Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 429 : Phát hiện tung tích
Cô hầu gái thấy Đường Tinh Khanh lộ ra nụ cười mê người thì càng kinh thường cô gái này không biết liêm sỉ. Cô ta không hiểu vì sao loại phụ nữ này lại có thể khiến Tịch Song một lòng một dạ với cô ả đến vậy.
Trong lúc cô hầu gái đang thầm suy đoán vẩn vơ, Đường Tinh Khanh cũng chẳng nhàn rỗi, đầu óc cô xoay mòng mòng như đang mưu tính gì đó.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên khoảng sân thượng rộng rãi, đôi con ngươi chợt phát sáng.
“Ở trong này hơi ngột ngạt, tôi muốn ra ngoài cho thoáng khí, cô không cần đi theo đâu.”
Dứt lời, Đường Tinh Khanh đi một mình ra ngoài.
Cô hầu gái khinh khỉnh không thèm để ý đến Đường Tinh Khanh mà quay người đi làm việc của mình.
Đường Tinh Khanh tay nâng vạt váy đứng một mình trên sân thượng, hai mắt cô tập trung nhìn xuống phía dưới, đồng thời cầm lấy giấy bút đứng trước bàn phác họa.
Ở trên sân thượng vừa có thể thưởng thức phong cảnh đẹp nhất nơi đây, đồng thời cũng có thể quan sát rõ ràng tình tình canh phòng bên trong tòa lâu đài.
Đường Tinh Khanh đã nhắm đến nơi này từ lâu, ngày trước cô không thể tự do hành động nên chỉ đành âm thầm tính toán. Bây giờ có cơ hội, cô phải chớp lấy thời cơ vẽ lại bản đồ. Chỉ cần có bản đồ là cô có thể chọn ra được con đường chạy trốn tốt nhất để tùy cơ hành động.
“OK, xong!”
Vẽ xong nét cuối cùng, Đường Tinh Khanh cất giấy bút đi, trong lòng cô thấy khá vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, Đường Tinh Khanh lại phát hiện một vệt màu đỏ khác thường.
Cô nâng cổ tay lên, chiếc đồng hồ đeo tay lấp lóe màu đỏ khiến Đường Tinh Khanh không khỏi nhíu mày.
“Sao thế nhỉ, không phải là hỏng rồi đấy chứ?”
Đường Tinh Khanh tháo chiếc đồng hồ ra, bắt đầu nghiên cứu.
Trong lúc Đường Tinh Khanh đang chẳng hiểu ra sao, Đường Ngũ Tuấn luôn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính liền đứng bật dậy, đầy phấn khích.
“Bố, con phát hiện ra tung tích của mẹ rồi!”
Đông Phùng Lưu đang bàn bạc đối sách mới với Nam Cường Thịnh, nghe thấy lời nói của Đường Ngũ Tuấn anh vội hỏi: “Tinh Khanh đang ở đâu!?”
Đường Ngũ Tuấn chuyển chiếc laptop của mình sang cho Đông Phùng Lưu, chỉ vào một chấm nhỏ đang không ngừng nhấp nháy trên bàn hình: “Ở đây, gần Tân Hải.”
“Tân Hải?” Câu trả lời này khiến Nam Cường Thịnh sinh ngờ vực, nói: “Lúc trước thử bao nhiêu cách vẫn không thể tìm thấy tung tích của Tinh Khanh, sao bây giờ lại đột nhiên có đầu mối? Hay là Tịch Song lại giở trò quỷ gì?”
Lời của Nam Cường Thịnh khiến mọi người đều rơi vào im lặng.
Đường Ngũ Tuấn vỗ vỗ tay cổ vũ: “Đã có thể lùng ra tung tích của mẹ rồi thì con có thể thử liên lạc với mẹ. Làm như thế chẳng phải có thể xác định đó có đúng là mẹ hay không sao? Tóm lại, bất kể là thật hay giả thì có manh mối vẫn là chuyện tốt mà.”
“Ngũ Tuấn nói đúng đấy.” Đôi mắt Đông Phùng Lưu thâm trầm nhìn Đường Ngũ Tuấn, anh dặn dò: “Cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng gây rắc rối cho mẹ con.”
“Vâng ạ, mọi người yên tâm.”
Đường Ngũ Tuấn cầm lấy laptop tiếp tục thao tác, đầu ngón tay gõ xuống bàn phím, chấm nhỏ màu đỏ biến mất ngay.
Cùng lúc này, ánh sáng đỏ trên chiếc đồng hồ đeo tay của Đường Tinh Khanh cũng biến mất, không còn chút phán ứng nào nữa.
“Quái lạ, vừa rồi vẫn còn phát sáng, sao bây giờ lại im lìm rồi. Không phải bị hỏng hẳn rồi chứ?”
Đường Tinh Khanh gõ gõ mấy cái lên chiếc đồng hồ, hi vọng có thể khiến món đổ quỷ quái này cải tử hoàn sinh.
Vì sốt ruột nên Đường Tinh Khanh có hơi mạnh tay một chút, một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, một thứ nhỏ như hạt đậu đỏ trượt lăn xuống đất.
Đường Tinh Khanh đuổi theo mấy bước, cẩn thẩn nhặt món linh kiện đó lên, lúc đứng lên lại phát hiện một thân hình đứng chắn trước mặt mình.
Ánh mắt di chuyển lên trên từng chút, Đường Tinh Khanh chạm mắt với Tịch Song.
“Em đang làm gì vậy?”
Trên gương mặt Tịch Song mang nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt hắn ta không có chút vui vẻ nào, thậm chí còn khiến người khác sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
“Tôi có làm gì đâu.” Đường Tinh Khanh giả bộ bình tĩnh đổi đề tài câu chuyện: “Dạo này anh bận rộn quá, lâu nay không thấy mặt mũi anh đâu.”
Ánh mắt Tịch Song như có như không liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của Đường Tinh Khanh, hắn ta đùa hỏi: “Sao, nhớ anh rồi à?”
Đường Tinh Khanh cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Đừng nói mấy câu khiến người ta chán ngấy như vậy nữa được không.”
“Ngày trước em cũng quan tâm anh như vậy.”
“Nhưng chúng ta đã không thể quay lại như ngày trước.”
Lời nói của Đường Tinh Khanh khiến Tịch Song hít thở không thông, trái tim đóng băng của hắn ta lại đau thêm một lần nữa.
Rõ ràng hắn ta đã tự nhủ đừng để cô gái này làm mình dao động nữa, nhưng mỗi lần gặp nhau, Tịch Song đều là vui buồn vì Đường Tinh Khanh.
Khóe miệng Tịch Song khẽ nhếch lên, vẽ nên một nụ cười, nói với cô: “Em vẫn luôn lạnh lùng với anh.”
Đường Tinh Khanh không muốn dây dưa với Tịch Song thêm nữa, cô khép áo lại rồi ngoảnh đầu đi: “Ở đây hơi lạnh, tôi về phòng đây.”
Vừa dứt lời, Đường Tinh Khanh cất bước đi luôn.
Nhưng lúc cô đi lướt qua người Tịch Song, hắn ta đột nhiên nắm lấy cổ tay Đường Tinh Khanh, đôi mắt của hắn ta như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào cô.
“Đừng giở trò, anh không muốn làm em bị thương.”
Đường Tinh Khanh hung hăng giật tay Tịch Song ra, cô không chút nể tình nói: “Anh đã khiến tôi thương tích đầy mình rồi, bây giờ còn thích vờ làm người tốt hay sao? Tôi cứ ngỡ hai chúng ta dù không thể làm bạn, cũng có thể khiến hai bên có một quãng hồi ức tốt đẹp. Nhưng anh lại biến thành cái bộ dạng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất!”
“Anh biến thành cái dạng gì, không phải đều là tự tay em gây ra sao? Đường Tinh Khanh, em vẫn còn chưa hài lòng với kiệt tác của em hay sao?”
“Không, thứ làm thay đổi con người anh thực sự chính là tâm địa xấu xa của anh. Còn tôi chẳng qua chỉ là một cái cớ cho sự biến chất của anh mà thôi.”
Lời nói của Đường Tinh Khanh khiến Tịch Song ngây ra, đợi lúc hắn ta định thần lại thì cô đã đi xa rồi.
Đường Tinh Khanh đi rất nhanh, ánh nhìn gắt gao đó khiến cô chỉ muốn tránh đi nhanh một chút.
Đáng chết, sao mình lại nhát gan thế nhỉ! Chỉ là đấu võ mồm với Tịch Song thôi mà, sao lại sợ tới mức tay cũng run lẩy bẩy thế này?
Đường Tinh Khanh âm thầm khinh bỉ chính mình, nhưng ngay sau đó bước chân của cô hơi chần chừ trong giây lát, sau đó cô rút tay ra khỏi túi.
Nằm giữa lòng bàn tay Đường Tinh Khanh chính là món linh kiện đồng hồ mà cô nhặt lên ban nãy, cũng chính nó đang rung lên.
Nhìn nhìn món đồ vật đang không ngừng rung lên, Đường Tinh Khanh vô thức siết nó một cái.
“Mẹ?”
Giọng nói của Ngũ Tuấn!?
Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn tròn, sau khi nhìn quanh một lượt, ánh mắt cô rơi xuống lòng bàn tay.
Áp sát lòng bàn tay lên tai, Đường Tinh Khanh lại nghe thấy giọng nói non nớt của Ngũ Tuấn.
“Mẹ, con biết mẹ có thể nghe thấy giọng nói của con. Mẹ nhét tai nghe mini vào trong tai đi là chúng ta có thể nói chuyện với nhau được rồi.”
Cô tùy ý thả tóc ra, rồi thuận tay nhét tai nghe vào tai mình. Đường Tinh Khanh cúi đầu, lấy tay che miệng rồi nhỏ giọng hỏi: “Ngũ Tuấn, là con thật sao?”
“Là con, là con!” Nghe thấy giọng Đường Tinh Khanh lần nữa, Đường Ngũ Tuấn quả thực kích động đến sắp khóc.
Dù cậu bé có cả một bụng lời muốn nói, nhưng bây giờ thời gian có hạn, nhiệm vụ là quan trọng hơn hết, Đường Ngũ Tuấn chỉ có thể dùng lời ít ý nhiều thôi.
“Mẹ yên tâm, bố đã biết thông tin của mẹ rồi, bố sẽ đuổi đến đó để cứu mẹ. Bây giờ mẹ nghe theo sự sắp xếp của con nhé, đợi con tìm ra bản đồ chỗ của mẹ, con sẽ sắp xếp người và đường đi nước bước.”
“Bản đồ à?” Nhớ đến thứ đang nằm trong túi áo khoác bên kia của mình, Đường Tinh Khanh ngây ngô hỏi: “Vừa nãy mẹ có vẽ lại bản đồ của tòa lâu đài này, không biết có phải thứ mà con cần không.”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
110 chương
42 chương
64 chương
111 chương
51 chương