Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaNói thì phải làm liền mới là bản sắc đàn ông, cho nên ngay cả balô tôi cũng chẳng thèm cầm, đi ra chỗ dựng xe đạp ở phía sau trường, lấy đại một chiếc xe đạp chẳng biết của đứa nào mà chạy ra khỏi trường. Đi có một chút chắc cũng không sao đâu ha? Cách trường học khoảng 500m có một tiệm cho thuê manga, mà chỗ tiệm cho thuê manga kia đều thường sẽ có phụ huynh tới bắt học sinh đi. Nếu như tôi cũng chạy tới đó mới lạ, tôi chạy ngang qua tiệm cho thuê manga, cũng không biết chạy đi đâu, cứ thế mà chạy. “Này! Cậu nhóc chờ một chút!” Hả? Ai trên đường hô to gọi nhỏ vậy? Tôi quay đầu, phát hiện có một người đàn ông cả người đều mặc tây trang lại mang mũ lưỡi trai liều mạng ngoắc ngoắc tôi. “A?” Tôi có chút không hiểu mà chỉ vào mũi mình, xác nhận lại. “Đúng! Cậu đó!” Gã thở phì phờ chạy tới. “Cậu chạy thật là nhanh mà.” “À? Xin lỗi?” Sau khi xin lỗi xong tôi mới nhận ra: Mắc gì tôi phải xin lỗi? Gã đứng chặn ở phía trước tôi, thân cao đại khái thua lỗ mũi của tôi đi. Chỉ thấy gã kề sát mặt mình tới mặt tôi mà quan sát, từ trên xuống dưới từ trước ra sau đều nhìn một lần, gật đầu. Quái gì vậy? Cái tên âu phục này định làm gì vậy? “Xin hỏi có chuyện gì?” “Là cậu đó!” Hết hồn! Dọa người hả? Đột nhiên gọi tôi như thế, khiến tôi phải ôm ngực lùi hai bước. “Cậu có hứng thú với giới showbis không?” Tên mặc âu phục hít đôi mắt nhỏ hẹp của mình lại thành hai đường mỏng, hai tay còn xoa xoa, khiến tôi vội vàng lùi về sau hai bước. “Showbis?” Tôi có chút vô ý thức lặp lại lời gã, chú ý thấy gã bỗng nhiên tiếp cận lại gần tôi hơn. Cái tên mặc âu phục này có chút kinh khủng? Không nên tiếp tục dây dưa! Bỏ đi ~~~! “Hay cậu thử làm diễn viên đi! Cậu có thể trở thành idol, có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền đó.” Còn kiếm nhiều nữa chứ? “STOP!” Trước khi thối lùi đụng tới cây cột điện tôi liền lớn tiếng hô ngừng, tên âu phục bị tôi làm cho hoảng sợ, tôi đưa tay phải ra ngăn cản gã lần thứ hai tới gần, giữa tôi và gã cách nhau cự ly một cánh tay. “Tôi biết showbis là giới gì nên anh không cần giải thích, tôi không có hứng thú, cứ vậy đi nha, OK!” Nói xong tôi xoay người chuẩn bị đi, ai biết tên âu phục kia không chịu buông tha tôi, tôi cảm thấy cổ áo của mình bị kéo lại từ phía sau, rất khó chịu. “Buông tay, tôi không hít thở được.” Tôi một tay vội vã từ phía trước lôi kéo cổ áo để bảo trì giúp cổ họng có thể hít thở thông thuận, tay kia giùng giằng kéo tay của gã ra. “À, tôi không cố ý, xin lỗi, xin lỗi.” Gã buông tay ra sau liên tục xin lỗi. “Thế nhưng cậu nhất định sẽ rất nổi đó, tin tôi đi, đây là danh thiếp của tôi.” Gã từ túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi, tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn tấm danh thiếp kia xong, hoàn toàn không có ý tiếp nhận. Làm cái trò quỷ gì vậy? Vận khí hôm nay thực sự là cứt chó mà. “Tôi không có lừa cậu đâu, công ty của tôi hẳn là cậu đã từng nghe qua đi? Nếu không nhìn thử đi!” Nhìn bộ dáng thành khẩn của gã, mà thôi, bản thiếu gia nhận đại danh thiếp cho rồi, tránh cho anh cứ theo đuôi tôi mãi, phiền chết được. Cẩn thận không chạm vào người gã, tôi từ trong tay gã lấy đi tấm danh thiếp, hơi lễ phép gật đầu một cái rồi xoay người đi. Có chút mệt rồi, quay về trường thôi! Bất tri bất giác đã tới trưa, trên đường quay về trường học tôi dừng lại ở một tiệm mì sợi ăn trưa. Chờ tô mì sợi được bưng lên, tôi ngơ ngác cầm chén trà loạn tưởng. Không biết tôi tự dưng chạy đi như thế, lúc vào học lại không thấy tôi, Thẩm Thiệp Vũ có thể vì thế mà lo lắng cho tôi hay không? Có phải cảm thấy tôi rất kỳ quái hay không? Mạc danh kỳ diệu chợt chẳng thấy tăm hơi đâu. A! Mong hắn đừng có hiểu lầm ở trong WC bị tiêu chảy đi.. Tôi có phải suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Thật là ngu xuẩn mà! Ngu mặt ra, tôi có chút tự giễu mà cười chính mình một cái, rồi cầm đũa trúc mở ra chuẩn bị cúi đầu ăn mì, thì có người vỗ nhẹ đầu vai của tôi! Có phiền không vậy? Là ai vậy? Vô tình quay đầu lại, nhìn thấy cái người nãy giờ khiến mình trái lo phải nghĩ. “Thẩm, Thẩm …” Căng thẳng khiến tôi bất giác trở nên cà lăm, tên này theo lý thuyết tôi phải đọc làu làu, hiện tại lại chẳng thành câu hoàn chỉnh. “Thẩm Thiệp Vũ!” Hắn giúp tôi nói hết câu. Tôi khờ người ra, nhìn hắn cười hehe ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay giơ lên kêu ông chủ, sau đó kêu một tô mì sợi bánh chẻo. “Sao cậu tới đây?” “Tớ đang muốn hỏi cậu đây, cậu dự định trả tiền bằng cách nào?” Hắn giơ tay lên, chỉ thấy trên tay hắn chính là balo của tôi, đang quơ qua quơ lại trong không trung. Tôi bỗng nhiên giật mình: Đúng nha! Bóp tiền mình bỏ trong balo! “Vừa lúc thấy phải thu bài tập về nhà, nên tớ mở cặp cậu ra để lấy thì thấy. Điện thoại cậu cũng bỏ trong balo luôn! Cậu cúp tiết như vậy, muốn gọi điện tới giúp đỡ cho cậu cũng khó nữa đó!” “Ai cần cậu tới giúp tớ?” Tôi không chút nào lo lắng lập tức nói, hơn nữa còn mang theo chút nũng nịu, lời vừa nói ra tôi hận không thể lập tức chết đi! Khang Mộc Nghi, mày cứ mê trai thế này sao? Rõ ràng là ngốc mà! Cái đồ ngu! ~~~Thế nhưng dường như hắn không có nghe ra được, còn mở đôi đũa trúc gắp miếng bánh chẻo bỏ vào trong chén của tôi. “Tới cứu cậu còn bị ghét bỏ! Cậu ăn nhiều chút đi! Gầy còm à!” Dùng chiếc đũa khuấy bánh chẻo kia, thực sự không nói gì! Tôi đoán cậu săn sóc như thế, có thể là vì từ kinh nghiệm quen 6 người bạn gái kia huấn luyện ra không, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rất uất ức, đồng thời cũng cảm thấy muốn nôn mửa. Cậu có biết hành vi vô tình của cậu đối với mình có thể tạo thành hậu quả hay không, một chút tự giác cũng không có là sao? Cũng đúng! Vì giữa nam và nam chia sẻ đồ ăn với nhau, người bình thường sẽ giải thích là “nghĩa khí”, chỉ có mình tôi nghĩ tới sự thân thiết mà thôi. “Sao thế?” Thẩm Thiệp Vũ dừng đũa. “Ăn không ngon à?” “Không có.” Tôi nhanh chóng cúi đầu ăn mì. “À.” Thẩm Thiệp Vũ nhún vai, tiếp tục ăn. Dùng khóe mắt đầy ẩn tình liếc nhìn bộ dáng lúc ăn của hắn, tôi nhẹ nhàng nhếch môi cười. Không ngờ lại có người ngay cả khi ăn uống nhanh cũng có thể ưu nhã như thế. Thẩm Thiệp Vũ, cậu chính là “Đàn Anh” (葛格) tuyệt vời nhất — theo cách nói của giới đồng chí (ak Gay).