Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 267 : Bố nuôi của con trai trở về

Thấy thái độ kiên quyết của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu biết dừng đúng thời điểm, anh đưa Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn tới cửa rồi xoay người trở lại thang máy, cười vẫy tay chào tạm biệt bọn họ. Đường Tinh Khanh cũng cười vẫy tay, đợi sau khi thang máy đóng cửa, cô nặng nề thở phào, Đông Phùng Lưu rốt cuộc cũng chịu đi rồi, có điều muốn đối phó anh thì sẽ phải tiêu hao nhiều sức lực lắm đây. Đường Tinh Khanh lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở, cô cúi đầu đi thay giày, nhưng không hề phát hiện sau khi vào cửa, cơ thể của Đường Ngũ Tuấn cứng đờ. Đợi đến khi cô thay xong giày, Đường Ngũ Tuấn bên cạnh đột nhiên chạy như bay vào trong, lao đến chỗ sofa, vừa chạy vui mừng hô to: “Bố nuôi! Sao bố cũng về nước vậy!” “Ha ha ha, Ngũ Tuấn, đã lâu không gặp.” Một tiếng cười sảng khoái mang theo giọng nói hiền từ vang lên. Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Đường Tinh Khanh đều cứng lại, cô như khúc gỗ từ từ ngẩng đầu lên, trợn mắt há hốc miệng nhìn Tịch Song đang vui sướng ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, nhấc bổng người Đường Ngũ Tuấn lên quay vòng vòng. Hai người đã lâu không gặp, nụ cười trên mặt tựa như hoa, nhìn từ xa như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt. Đường Tinh Khanh căng thẳng trong lòng, cô không biết vì sao Tịch Song lại chọn lúc này đến tìm cô. Đợi xoay mệt rồi, Tịch Song mới thả Đường Ngũ Tuấn xuống, hắn ngồi xổm người xuống, nhéo mũi Đường Ngũ Tuấn, nụ cười yêu mến nói với Đường Ngũ Tuấn: “Ngũ Tuấn, con lại không ngoan rồi, dám lừa mẹ và bố nuôi về nước, có đáng bị tét mông không đây?” Chỉ có trước mặt Tịch Song, Đường Ngũ Tuấn mới giống một đứa bé thật sự, bởi vì chính Tịch Song đã đem tình thương hiếm hoi của người bố đến cho thằng bé khi thằng bé còn nhỏ, tuy không hẳn là vậy, nhưng cũng đủ khiến Đường Ngũ Tuấn có mục tiêu nhìn về phía trước. Đối với Đường Ngũ Tuấn mà nói, Tịch Song là sự tồn tại giống như một người bố vậy, dĩ nhiên, đó là khi thằng bé chưa biết mình có một người bố ruột. Mặc dù sau này biết Đông Phùng Lưu chính là bố mình nhưng Đường Ngũ Tuấn vẫn kính trọng và ngưỡng mộ Tịch Song như xưa. Lúc này Tịch Song nhéo mũi của thằng bé, bàn tay nhỏ bé của cậu đẩy bàn tay to lớn của Tịch Song, làm nũng nói: “Ứ... Bố nuôi, Ngũ Tuấn biết lỗi rồi, bố đừng nhéo nữa, còn như vậy thì con không thở nổi mất.” “Biết lỗi rồi mà còn không đáng bị phạt ư?” Tịch Song giả bộ bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói. “Bố nuôi…” Thấy Tịch Song quyết tâm rồi, Đường Ngũ Tuấn nước mắt lã chã nhìn về phía hắn, ý đồ tranh thủ một chút đồng tình. “Ha ha ha... Được rồi được rồi, nhìn bộ dạng ấm ức của con kìa, ai không biết còn tưởng bố đánh con mất.” Tịch Song ha ha cười phá lên, hắn thả tay đang nhéo mũi Đường Ngũ Tuấn ra, ôm thằng bé ngồi lên đùi mình. Tịch Song vào lúc này đâu có giống một ông chủ uy nghiêm, lúc đối mặt với Đường Ngũ Tuấn, hắn giống như một người bố hiền từ gần gũi, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiếp cận. Đường Tinh Khanh sửng sốt một hồi lâu, sau đó bước chân mới chậm rãi đi về phía hai người họ, giọng nói chần chừ: “Tịch Song...” Vừa dứt lời, Tịch Song cười quay đầu lại nhìn cô, giọng nói hơi mang chút áy náy: “Tinh Khanh, thực sự rất xin lỗi, anh lại chưa được em cho phép mà vào nhà rồi, em sẽ không tức giận chứ?” Lời của Tịch Song khiên Đường Tinh Khanh nghĩ đến chuyện xấu hổ lần gặp mặt trước, cô đang định nói chuyện thì lại bị Đường Ngũ Tuấn cắt đứt. “Lại?” Đường Ngũ Tuấn nghi hoặc nhìn về phía Tịch Song: “Lẽ nào bố nuôi đã về nước từ lâu rồi? Nếu đã như vậy, sao không tới gặp Ngũ Tuấn sớm hơn chứ?” “Con còn dám nói vậy sao.” Tịch Song nghiêm phạt vò rối tóc của thằng bé, giọng nói trách cứ lại mang theo vẻ cưng chiều: “Còn không phải là bởi vì con nghịch ngợm, chạy đến nhà bạn của mẹ sao hả? Hại mẹ con và bố nuôi đi tìm mà không tìm được con.” “Hì hì... Ngũ Tuấn biết lỗi rồi...” Đường Ngũ Tuấn cười nghịch ngợm, thằng bé còn le lưỡi, ra vẻ mình vô tội. “…” Đường Tinh Khanh đứng một bên, không biết nên nói gì. Tịch Song nhìn thoáng qua Đường Tinh Khanh, ánh mắt hiện lên chút khác thường, mặt không thay đổi hỏi: “Ăn cơm chưa?” “Rồi…” Đường Tinh Khanh xấu hổ gật đầu. Không biết vì sao, lúc đối mặt với Tịch Song, cô luôn cảm thấy không ngóc đầu lên được, cảm giác mình rất có lỗi với hắn. Nếu cho hắn biết, vừa rồi bọn họ ra ngoài ăn cùng Đông Phùng Lưu thì hắn sẽ cảm thấy thế nào đây? Nhưng biểu hiện trên mặt Tịch Song vẫn không có gì thay đổi, hắn có chút tiếc nuối nói: “Tiếc thật, anh cứ chờ hai người về mãi, đến cơm tối cũng chưa được ăn, hay là, Tinh Khanh, em nấu cơm cho anh đi nhé?” “Hả?” Đường Tinh Khanh kinh ngạc. Đường Tinh Khanh còn chưa lên tiếng, Đường Ngũ Tuấn đã giành nói trước rồi: “Bố nuôi, bố lại để mẹ nấu cơm tối ư, lẽ nào bố không biết tay nghề của mẹ ra sao ư?” “Đừng nói mẹ con như vậy chứ.” Tịch Song có chút trách cứ nói: “Mẹ con nấu cơm thực ra cũng không tệ lắm đâu, chỉ là con kén chọn thôi.” “Cái gì mà cũng không tệ lắm chứ… Với tay nghề của mẹ…” Đường Ngũ Tuấn lẩm bẩm muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt của Tịch Song thì thằng bé lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Muốn nói trên đời này người nào có thể khắc chế được Đường Ngũ Tuấn, thì cũng chỉ có Tịch Song thôi. Nhìn hai người trò chuyện tới trò chuyện lui, Đường Tinh Khanh đứng tại chỗ cũng có vẻ xấu hổ, trước đây Tịch Song và Đường Ngũ Tuấn nói chuyện phiếm như thế thì không sao, nhưng bây giờ ngược lại cảm giác mình là người dư thừa. Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ mở miệng nói: “Được rồi, tôi đi nấu cơm tối cho hai người, có điều mùi vị như thế nào thì tôi không dám chắc đâu đấy.” “Không sao, chỉ cần là em làm, anh đều bằng lòng ăn hết.” Tịch Song dịu dàng cười nói với Đường Tinh Khanh. “… Vậy tôi nấu mì cho anh ăn nhé?” Đường Tinh Khanh thử khôi phục giọng điệu nói chuyện trước đây với hắn. “Anh không ngại đâu.” Tịch Song cười nói, trong mắt lại ẩn chứa tình sâu. Thấy vậy, trong lòng Đường Tinh Khanh lại dấy lên một hồi thất vọng, cách nói chuyện của hai người có thể trở lại như lúc ban đầu, nhưng có một số việc khi đã nói ra thì sẽ không thể nào cứu vãn hoặc coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong lòng Đường Tinh Khanh có chút mất mát, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi vào bếp, nấu cơm cho Tịch Song. Nhìn cách tiếp xúc của hai người, Đường Ngũ Tuấn cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác hai người bọn họ nói chuyện không còn được tự nhiên như trước, chủ yếu là mẹ, vì sao mẹ lại có bộ dạng cứng nhắc như vậy chứ? Trong lòng Đường Ngũ Tuấn cảm thấy nghi hoặc, nhưng không buồn nghĩ ngợi hơn nữa, thằng bé tiếp tục làm nũng Tịch Song, hỏi hắn về nước khi nào. Tịch Song dời sự chú ý đến trên người Đường Ngũ Tuấn, cười rồi nói chuyện phiếm. Đợi đến lúc Đường Tinh Khanh từ trong phòng bếp đi ra, vẫn là nấu một món rau một món mặn, Tịch Song thấy vậy, trêu đùa nói: “Không ngờ, em vẫn rất thương anh đó, không nấu mì cho anh ăn thật.” “Thôi đi.” Đường Tinh Khanh thử khôi phục lối nói chuyện bình thường, không muốn khiến bầu không khí giữa hai người quá xấu hổ, cũng không muốn làm cho Đường Ngũ Tuấn nhìn ra sự khác thường, cô nói đùa với Tịch Song: “Nếu tôi nấu mì cho anh thì Ngũ Tuấn chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu, nhìn thằng bé quan tâm anh kìa, còn hơn cả quan tâm tôi.”