt, cũng chưa từng động thủ với học viên của mình bao giờ, cũng lo lắng mình không khống chế lực lượng tốt, làm tổn thương La Phong, đáy lòng nhất thời có chút do dự.
"Giáo tập, ta cũng vừa mới bước vào Mạch Luân Cảnh tam trọng, nếu La Phong đột phá, thì thực lực chúng ta cũng ngang nhau, hay là để cho ta cùng hắn đối một quyền. Được không?" - Đúng lúc Cơ Vô Nguyệt đang do dự, một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó bóng người từ trong đám người đứng dậy.
"Dương Đình..." - La Phong nhìn người đang bước ra, ánh mắt ngưng trọng lại một chút, sau đó chuyển qua nhìn về phía Lâm Huy, mà tầm mắt Lâm Huy cũng vừa lúc nhìn về phía này, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
"Ngươi nhất định phải chết!" - Khóe miệng Lâm Huy nhếch lên, không tiếng động phun ra ba chữ đối với La Phong, trên mặt là nụ cười âm hiểm.
La Phong nhìn Lâm Huy, đã biết đối phương đang tính toán gì.
Dương Đình là một tên tuỳ tùng của Lâm Huy, ba ngày trước bước vào Mạch Luân Cảnh tam trọng, hiện tại đứng ra, khẳng định không có ý tốt.
Nếu là lúc trước, La Phong nhất định sẽ kiêng kỵ thực lực của hắn.
Nhưng hôm nay thì không như thế.
La Phong trong cơ thể mở ra bốn đạo Mạch Luân, tố chất thân thể gấp ba võ giả Mạch Luân Cảnh nhị trọng bình thường, La Phong cảm giác lực lượng của hắn đã tới khoảng chừng năm trăm cân, tương đương với một tên võ giả Mạch Luân Cảnh tam trọng sơ kỳ.
Mỉm cười đáp lại Lâm Huy, La Phong ngẩng đầu nhanh chân bước ra trước đoàn người, cười nói với Cơ Vô Nguyệt:
"Giáo tập, nếu Dương Đình đã muốn như vậy thì ta sẽ cùng hắn đối một quyền!"
"Tên này! Chết đến nơi rồi còn cùng ta giả vờ!" - Lâm Huy nhìn thân ảnh La Phong, sắc mặt tái xanh, nắm đấm bóp "rắc rắc".
Cơ Vô Nguyệt thấy hai bên đều đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:
"Được! Các ngươi hãy dùng sức mạnh của mình, không cho phép sử dụng võ học."
Nói xong, Cơ Vô Nguyệt liền lui về sau vài bước, đứng ở một bên.
La Phong cùng Dương Đình đứng đối diện nhau, tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người.
"Không biết bọn họ ai sẽ thắng..."
"Đây còn phải nói, La Phong có hay không đột phá Mạch Luân Cảnh tam trọng còn chưa biết được. Cho dù hắn đột phá, Dương Đình so với hắn đột phá sớm ba ngày, thực lực khẳng định hơn một chút, La Phong chỉ cần không bị bại quá thảm là tốt rồi."
"Lần này e sợ không dễ dàng." - Một người lắc đầu, đồng tình nhìn La Phong.
"Lâm Huy luôn không ưa La Phong, hiện tại muội muội hắn - Lâm Tiêu Tiêu lại cùng La Phong chia tay, lần này Dương Đình đứng ra, hẳn là ý của hắn. Dương Đình chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, La Phong không bị thương đã là kỳ tích."
Quan hệ giữa Lâm Huy cùng La Phong tất cả mọi người đều biết, trong lúc nhất thời nghị luận sôi nổi, đại đa số người cũng không coi trọng La Phong.
“Rắc rắc”
Đôi mắt Dương Đình đầy vẻ khinh thường nhìn La Phong, đưa tay phải lên vặn qua vặn lại, khớp xương kêu “rắc rắc”, cười lạnh nói:
"La Phong, ngươi chuẩn bị nằm trên giường một tháng đi."
La Phong nhìn Dương Đình, không nói gì.
Linh hồn lực của hắn cường đại, nhận biết nhạy cảm, giờ khắc này đứng trước mặt Dương Đình, đối với mọi động tác của Dương Đình vừa xem là hiểu ngay.
Hơi thở đối phương phù phiếm, hiển nhiên cảnh giới vẫn chưa củng cố, căn bản không uy hiếp được hắn.
"Nói nhảm nhiều quá!" - Khí thế cả người La Phong chìm xuống, thân người vèo một cái đánh về phía Dương Đình.
"Muốn chết!" - Dương Đình giận tím mặt.
Thực lực của hắn ở toàn bộ ban Ngân Nguyệt là chót ban, nhưng ba ngày trước rốt cục cũng mở ra đạo Mạch Luân thứ ba nên tự tin lập tức tăng vọt, xuất hiện trước mặt La Phong, lỗ mũi đều hướng lên bầu trời, xem thường La Phong.
Lúc này hắn nhìn La Phong, tên phế vật ba năm không đột phá cảnh giới lại dám không để mình vào trong mắt, trong lòng như lửa đốt, nổi giận gầm lên một tiếng, gân trên khuôn mặt đều hiện ra. Tay phải đấm thẳng về phía ngực La Phong.
Quyền phong vừa xuất, kèm theo đó là tiếng hét dài, giống như răng nanh của rắn độc.
"Cơ sở võ học Nha Quyền!" - Đám người như bùng nổ, cùng thốt lên, nhận ra ngay lai lịch chiêu thức mà Dương Đình triển khai, ai cũng đều không nghĩ tới Dương Đình đột nhiên lại triển khai võ học.
Chỉ có Lâm Huy vẫn mang vẻ mặt cười nhìn La Phong, trong con ngươi lập loè tia âm hiểm.
"Hừ!" - Cơ Vô Nguyệt đứng bên cạnh sắc mặt lạnh lẽo, mái tóc tung bay, đang chờ ra tay, nhưng rồi lập tức ngừng lại, trong mắt lóe qua tia kinh ngạc.
"Còn muốn làm tổn thương ta!" - Năng lực nhận biết hiện tại của La Phong thậm chí vượt quá võ giả Mạch Luân Cảnh tam trọng, Dương Đình động tác nhìn như bén nhọn, nhưng đều xuất hiện rõ ràng trong tầm nhìn của hắn.
Thấy Dương Đình triển khai võ học, ánh mắt La Phong lạnh lẽo, chưa kịp nghĩ thì thân thể đã phản ứng.
Hai chân phát lực, La Phong chỉnh thân người như lò xo, đột nhiên bắn ra, như sói như hổ, tay phải nắm chặt thành đấm, lao về phía Dương Đình:
"Cơ sở võ học Báo Quyền!"
“Ầm”
Hai bóng người chớp mắt đụng vào nhau, bụi đất tung bay, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm xung quanh càng trở nên im lặng, té ngửa xuống đất.
Đa phần học viên đều lắc đầu, giờ khắc này không ai không rõ, đây là Lâm Huy cố ý kêu Dương Đình làm như vậy.
Cố ý để Dương Đình ra đấu với La Phong, vào thời khắc cuối cùng đột nhiên triển khai võ học, khiến La Phong trọng thương.
"Lần này e rằng La Phong phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng rồi." - Nhìn thấy có thân ảnh nằm dài trên đất không dậy nổi kia, tất cả học viên đều nghĩ như vậy.
Lúc này, bụi dần dần tản đi, khi thấy rõ bóng người nằm dưới đất, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ kỳ.
Người té ngã xuống đất, trên người đầy máu, không ngờ lại là Dương Đình!
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
110 chương
46 chương
636 chương
17 chương
325 chương
18 chương
112 chương