Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 239 : Một đêm có giá bao nhiêu_

Sau khi hai người tạm biệt nhau, Phương Minh nhìn theo bóng lưng của Đường Tinh Khanh, vừa nãy, khi cô ấy nhìn lên gương mặt Đường Tinh Khanh, cô ấy luôn cảm giác giống như đã gặp người có dáng dấp giống Đường Tinh Khanh ở đâu đó... Nhưng nghĩ kĩ lại thì cô ấy cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào có tuổi tác giống Đường Tinh Khanh, thậm chí đàn ông tầm tuổi đó cũng không có, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra kết quả, Phương Minh quyết định không nghĩ nữa. Khi Đường Tinh Khanh đến công ty thì đã trễ giờ làm hơn một giờ, cũng may sáng nay cô đã nói qua với Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu thấy cô cũng không có phản ứng gì. Bởi vì là ban ngày, công ty có nhiều người nên Đông Phùng Lưu cũng không làm gì Đường Tinh Khanh, anh chỉ ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc mà thôi. Khi Đường Tinh Khanh pha cà phê mang vào cho anh, trông thấy dáng vẻ đang làm việc của anh, cô không nhịn được thầm nghĩ trong lòng, thật ra ngoại trừ đời sống cá nhân thì Đông Phùng Lưu cũng khá nghiêm túc trong công việc, không thấy anh trêu chọc phụ nữ... Một ngày trôi qua trong yên bình. Buổi tối, Đường Tinh Khanh vừa về đến nhà không bao lâu thì chuông cửa lại vang lên. Đường Tinh Khanh nghi ngờ đi ra mở cửa, không hiểu vì sao gần đây chuông cửa nhà cô hay vang lên như vậy, bạn bè của cô cũng chẳng có bao nhiêu, rốt cuộc là ai đến tìm cô chứ? Đường Tinh Khanh vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy Đông Phùng Lưu. Cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Tổng giám đốc, anh tới đây làm gì?” Anh không có nhà sao? Vì sao cứ chạy đến nhà cô vậy? “Chẳng lẽ anh không thể tới đây sao?” Đông Phùng Lưu vừa nói vừa đi vào trong. Anh vốn định trở về biệt thự của mình, nhưng nghĩ sau khi trở về lại phải đối mặt với một căn phòng lạnh lẽo, không có chút hơi người nào, anh lại không muốn trở về nữa. Anh nhớ đến hương vị đồ ăn của Đường Tinh Khanh, vì vậy, trong lúc vô thức đã lái xe tới trước cửa nhà Đường Tinh Khanh. Đã tới rồi thì đành phải vào thôi. Nhưng Đường Tinh Khanh cũng không chào đón anh, vì vậy Đông Phùng Lưu xoa đầu cô, tự nhiên nói ra: “Anh đói rồi, em nấu cơm chưa?” “Chưa!” Đường Tinh Khanh tức giận đẩy tay Đông Phùng Lưu ra: “Tổng giám đốc, anh coi chỗ của tôi như quán cơm kiêm khách sạn sao? Tôi nói cho anh biết, chỗ của tôi có thu phí đó!” “Ừ!” Nghe vậy, Đông Phùng Lưu nhíu mày lại, anh nhìn Đường Tinh Khanh từ trên xuống dưới, giọng điệu trêu chọc: “Một đêm có giá bao nhiêu?” Cảm nhận được ánh mắt của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đỏ bừng mạt, cô đẩy Đông Phùng Lưu, tức giận nói: “Ý của tôi không phải như thế! Tôi nói vậy để từ nay về sau anh không tới đây nữa! Tôi thấy rất phiền phức!” “Có gì phiền phức chứ? Em ở nhà một mình, anh cũng ở nhà một mình, hai người chúng ta ở cùng nhau không phải vui vẻ hơn sao?” Đông Phùng Lưu nói xong, nhanh chân bước về phía ghế sofa, vừa đi vừa cởi áo khoác. Đông Phùng Lưu càng nói càng quá đáng rồi! Đường Tinh Khanh đi theo sau lưng Đông Phùng Lưu, cô nhìn anh chằm chằm, bất mãn nói: “Này, xin anh đừng nói như chuyện hiển nhiên nữa được không? Tôi là một người mẹ đơn thân, anh là đàn ông đã có vợ chưa cưới, hai chúng ta ở cùng nhau rất trái đạo đức, anh có biết không hả?” Nghe được lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu ngừng động tác cởi áo, anh quay người nhìn Đường Tinh Khanh, vẻ mặt thành thật: “Ý của em là chờ anh không còn vợ chưa cưới nữa, anh có thể danh chính ngôn thuận ở đây với em sao? Em yên tâm đi, cho anh một chút thời gian, anh sẽ xóa bỏ hôn ước cùng Doãn Thu Ngọc, sau đó ở cùng với em và con em!” Cô nói vậy lúc nào chứ? Đường Tinh Khanh trợn trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, cắn răng nghiến lợi nói: “Ý tôi không phải vậy! Ý tôi là tôi đã có con trai rồi, không thích hợp ở cùng anh! Chẳng lẽ anh không ngại người phụ nữ của anh dẫn theo con của người khác ở cùng với nhau sao?” Nghe vậy, Đông Phùng Lưu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Có sao đâu? Nếu anh đã thích em, vậy thì thứ gì của em anh đều thích cả. Anh không quan tâm em đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại chia tay cùng bố của đứa bé, mọi chuyện cũ anh đều có thể bỏ qua được, chỉ cần em ở cùng với anh thôi...” Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến nhịp tim của Đường Tinh Khanh chậm thêm nửa nhịp, cô tưởng rằng tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi. Vậy mà Đông Phùng Lưu lại không thèm để ý đến việc cô có quan hệ với người đàn ông khác, càng không để ý cô dẫn theo con của người khác sống chung với anh, sáu năm trước Đông Phùng Lưu đâu có rộng lượng như vậy! Nghĩ đến sáu năm trước, khi biết được con trai là của người khác, anh đã cưỡng bức ép cô phá thai, Đường Tinh Khanh lại cảm thấy cả người run rẩy, không nhịn được mà phản bác lại: “Cho dù anh không để ý thì con của tôi cũng sẽ để ý, sao nó có thể gọi một người đàn ông không có quan hệ máu mủ là bố được chứ?” Những lời này mặc dù là do chính Đường Tinh Khanh nói ra, nhưng tận sâu trong lòng cô, cô cũng không muốn thừa nhận Đông Phùng Lưu có thể bao dung cho cô tất cả, vì vậy cô không nhịn được mà lên tiếng từ chối ý tốt của Đông Phùng Lưu. Mặc dù biết đó có thể là lời nói giả dối của Đông Phùng Lưu nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không nén được rung động. Đông Phùng Lưu đối xử với cô càng tốt thì Đường Tinh Khanh càng muốn trốn tránh, cô không muốn thừa nhận, cũng không dám đối mặt. Đường Tinh Khanh nói xong, Đông Phùng Lưu khẽ giật mình: “Đường Tinh Khanh...” Có lẽ là do bị kích thích, vì vậy Đường Tinh Khanh cảm thấy đây là lúc nên nói rõ ràng mọi chuyện cho Đông Phùng Lưu. Có vài chuyện nên nói sớm một chút thì sẽ tốt hơn. Đường Tinh Khanh đứng thẳng lưng, cô nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu, nghiêm túc nói: “Đông Phùng Lưu, không giấu gì anh, tôi vốn sống ở bên Mỹ, con trai của tôi nghịch ngợm nên đã theo bạn bè trở về nước, lần này tôi về nước là vì muốn tìm con trai. Đợi tôi tìm được con trai thì tôi sẽ trở về Mỹ, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa.” “Vì sao?” Đông Phùng Lưu nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. “Không vì sao cả...” Sau khi nói hết mọi chuyện, Đường Tinh Khanh cũng thả lỏng không ít, cô tiếp tục nói: “Chỉ vì tôi thích cuộc sống bên nước ngoài mà thôi, còn anh, nhất định phải ở trong nước để phát triển sự nghiệp, cho nên giữa hai chúng ta không có chút khả năng nào. Cũng mong anh về sau đừng đối xử tốt với tôi như vậy, anh hãy quên tình cảm giữa hai chúng ta đi, đối với anh hay đối với tôi thì đây đều là chuyện tốt.” Sau khi Đường Tinh Khanh nói xong những lời này, cô lặng lẽ cắn môi, có trời mới biết cô đã dùng tâm trạng như nào để nói ra những lời này. Tuy cô đã sớm muốn nói với Đông Phùng Lưu mấy lời này, nhưng nhìn biểu cảm mất mát của Đông Phùng Lưu, cô lại cảm thấy không đành lòng. Chỉ có thể trách trái tim cô quá mềm yếu nên mới không đành lòng nhìn thấy người khác tổn thương vì mình...