Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 327 : Uy hiếp
Cậu có khát vọng mãnh liệt, cũng có năng lực quan sát hơn người. Tuy bố và mẹ thường xuyên bất hòa, nhưng trên thực tế, những mâu thuẫn đó có thể khiến đôi bên càng thêm hiểu rõ đối phương, còn tạo điều kiện để họ được bên nhau.
Hai mẹ con đều có suy nghĩ của mình, khi bệnh viện xuất hiện trong tầm mắt, hai người họ đều bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Đường Tinh Khanh rất ít khi thấy vẻ lo lắng chân thành đến vậy từ con trai, cô còn phát hiện thằng bé hơi cau mày, cảm xúc có vẻ không được tốt cho lắm.
Đường Tinh Khanh ôm Đường Ngũ Tuấn vào lòng, hôn nhẹ lên trán con rồi dịu dàng hỏi, "Sao vậy con?"
Đường Ngũ Tuấn cố nặn ra một nụ cười, cậu lắc đầu, "Không có gì đâu mẹ, chắc do mệt thôi ạ, đúng là nên để người lớn lái xe thì hơn." Tuy cậu nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Đường Ngũ Tuấn có dự cảm không lành. Đường Tinh Khanh không để ý, cô bế Đường Ngũ Tuấn tới phòng bệnh của Đông Phùng Lưu, cố lấy lại bình tĩnh trên đường đi.
Nhưng hai mẹ con cô không ngờ rằng phòng bệnh của Đông Phùng Lưu lại trống không.
Chẳng lẽ Tịch Song đã ra tay với Đông Phùng Lưu rồi sao?
Đường Tinh Khanh như quả bóng bị rút xì hơi, cô không biết nên nói gì hay làm gì. Đường Ngũ Tuấn thì thầm loại trừ khả năng Tịch Sở ra tay hại Đông Phùng Lưu, từ đó cậu nghĩ theo một chiều hướng khác.
Đường Ngũ Tuấn thấy một y tá đi ngang qua thì ôm lấy chân cô ta rồi nũng nịu hỏi, "Chị y tá ơi, bệnh nhân ở phòng này chuyển đi rồi ạ?"
Y tá kinh ngạc nhìn Đường Ngũ Tuấn rồi mỉm cười gật đầu, "Đúng rồi em, sao em biết thế?"
Y tá thấy Đường Ngũ Tuấn ngoan ngoãn xinh xắn nên ngồi xuống nói với cậu. Ai ngờ cậu nhóc biết đáp án xong thì không thèm quan tâm đến cô ta nữa, cũng không nói gì mà kéo Đường Tinh Khanh ra khỏi bệnh viện.
Đường Tinh Khanh cuống quýt quay đầu cảm ơn y tá.
Trong mắt người khác thì đây đúng là một cặp mẹ con kỳ lạ.
Vào lại xe, Đường Tinh Khanh đột nhiên lên tiếng, "Chuyện gì vậy Tuấn?"
Đường Ngũ Tuấn không đáp, chỉ giơ tay lên làm động tác suỵt, mắt thì nhìn về phía gương chiếu hậu như đang quan sát gì đó. Đường Tinh Khanh đang định với đầu ra ngoài xe nhìn thì bị Đường Ngũ Tuấn kéo lại, "Mẹ ngồi im đã, mẹ phải bình tĩnh, mấy con bọ thôi mà."
"Mấy con bọ á?" Đường Tinh Khanh không hiểu.
"Chắc chúng ta đã bị bố nuôi phát hiện rồi, hẳn giờ họ đang theo đuôi chúng ta." Đường Ngũ Tuấn cười nhẹ, "Con quên mất, đáng lẽ ngay từ đầu không nên dùng chiếc xe này, trong xe chắc chắn có gắn định vị."
"Vậy... chuyện của bố con có liên quan gì đến Tịch Song không?" Đường Tinh Khanh luống cuống hỏi.
Đường Tinh Khanh phất tay, thuận tay khởi động xe rồi cười, "Mẹ yên tâm, bố con không ở chỗ bố nuôi đâu, mà tạm thời thì vẫn an toàn. Dù sao..."
Cậu chưa nói hết câu thì có mấy chiếc xe đen ồn ào xuất hiện, Đường Ngũ Tuấn nói, "Mẹ ngồi vững nhé."
Đường Tinh Khanh cảm giác như mình bị ném vào môi trường không trọng lực, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì. Đường Ngũ Tuấn điều khiển xe phi như bay, rẽ trái rẽ phải vài lần đã cắt đuôi được đám theo dõi."
Sau khi vứt chiếc xe, hai mẹ con lên tàu điện ngầm, thuận lợi tới được tập đoàn Đông Phùng.
Khi Đường Tinh Khanh thấy tòa nhà của tập đoàn Đông Phùng, cô đột nhiên hiểu ra Đông Phùng Lưu đang ở đâu. Nhất định là do ả đàn bà Doãn Thu Ngọc kia rồi. Nhưng cô ta vẫn chưa chính thức kết hôn với Đông Phùng Lưu, cô ta sẽ không có lợi lộc gì nếu anh xảy ra chuyện.
Đúng như lời Đường Ngũ Tuấn nói, Đông Phùng Lưu vẫn an toàn.
Nhưng dù vậy, Đường Tinh Khanh vẫn lo lắng người đàn bà tâm địa độc ác đó sẽ làm hại Đông Phùng Lưu, thậm chí cô còn cảm thấy ghen tị.
Tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang, hai mẹ con bước vào tập toàn Đông Phùng.
Đại sảnh im ắng đến mức kỳ lạ, khi Đường Tinh Khanh dẫn Đường Ngũ Tuấn vào, một đám vệ sĩ xuất hiện chặn đường cô.
Đường Tinh Khanh hơi ưỡn ngực và lên giọng, "Để tôi lên đó, tôi muốn biết tin tức về ngài Đông Phùng."
Im lặng.
Một vệ sĩ lạnh lùng đáp, "Rất xin lỗi cô Đường, ngài Đông Phùng không cần cô quan tâm, mời cô về cho."
Đường Tinh Khanh nhíu mày, cô biết không ai trong công ty này dám đối xử với cô như thế, trừ người đàn bà kia.
Đường Tinh Khanh nắm chặt tay Đường Ngũ Tuấn, "Các anh có quyền gì mà cấm tôi? Tôi là thư ký của ngài Đông Phùng, là nhân viên của tậo đoàn Đông Phùng, tôi có tư cách lên đó."
Các vệ sĩ nhìn nhau, đúng lúc không biết phải giài quyết thế nào thì một người đàn ông khác xuất hiện.
"Thật ngại quá thưa cô Đường, cô đã bị đuổi việc, tôi rất tiếc vì điều này, mong cô từ đâu tới thì trở về đó đi. Nếu cô vẫn cố xông vào tập đoàn Đông Phùng, chúng tôi sẽ không khách sáo đâu."
Đường Ngũ Tuấn không nói gì, cậu nhìn chằm chằm người đàn ông kia rồi suy nghĩ gì đó.
Đường Tinh Khanh hít sâu một hơi rồi nói, "Ngài Đông Phùng là người tuyển tôi vào, chức vụ của tôi là do ngài ấy phê chuẩn, chỉ anh bảo tôi bị đuổi việc? Anh có chứng cứ gì không?"
Người đàn ông ấy hẳn đã nghĩ tới Đường Tinh Khanh sẽ hỏi đến, gã lấy một tờ giấy từ trong túi ra cho Đường Tinh Khanh xem, "Rất xin lỗi cô, ngài Đông Phùng không ở công ty, nhưng ban giám đốc đã họp và đưa ra quyết định này, tuy là sa thải nhưng vậy cũng đủ nể mặt cô rồi."
Gã nói xong thì ném quyết định thôi việc xuống dưới chân rồi cười mỉa mai.
Đường Tinh Khanh tức run hết người mà Đường Ngũ Tuấn vẫn không có phản ứng gì, cậu vẫn nhìn chăm chăm vào người đàn ông nọ.
Đường Tinh Khanh biết nhà Doãn Thu Ngọc có cổ phần ở tập đoàn Đông Phùng, tuy bình thường phát ngôn không có trọng lượng, nhưng giờ Đông Phùng Lưu đang bệnh nặng, cô ta là vị hôn thê của anh, không ai dám làm trái ý cô ta.
Đường Tinh Khanh không biết nên làm gì bây giờ, cô đột nhiên nhớ ra hợp đồng tư nhân mình đã ký với Đông Phùng Lưu. Cô khẽ nhếch môi, tuy cô không muốn ai biết đến sự tồn tại của mối quan hệ này, nhưng hẳn thứ này sẽ có tác dungj.
Cô lấy hợp đồng ra cho mọi người xem rồi nói, "Tuy tôi không còn giữ chức thư ký nhưng tôi và ngài Đông Phùng vẫn còn một hợp đồng tư nhân quy định tôi phải ở bên anh ấy. Nếu các người ngăn cản tôi, xem xem sau này ngài Đông Phùng tỉnh lại, các người sẽ giải thích thế nào với anh ấy."
Từng lời của cô đều rất mạnh mẽ, người đàn ông kia nghe xong cũng tỏ ra sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
70 chương
11 chương
113 chương
203 chương