Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 368 : Thất vọng và tức giận

Một lần nữa bác sỹ lại tỏ ra áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có điều ngài Đông Phùng đã nói rằng không được thông báo cho cô, bởi vì đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, nên chúng tôi bắt buộc phải tuân thủ.”  Đường Tinh Khanh không thể hiểu nổi.  Cho dù Đông Phùng Lưu vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng đối với thư ký lâu năm của mình, hơn nữa cô còn chăm sóc anh lâu như vậy, anh cũng sẽ đích thân đi gặp mặt mới phải, sao anh có thể cố ý dặn người khác không báo cho cô biết?  Còn nếu như Đông Phùng Lưu đã khôi phục trí nhớ, vậy không lẽ là anh chuẩn bị kết thúc tất cả mọi chuyện? Muốn giải quyết dứt khoát, không muốn gặp lại cô nữa?  Nhưng chẳng lẽ Đông Phùng Lưu anh, ngay cả con trai mình cũng không cần hay sao?  Trong nháy mắt, sự vui mừng vừa rồi của Đường Tinh Khanh đã biến mất, thay vào đó là lo âu và nghi hoặc, còn có cả sự thất vọng đối với Đông Phùng Lưu.  Đường Ngũ Tuấn nhìn thấu tâm trạng của Đường Tinh Khanh, cậu bé kiễng chân lên nắm lấy tay cô lắc lắc, nói: “Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh. Con cảm thấy bố làm như vậy chắc là có lý do riêng của mình.”  Vẻ mặt Đường Tinh Khanh trở nên lạnh lùng, cô không vui nói: “Con hiểu bố con nhỉ, chuyện gì cũng muốn bênh cha con phải không?”  Thật ra thì Đường Ngũ Tuấn cũng nhìn ra Đường Tinh Khanh không hẳn là tức giận mà hơn hết là cô có cảm giác mất mát. Vì vậy, cậu cố gắng vui vẻ nói: “Bố không gặp chúng ta, vậy chúng ta tự đi tìm bố không phải là được rồi sao?”  Đường Tinh Khanh không thể không đồng ý với ý kiến này, dù sao bây giờ cũng không phải là lúc tranh hơn thua, mà cô cũng không muốn so đo với Đông Phùng Lưu.  Đường Tinh Khanh suy nghĩ một lúc, sau đó rút điện thoại ra gọi điện, tuy rằng điện thoại vẫn đổ chuông nhưng lại không có ai nghe máy.  Đường Tinh Khanh tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô giậm chân mắng: “Rốt cuộc là anh ấy muốn làm gì đây? Muốn người khác tức chết sao?”  Hiện tại Đường Ngũ Tuấn cũng cảm thấy mù mờ, cậu bé bất đắc dĩ mở lời: “Mẹ, liệu có phải sau khi bố tỉnh lại, vì biết được chuyện của tập toàn Đông Phùng nên mới vội vã quay về xử lý không?”  Cái cớ này thật sự là quá cứng nhắc, Đường Tinh Khanh liếc đứa con trai không có lương tâm này, sau đó tức giận nói: “Đông Phùng Lưu thật là có phúc đấy, sinh được một đứa con suốt ngày chỉ biết bênh vực cha nó.”  Đường Ngũ Tuấn lại nói: “Hoá ra phụ nữ đều thích ghen.” Cậu bé lắc lắc đầu, trông giống hệt một ông cụ non.  “Được rồi, chúng ta qua công ty vậy.” Bây giờ Đường Tinh Khanh chỉ muốn gặp Đông Phùng Lưu sớm một chút, để xem anh đang giở trò gì.  “Bây giờ tập toàn Đông Phùng đã rất quen thuộc với con rồi, vả lại con cũng phải trở về để xem những nhân viên mà con đã đào tạo nữa, ha ha…”  Đường Ngũ Tuấn lo Đường Tinh Khanh không biết năng lực của cậu, nên càng cố gắng cất cao giọng. Có điều quả thực là như vậy, ở tập đoàn Đông Phùng, Đường Ngũ Tuấn đúng là có tiếng nói nhất định, những người ở bộ phận mạng đều nghe theo lời cậu, gọi cậu là sếp cũng không quá.  truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!  …  Tại tập đoàn Đông Phùng, sảnh công ty.  Lễ tân nhìn thấy Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn cùng xuất hiện thì cung kính nói: “Cô Đường, cậu…, à, quản lý Đường…”  Hoá ra trong thời gian Đường Ngũ Tuấn ở công ty, Nam Cường Thịnh đã sắp xếp cho cậu bé một vị trí quản lý, bằng không việc thay đổi một người quản lý vốn đã có kinh nghiệm cũng không phải là chuyện nhỏ.  Đường Ngũ Tuấn làm ra vẻ gật đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngài Đông Phùng đã quay lại công ty rồi sao?”  Đường Ngũ Tuấn nghĩ trong trường hợp này cậu không nên gọi Đông Phùng Lưu là cha, vì vậy cậu giả vờ nghiêm túc gọi là ‘ngài Đông Phùng’. Cô gái lễ tân bị bộ dạng của Đường Ngũ Tuấn chọc cười, nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc nói: “Thực xin lỗi, ngài Đông Phùng đã ra ngoài để xứ lý việc của công ty, hiện giờ không có ở đây ạ.”  Đường Tinh Khanh cảm thấy buồn bực, giờ đang là lúc công ty cần có người cai quản, anh ta thì có việc gì được, mà cho dù có việc đi nữa thì cũng có thể giao cho cấp dưới giải quyết mà.  Chắc chắn là mượn cớ, hơn nữa còn là một cái cớ kém chất lượng.  Đường Tinh Khanh tức giận nói: “Là tên khốn Đông Phùng Lưu bảo cô nói như vậy đúng không?”  Cô nhân viên lễ tân biết, thân phận bên ngoài của Đường Tinh Khanh là thư ký của Đông Phùng Lưu nhưng thực chất lại là tình nhân của anh, bởi vậy đối với việc Đường Tinh Khanh gọi thẳng tên Đông Phùng Lưu, cô ta cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ lúng túng nói: “Cô Đường, đây là sự thật, không tin cô cứ lên phòng làm việc xem một chút là biết.”  “…”  “Ở tập đoàn Đông Phùng, cô nắm rõ lịch trình của ngài Đông Phùng hơn ai hết, nếu cô muốn tìm ngài ấy chắc hẳn rất đơn giản.” Cô lễ tân nở nụ cười nhẹ nhàng.  Đường Tinh Khanh lập tức dẫn Đường Ngũ Tuấn đi lên phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, quả nhiên là không có một bóng người. Lúc đi xuống dưới, Đường Tinh Khanh như người mất hồn, không biết đang nghĩ linh tinh lộn xộn những gì.  Đường Ngũ Tuấn thì ngược lại, cậu không có thời gian để nghi ngờ hay buồn bã, vì trên đường đi ra khỏi tập đoàn Đông Phùng, cậu liên tục chào hỏi với những nhân viên đang qua lại. Hơn nữa những người này đều không để ý việc cậu còn nhỏ tuổi, rất kính trọng gọi cậu là giám sát Đường.  Đường Ngũ Tuấn cảm thấy cực kỳ tự hào, đang định khoe khoang với Đường Tinh Khanh, thì lại phát hiện mẹ mình vẫn đang như người mất hồn.  “Mẹ, mẹ đừng lo rằng bố sẽ bỏ mẹ, yên tâm đi, chẳng lẽ bố lại định bỏ cả con? Con thấy chắc chắn là bố có lý do đặc biệt nào đó, chúng ta nên kiên trì đợi thêm một chút nữa…”  Sau khi nghe xong câu khẳng định chắc nịch của Đường Ngũ Tuấn, đột nhiên Đường Tinh Khanh híp mắt, đánh giá tên nhóc xảo quyệt này: “Bạn nhỏ Đường Ngũ Tuấn, con nói cho mẹ biết, có phải con biết chuyện gì nhưng cố tình lừa mẹ có phải hay không?”  “Ôi, mẹ đang nghĩ gì thế? Đường Ngũ Tuấn con đầu đội trời, chân đạp đất mà lại đi lừa gạt một người phụ nữ như mẹ sao?” Đường Ngũ Tuấn chỉ chỉ vào ngực mình, thể hiện rằng mình đang nói chuyện rất chân thành.  “Vậy tại sao con lại tin rằng, tên Đông Phùng Lưu đáng chết kia có lý do đặc biệt?” Đường Tinh Khanh không lùi bước, tiếp tục tra hỏi.  Đường Ngũ Tuấn bĩu môi nói: “Con cũng không rõ, có điều làm một đứa con trai, tin tưởng bố mình thì cần gì phải có lý do? Mẹ này, con thấy mẹ bị người phụ nữ Doãn Thu Ngọc kia hại thảm rồi, nên bây giờ mẹ đang thần hồn nát thần tính thôi!”  Cũng giống như Tịch Song, Đường Tinh Khanh luôn cảm thấy trong cuộc sống này nơi nào cũng đầy trò bịp bợm.  Cuộc sống quả thật là khó khăn!  “Hay là hỏi thử chú Nam Cường xem sao?” Đường Ngũ Tuấn đề nghị.  Đường Tinh Khanh không nói hai lời, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Nam Cường Thịnh, mãi một lúc lâu sau, Nam Cường Thịnh mới nghe máy.  “Đông Phùng Lưu đang ở đâu?”  Mở đầu bằng câu nói rất đơn giản lại trực tiếp.  Nam Cường Thịnh buồn bực nói: “Đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng chỉ thấy mặt anh ấy được có hai lần ở công ty. Sao thể? Anh ấy không chịu gặp cô?”  Biết rồi còn hỏi, Đường Tinh Khanh không tin Đông Phùng Lưu không tiết lộ chuyện gì đó với Nam Cường Thịnh.  “Các anh lại thông đồng với nhau phải không?” Đường Tinh Khanh thở phì phò chất vấn: “Các anh còn định bày ra trò gì nữa?”  Trong lòng Nam Cường Thịnh không ngừng oán thán, anh ta bắt đắc dĩ nói: “Bạn học Đường Tinh Khanh, tên kia sau khi lộ mặt ở công ty là lập tức biến mất, bây giờ tất cả mọi chuyện nhức đầu của công ty đều do tôi xử lý. Hơn nữa, chuyện của Phương Minh tôi còn chưa có thời gian để giải quyết đây, làm gì có tâm trạng mà đi bày trò gì nữa.”  Đây là lời nói hết sức chân thành, nếu Đường Tinh Khanh vẫn không tin thì Nam Cường Thịnh cũng hết cách.