Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 320 : Giam lỏng, cầm chạy trốn

Ban nãy khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tịch Song, cậu căng thẳng tưởng chuyện nghe lén bị phát hiện, nhưng chuyện Tịch Song nói lại là chuyện ban sáng, vì thế Đường Ngũ Tuấn lại bắt đầu nghịch ngợm, trêu chọc bố nuôi của mình. Tịch Song cau mày, sau đó gõ nhẹ đầu Đường Ngũ Tuấn cười nói, "Hả? Bố còn phải nhận lỗi trước thằng nhóc tì như con nữa à?" Đường Ngũ Tuấn bĩu môi gật đầu lia lịa: "Đương nhiên, bố nuôi là đàn ông đội trời đạp đất, dám làm dám chịu, làm sai thì phải nhận lỗi, nếu không thì chẳng phải là thua một thằng nhóc tì như con à?" Tịch Song thấy Đường Ngũ Tuấn quyết không buông tha chỉ có thể quay đầu nhìn Đường Tinh Khanh cầu cứu. Nhưng Đường Tinh Khanh lại làm lơ nhìn sang chỗ khác, cô xoa xoa đầu Đường Ngũ Tuấn chuẩn bị ngồi bên xem trò vui Hiếm có dịp nhìn thấy Tịch Song bị ăn hiếp, lần này đương nhiên cô không thể bỏ lỡ. "Thật là, hai mẹ con lại hùa nhau bắt nạt bố... Khụ, được rồi, chuyện sáng nay là bố lỗ mãng, nhưng đó là do bố lo cho mẹ con." Tịch Song mỉm cười nói. Đường Ngũ Tuấn lắc đầu thở dài: "Bố nói vậy thì đâu phải là hối lỗi, như thế chẳng khác nào hai mẹ con vu oan cho bố." Đường Tinh Khanh cúi đầu nhịn cười, ngay cả vết thương trên mặt cũng quên đau. Tịch Song ngồi thẳng chỉnh lại cổ áo, sau đó thu lại nụ cười trên môi, không khí trong phòng bỗng trở nên nghiêm túc. Đường Ngũ Tuấn dường như cũng nhận ra có gì đó không đúng. Quả nhiên Tịch Song nói: "Bố đúng là đã quá lỗ mãng, là bố sai, nhưng nếu sau này Tinh Khanh vẫn tái phạm thì bố sẽ dùng mọi cách để ngăn cản." Đường Ngũ Tuấn chuẩn bị phản bác, nhưng Tịch Song lại không thèm nhìn cậu mà chỉ nói:" Con im lặng đi, bố tạm tha cho con đó, nếu con không biết sai vẫn tái phạm thì bố sẽ tức giận." Đường Ngũ Tuấn vội nuốt lại lời định nói, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ bố đã phát hiện mấy cái máy của cậu. Đường Tinh Khanh cũng bắt đầu nghiêm túc, cô vén những sợi tóc lòa xòa trên trán qua một bên, cau mày nói: "Tôi biết anh lo lắng cho tôi, nhưng đến cả tự do đi gặp người khác tôi cũng không có sao?" Tịch Song lạnh lùng nói: "Đương nhiên là được, nhưng không phải là gặp Đông Phùng Lưu." Đường Tinh Khanh tiếp tục giải thích. "Giờ không giống lúc trước nữa, anh ấy đã như vậy rồi thì có thể làm gì tôi chứ?" Đôi lông mày của Tịch Song ngày càng nhíu chặt, ánh mắt đầy thương xót, hắn nhẹ giọng nói: "Em xem em bị ăn hiếp đến thế này rồi còn nói không sao?" "Tôi không phải là Đường Tinh Khanh của 6 năm trước nữa, không ai có thể làm nhục tôi được nữa." Đường Tinh Khanh tự biết đuối lý, chỉ có thể tránh ánh mắt của Tịch Song, cô nói như tiếng muỗi: "Lần này... lần này đều vì cô gái kia, không liên quan tới anh ấy, anh cũng biết rồi đó." Tịch Song ngả lưng xuống sô pha, hắn nhìn Đường Tinh Khanh rồi thở dài. Đường Tinh Khanh cúi gằm mặt tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi thấy mấy năm nay anh ấy thay đổi rất nhiều." "Anh ấy..." "Đừng nói nữa." Tịch Song cắt lời Đường Tinh Khanh, sau đó nhắm mắt lại. Ngón tay thon dài của hắn gõ nhịp trên sô pha, dường như sắp đưa ra một quyết định nào đó. Đường Tinh Khanh nhìn Tịch Song đang nhắm mắt trên sô pha. Không khí im lặng kéo dài, bỗng Tịch Song mở mắt nhìn Đường Tinh Khanh nói: "Vậy nên em vẫn muốn đi gặp anh ta đúng không?" Đường Tinh Khanh xoắn xuýt một lúc lâu, vấn đề này cô thực sự không biết nên trả lời ra sao. Đúng là cô muốn đi gặp anh, dù sao thì Đông Phùng Lưu giờ vẫn còn trong thời kỳ nguy hiểm. Cho dù những tổn thương trước kia đều do anh mà ra, nhưng nhìn thấy một Đông Phùng Lưu yếu đuối, Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy nhói lòng. Đường Tinh Khanh tuy không nói nhưng im lặng đã là câu trả lời rõ ràng nhất. Tịch Song lắc đầu lẩm bẩm: "Đúng là một ngày vợ chồng cả đời ân nghĩa? Nếu đã như thế... Được thôi..." Đường Tinh Khanh vẫn ngây thơ cho rằng Tịch Song đồng ý, nhưng lúc này, từ đằng sau bỗng truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô quay người lại, thấy hai vệ sĩ đã cung kính đứng sau mình. Đường Tinh Khanh không hiểu nhìn Tịch Song, trong lòng có dự cảm xấu. Tịch Song không giải thích, chỉ vẫy tay nói: "Đưa cô Đường về phòng nghỉ ngơi đi, không có lệnh của tôi thì không được ra khỏi phòng một bước." Vậy khác nào giam lỏng chứ? Đường Ngũ Tuấn đứng bật dậy muốn phản đối, nhưng lại bị ánh mắt của Tịch Song ngăn lại, cậu lo lắng chuyện cài máy nghe lén bị bại lộ, vì thế chỉ có thể im lặng. Một Đường Ngũ Tuấn vẫn luôn hồn nhiên nghịch ngợm bỗng trở nên ỉu xìu thẫn thờ. Đường Tinh Khanh đứng lên, cau mày nhìn hai người sau lưng, "Anh có biết giờ anh chẳng khác gì Đông Phùng Lưu trước đây không." Dù như thế, Đường Tinh Khanh vẫn không tức giận, cô chỉ chán nản với tính cách cứng rắn của Tịch Song. Tịch Song dường như rất khó chịu, hắn ta day trán thở dài: "Anh cũng không muốn, nhưng em cứ ngoan ngoãn ở đây vài ngày đi, đừng làm anh khó xử." Hai tên vệ sĩ sau lưng Đường Tinh Khanh khom lưng nói: "Mời cô Đường." Tuy nói là giam lỏng, nhưng bọn họ đều hiểu Tịch Song chỉ muốn bảo vệ Đường Tinh Khanh, đương nhiên phải mời cô đi với thái độ cung kính. Cũng may Đường Tinh Khanh không làm khó bọn họ, cô bực mình trở về phòng. Nhìn bóng lưng Đường Tinh Khanh dần biến mất, Tịch Song mới quay lại im lặng nhìn Đường Ngũ Tuấn "Bố nuôi." Đường Ngũ Tuấn thật sự không im lặng nổi nữa, cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: "Bố sao thế?" Tịch Song mỉm cười đi tới trước mặt Đường Ngũ Tuấn, sau đó xoa đầu cậu, "Không có gì, con đừng lo lắng cho mẹ nữa, bố chỉ muốn mẹ yên tâm nghỉ ngơi thôi." Đường Ngũ Tuấn không ngốc, tất nhiên cậu nhìn ra, tuy phạt như thế nhưng Tịch Song đã đối xử dịu dàng với Đường Tinh Khanh hết sức rồi. Đường Ngũ Tuấn cố ý nghiêng đầu sang một bên ngây thơ hỏi: "Chuyện buổi sáng con cũng có phần, bố sẽ không phạt con chứ?" "Chỉ cần con nghe lời, không gây chuyện thì bố sao có thể phạt con." Vừa nói Tịch Song vừa nựng khuôn mặt béo múp của Đường Ngũ Tuấn. "Chúng ta đi thôi." Tịch Song kéo Đường Ngũ Tuấn ra khỏi nhà. "Nhưng mẹ..." Đường Ngũ Tuấn dừng chân. "Bố đã cho người chăm sóc mẹ rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa bố nghĩ thời gian này con không nên gặp mẹ con." Giọng nói nhẹ nhàng của Tịch Song bỗng trở nên nghiêm khắc.