"Hắc tổng, tôi thật sự không sao mà. Lúc nãy bác sĩ Đằng Kiêu cũng đã cho anh xem bản chụp CT rồi, anh có thể cho tôi về được không?" Hạ Ninh Dung xin xỏ "Có lí do gì không?" Hắc Hoàng Thiên lạnh lùng Có, đương nhiên là có rồi. Ngày mai là ngày Hạ An Chi tham gia cuộc thi piano toàn quốc, cô với cương vị là một người mẹ thì phải có trách nhiệm ở bên và giúp con gái mình luyện tập rồi. Nhưng giờ đâu thể nói ra cái lý do này được. Anh ta cũng phải biết là cô đang có nỗi khổ riêng chứ. "Nếu không có thì ở lại đi." "Nhưng mà..." Hạ Ninh Dung nhìn về phía Hắc Lãnh Thần như đang cầu cứu Hắc Lãnh Thần đang định lên tiếng thì bị daddy chặn lại: "Con, theo daddy ra ngoài." Hắc Lãnh Thần ngoan ngoãn nghe lời, Hạ Ninh Dung đành bất lực nằm yên trên giường. "Nếu như đã biết chuyện vậy thì daddy cũng không giấu nữa." Hắc Hoàng Thiên vắt chéo chân ngồi trên sopha "Thật sự là chị ấy sao?" Hắc Lãnh Thần nhìn chằm chằm xuống đất "Đúng, chính là cô ấy." "Vậy daddy tính sao?" Hắc Lãnh Thần nhìn thẳng vào mắt daddy "Con muốn cô ấy biết?" Hắc Lãnh Thần không trả lời. "Rất thích cô ấy?" Cậu khẽ gật đầu. Hắc Hoàng Thiên cong môi, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm hiểm. Sáng hôm sau, Hạ Ninh Dung thức dậy thật sớm để thực hiện kế hoạch tẩu thoát. Nhưng cuối cùng vẫn là chạm mặt phải bạn của Hắc Hoàng Thiên – Đằng Kiêu. "Cô Hạ dậy sớm vậy sao?" Đằng Kiêu lên tiếng bắt chuyện "À... Uh." Hạ Ninh Dung giả vờ bản thân đang tập thể dục, cố gắng bình thản hết mức có thể "Tôi đang tính đến kiểm tra vết thương cho cô." Đằng Kiêu không mảy may nghi ngờ "Sớm vậy à?" "Cô không tiện sao?" "Không, không vấn đề gì. Chúng ta mau vào trong." Sau khi đã kiểm tra một lượt các vết thương, Đằng Kiêu cũng chưa có ý định rời đi, anh ta bắt đầu nhiều chuyện. "Cô Hạ, cô và Hắc Hoàng Thiên là có quan hệ gì?" Bị hỏi đột ngột như vậy khiến Hạ Ninh Dung không kịp lường trước câu trả lời. Cô lúng túng tỏ vẻ không hiểu. "Hắc Hoàng Thiên có vẻ khá là quan tâm đến cô, cả vị tiểu thiếu gia kia cũng rất thích cô. Ba người chắc chắn quan hệ không tầm thường. Tôi nói đúng chứ?" Đằng Kiêu nhướng mày nhìn Ninh Dung "Cứ cho là có quen biết đi, cũng không thân thiết gì mấy." Hạ Ninh Dung nhún vai "Ồ, vậy tiểu thiên sứ lúc trước..." "Anh có thể giúp tôi giữ kín chuyện hôm đó được không? Tôi có một vài lý do cá nhân nên không thể để người khác biết được, đặc biệt là Hắc tổng." Hạ Ninh Dung đột nhiên nghiêm túc Đằng Kiêu: "..." "Im lặng nghĩa là đồng ý rồi nha. Bây giờ tôi có việc phải đi, phiền anh nhắn lại với Hắc tổng là tôi hoàn toàn không có vấn đề gì và cũng mong anh ấy không đến tìm tôi, ít nhất là trong ngày hôm nay." Hạ Ninh Dung gấp gáp chạy đi Đằng Kiêu còn chưa tiêu hóa kịp thì cô đã rời khỏi, anh ta cau mày khó hiểu. Tối hôm đó, nhà hát lớn của thành phố Thiên Long đã diễn ra một sự kiện tranh tài giữa các thí sinh nhí làm trấn động toàn quốc. Đây là chương trình được chiếu trực tiếp và có lượng ratting cực cao nên có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng muốn được tham gia vào. Do đó, khắp nơi đều là phóng viên nhà báo. Chỉ cần đoạt giải trong cuộc thi thì đảm bảo sẽ nổi như diều gặp gió. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tính cạnh tranh của chương trình vô cùng khốc liệt, những thí sinh tham gia ít nhiều gì cũng là con nhà có tiếng trong giới. Lần này Hạ An Chi thực sự rất căng thẳng. Vì mới trở về nước nên chưa tham gia các cuộc thi về âm nhạc bao giờ, cái tên Hạ An Chi hoàn toàn xa lạ với những thí sinh khác. "Cậu có nổi không vậy?" một cô bé có vẻ khá kiêu ngạo lên tiếng dè bỉu "Nghe nói cậu là học sinh trường Ân Mỹ? Trước giờ trường này chưa từng đoạt giải. " một cô nhóc khác cũng chen vào "Xem ra lần này cũng vậy thôi à." "Đúng vậy, gia đình không có cơ thì đến vòng đầu cũng không vô nổi." Cả đám nhóc bắt đầu cười rộ lên giễu cợt. "Tớ có nổi hay không cần ai đó phải lên tiếng sao?" Hạ An Chi siết chặt tay "Vậy sao? Vậy thì tôi thật sự mong đợi phần trình diễn của cậu đấy." một cô nhóc khoanh tay trước ngực lên mặt "Cứ chờ xem." Hạ An Chi tự tin nhìn thẳng vào mắt người đối diện Có vẻ như cô nhóc được thừa hưởng khí chất hơn người của mami nên từng câu chữ khi nói ra đều áp đảo đối phương, thật sự khiến cho ai đó phải bất ngờ. "Cô bé, cháu rất có khí chất đó!" Câu khen ngợi này vừa hay lọt vào tai Hạ An Chi, cô bé ngoảnh lại thì thấy Hắc Hoàng Thiên và Quất Trương đang đứng trước cửa. "Chào hai chú ạ." Hạ An Chi vui vẻ chạy đến "Chào cháu." Hắc Hoàng Thiên "Chào cô bé dễ thương nha." Quất Trương tươi cười "Đây là lần thứ ba cháu gặp hai chú đó. Thật là trùng hợp." Quất Trương: "Đúng vậy. Vừa nãy cháu rất ngầu đó." "Thật ạ?" Quất Trương: "Đương nhiên, rất giống với một cô gái mà chú biết." "Là do cháu được thừa hưởng gen tốt từ mami đó." Hạ An Chi tự hào "Vậy sao?" Quất Trương có chút tò mò về người mami đã nuôi dạy được một cô nhóc ngoan ngoãn như thế này "Dạ. Mami cháu có nói nếu ai đó nói rằng bạn không giỏi bằng họ, vậy thì hãy dùng thực lực để chứng minh cho họ thấy dù họ có sống lại đến tám kiếp thì cũng không đuổi kịp bạn. Cháu sẽ chứng minh cho họ thấy rằng họ đã sai khi nói những lời đó với cháu." Hạ An Chi kiên định Ánh mắt của cô bé bỗng khiến Hắc Hoàng Thiên nhớ đến một cô gái mà anh tưởng như là xa lạ nhưng thật ra lại là mẹ của con trai anh. "Vậy thì chú lại có một câu khác muốn dành cho cháu." Hắc Hoàng Thiên lên tiếng Hạ An Chi tròn mắt: "Là gì vậy ạ?" "Nếu không thể dùng thực lực để thu phục một ai đó vậy thì hãy dùng tiền đập chết họ."