Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 435 : Rời khỏi thành phố a

Một người cấp dưới hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đi tới, thả xuôi tay đứng đối diện Đông Phùng Lưu. “Còn chưa hạ được sao?” “Ở bên đó đã bị nổ cho tan tác, thời gian hạ thành chỉ là vấn đề thời gian.” “Tiếp tục đánh, nhiều nhất trong vòng hai ngày phải phá hủy tòa lâu đài kia.” Hai ngày... Người cấp dưới nuốt nước miếng đánh ực, biết rõ nhiệm vụ gian khổ lại không dám nói lời nào. Chỉ là hôm nay có tình huống đặc biệt, buộc phải nói rõ với Đông Phùng Lưu. “Cái đó, chúng ta hành động lộ liễu như vậy, bên cảnh sát cũng đã không nhịn được. Lần này còn kinh động đến quân đội, bọn họ cũng đang điều tra nội tình của chúng ta. Kế tiếp chúng ta nên...” Không đợi cấp dưới nói xong, Đông Phùng Lưu đã mất kiên nhẫn cắt ngang: “Chuyện này giao cho Thịnh đi xử lí, đừng đến phiền tôi.” Cấp dưới khó xử nhìn Nam Cường Thịnh, Nam Cường Thịnh xua tay với cậu ta, ý bảo cậu ta rời đi trước. Nếu là trước đây, Nam Cường Thịnh nhất định sẽ khuyên Đông Phùng Lưu bình tĩnh, sau đó phân tích lợi hại cho anh nghe, nói mấy lời cố gắng thuyết phục người đàn ông cố chấp này. Thế nhưng bây giờ, Nam Cường Thịnh lại không có tư cách để nói bất cứ điều gì, bởi vì cục diện ngày hôm nay đều do chính anh ta một tay tạo thành. Nam Cường Thịnh rất giận bản thân mình, anh ta thật sự không biết tình hình của Đường Tinh Khanh lúc đó. Nhưng nếu cho anh ta thêm một cơ hội anh ta vẫn sẽ làm như vậy. Tình hình lúc đó chỉ có thể cứu ra được một người, Đường Tinh Khanh rơi vào tay Tịch Song vẫn có khả năng sống sót. Nhưng nếu Đông Phùng Lưu rơi vào tay Tịch Song chắc chắn sẽ mất mạng. Đương nhiên những vấn đề này không cần đi giải thích với Đông Phùng Lưu, nói gì anh cũng sẽ không nghe. Nam Cường Thịnh khẽ nhíu mày, đứng dậy nói: “Bên phía quân đội tôi sẽ lo liệu.” Đông Phùng Lưu nâng tay day nhẹ ấn đường, khẽ “Ừ” một tiếng. “Lưu, ít nhất cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Nhìn thấy dáng vẻ rã rời mệt mỏi của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh lo lắng nói. “Tinh Khanh bây giờ sống chết chưa rõ, làm sao tôi nghỉ ngơi cho được?” Đông Phùng Lưu chậm rãi mở mắt ra, nói: “Chỉ cần nhớ lại hình ảnh Tinh Khanh cả người đầy máu nằm trong lòng tôi, trái tim tôi như bị dao cắt thành nghìn mảnh vậy.” Nam Cường Thịnh đau lòng không kém gì Đông Phùng Lưu, ngoài điều đó, anh ta còn không thể ngừng tự trách bản thân mình. “Lưu, tôi xin lỗi.” Đông Phùng Lưu biết Nam Cường Thịnh chọn cách giảm nhẹ thương hại nhất, nhưng câu ‘không sao đâu’ lại không thể nào nói ra được. Nhìn thân thể cứng đờ của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh siết chặt tay, nói: “Nếu Tinh Khanh thật sự...vậy tôi sẽ dùng cái mạng này trả cho anh!” Nói xong, Nam Cường Thịnh đứng dậy rời khỏi phòng, anh ta bước nhanh ra khỏi cửa, thân thể vô lực tựa vào tường. Một lúc lâu sau, Nam Cường Thịnh điều chỉnh lại tâm trạng, mặt không cảm xúc đi lên lầu. Nhưng vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Nam Cường Thịnh nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn đang đứng đó, ngược sáng nhìn mình. Nam Cường Thịnh lúc này cảm thấy bản thân giống như tội nhân, một tên tội nhân phá hủy hạnh phúc gia đình người khác. “Ngũ Tuấn...” Nam Cường Thịnh mở miệng gọi, sau đó lại trầm mặc. Lúc này, bất cứ lời nói nào cũng đều yếu ớt vô lực, không có cách nào thay đổi thực tế, cũng không cách nào an ủi nỗi đau tận đáy lòng đối phương. “Chú Nam Cường,” Đường Ngũ Tuấn mở miệng trước, bóng tối che đi vẻ mặt của cậu bé, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Vẫn chưa có tung tích của mẹ sao chú?” Nam Cường Thịnh nhẹ lắc đầu. “Vậy ạ,” Sau khi trầm mặc trong giây lát, Đường Ngũ Tuấn nói: “Vậy ta dồn Tịch Song vào chỗ chết đi, như vậy hắn sẽ tự động đưa mẹ ra để đàm phán.” Đường Ngũ Tuấn nói, chầm chậm đi xuống cầu thang, tia sáng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lúc sáng lúc tối, soi rọi biểu cảm nghiêm nghị. Đến gần rồi Nam Cường Thịnh mới nhìn thấy mắt của Đường Ngũ Tuấn hơi sưng. Không cần nói cũng biết đứa nhỏ này đã làm gì sau khi đóng cửa phòng. Đau lòng nhìn Đường Ngũ Tuấn, Nam Cường Thịnh nói: “Cháu à, chú xin lỗi.” Đường Ngũ Tuấn có chút khó chịu quay đi: “Chú không cần phải xin lỗi, tình thế hiện giờ không phải do một mình chú tạo thành. Thay vì thương xót chi bằng hóa đau thương thành sức mạnh, sớm cứu mẹ ra ngoài.” “Đúng vậy, cháu nói đúng.” Nam Cường Thịnh nhẹ thở ra: “Nhiều nhất hai ngày, chúng ta sẽ phá tan phòng tuyến của Tịch Song, đến lúc đó nhất định có thể cứu mẹ con ra.” “Vâng, con tin tưởng thực lực của bố.” “Con cũng đi khuyên bố con đi, nói bố con nghỉ ngơi một chút. Bằng không, chú lo rằng mẹ con không sao mà ngược lại bố con phải đi nằm viện đó.” “Con sẽ thử, nhưng hiệu quả có thể sẽ rất thấp.” Nói xong, Đường Ngũ Tuấn khẽ gật đầu với Nam Cường Thịnh, nói: “Chú Nam Cường, con có việc đi trước.” “Được, con đi đi.” Vừa dứt lời, Đường Ngũ Tuấn đã đi vòng qua người Nam Cường Thịnh. Quay đầu lại nhìn thấy bóng lưng gầy nhỏ quật cường của Đường Ngũ Tuấn, Nam Cường Thịnh hít sâu một hơi. ... Mấy ngày nay, Tịch Song vẫn ở bên cạnh Đường Tinh Khanh. Mặc dù cô luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn ta vẫn ở bên một tấc không rời. Về phần các việc lớn nhỏ trong cuộc chiến với Đông Phùng Lưu, Tịch Song đều giao cho thuộc hạ xử lí, dường như thắng thua đối với hắn ta đã không còn quan trọng nữa. Không có Tịch Song trấn thủ, đối mặt với tiến công không ngừng nghỉ của Đông Phùng Lưu, bên Tịch Song liên tục thất bại, nhanh thôi quân hắn sẽ tan rã, đến đánh trả cũng không còn cơ hội. Không chỉ như vậy, Nam Cường Thịnh liên thủvới Đường Ngũ Tuấn tìm ra không ít những cứ điểm của Tịch Song, phá hủy toàn bộ. Đối diện với tình hình như vậy, trong lòng thuộc hạ của Tịch Song trở nên dao động, cảm thấy thành phố A đã biến thành gân gà vô bổ, ăn cũng không ngon. Nhưng tâm tư của Tịch Song đều đặt vào Đường Tinh Khanh, không có thời gian lo lắng những chuyện này. Thuộc hạ của hắn ta lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám nhắc gì trước mặt hắn ta. Cuối cùng vẫn là người đàn ông trọc đầu lấy hết dũng khí, liều chết nói. “Đại ca, hay là chúng ta rời khỏi thành phố A trước.” Tịch Song liếc nhìn người đàn ông trọc đầu, hỏi: “Rời khỏi? Ý cậu là bảo tôi nhận thua Đông Phùng Lưu?” “Cái này không phải là nhận thua, mà là bảo toàn lực lượng. Thế lực Đông Phùng Lưu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Huống hồ, bây giờ ngài cũng không đặt tâm chiến đấu...” Con ngươi u ám của Tịch Song hiện lên một tia sát ý. Người đàn ông trọc đầu rụt vai,vội giải thích: “Mặc dù cô Đường Tinh Khanh đang ở trong tay chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta chưa đi, Đông Phùng Lưu sẽ không buông bỏ. Hắn sẽ luôn làm phiền chúng ta, ta có muốn chuẩn bị quân lực cũng rất khó.” "Đại ca, giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Lần này chúng ta tổn thất nghiêm trọng, nếu muốn đánh bại Đông Phùng Lưu cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất." Người đàn ông trọc đầu nói rất đúng, mặc dù Tịch Song đã sắp xếp nơi dưỡng bệnh yên tĩnh nhất cho Đường Tinh Khanh, nhưng không bảo đảm được rằng lúc nào thì người của Đông Phùng Lưu sẽ tìm đến cửa. Nếu dẫn Đường Tinh Khanh lặng lẽ rời khỏi đây, Đông Phùng Lưu không có cách nào tra ra tung tích của Đường Tinh Khanh tất nhiên sẽ phát điên không thôi. Nghĩ đến đây, Tịch Song nhếch khóe miệng, nói: “Bảo thuộc hạ chuẩn bị cho tốt, ngày mai xuất phát đi thành phố B.” Thấy Tịch Song mở miệng, người đàn ông trọc đầu vui mừng, vội nói: “Vâng!” ... Ngón tay hơi động đậy, Đường Tinh Khanh dần dần lấy lại ý thức. Cô cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, mơ một giấc mộng thật dài.