Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 228 : Tịch song ngang ngược lạnh lùng

Nhưng, ngày hôm sau khi Đường Tinh Khanh đi làm vẫn nghe thấy tiếng mấy người đó đứng sau lưng cô bàn luận, thậm chí còn bắt đầu chỉ trỏ, cố ý nói lớn để cô nghe thấy. Tình huống này còn gay go hơn cả hôm qua, nhưng chuyện khiến Đường Tinh Khanh càng phiền lòng còn ở phía sau, cô đi đến bên bàn làm việc của mình, lại phát hiện ra trên mặt bàn là một đống hỗn độn, những văn kiện và vật phẩm đã bài trí gọn gàng trên bàn lúc tan tầm tối qua, đều vô cùng lộn xộn trên bàn, có nhiều như còn rơi cả xuống đất. Tâm trạng tồi tệ của Đường Tinh Khanh vẫn duy trì từ hôm qua đến giờ, sau khi cô nhìn thấy cảnh này, ấm ức đến mức suýt bật khóc. Những chuyện này đều là vì Đông Phùng Lưu, nên mới có kết quả như vậy, Đường Tinh Khanh quyết định, đợt một lúc nữa sau khi Đông Phùng Lưu đến, nhất định phải nói rõ chuyện này với anh, nếu anh anh không giải quyết công bằng, mà cô phải đứng ra giải quyết, vậy kết quả ra sao cô cũng không dám gánh chịu. Ít nhất là trước khi rời đi, cô muốn danh tiếng của mình phải trong sạch, nhưng đến lúc đó bản thân cô làm ra chuyện gì, cô cũng không dám bảo đảm. Trong lòng Đường Tinh Khanh đã quyết tâm như vậy, cô cố giả bộ bình tĩnh thu dọn hết đống đồ đạc trên bàn, sau đó mở máy tính lên ngồi vào vị trí làm việc bắt đầu làm việc, sau đó đợi cả buổi sáng, Đông Phùng Lưu cũng không thèm đến công ty. Đường Tinh Khanh còn tưởng rằng anh sẽ không tới, đi vào phòng làm việc xem xét một chút, anh cũng không có ở bên trong. Tâm trạng trong lòng Đường Tinh Khanh càng xấu hơn, dù cô ngồi ở bàn làm việc nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào mà làm việc, may mà hôm nay không có ai lên gây phiền phức cho cô, khiến tâm trạng vốn đã xấu của cô càng thêm tồi tệ. Nhưng dù có là vậy, chuyện Đông Phùng Lưu không đến công ty vẫn là chuyện Đường Tinh Khanh cảm thấy vô cùng thất vọng. Tâm trạng của Đường Tinh Khanh vô cùng tồi tệ, côc đợi cả buổi chiều mà Đông Phùng Lưu vẫn không tới công ty, chút hi vọng trong lòng hoàn toàn bị dập tắt. Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh đứng dậy thu thập đồ đạc của mình rồi rời khỏi công ty, không nhìn thấy mấy người chỉ chỏ bàn luận về mình nữa, Đường Tinh Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi Tập đoàn quốc tế Đông Phùng. Đường Tinh Khanh vừa mới bước ra khỏi công ty, từ đâu phóng tới trước cửa công ty một chiếc xe Lincoln đen tuyền, cánh cửa ghế sau hạ xuống, Đường Tinh Khanh nhìn thấy gương khuôn mặt quen thuộc. "Lên xe." Tịch Song giữ nét mặt bình thản nói với Đường Tinh Khanh. Đường Tinh Khanh đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng vòng qua bên kia, chui vào chỗ tài xế đã sớm mở cửa xe giúp mình. Nhìn Tịch Song ngồi cạnh mình, Đường Tinh Khanh cất giọng nói khô khốc: "Tịch Song... Đã lâu không gặp." Tịch Song dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười: "Tinh Khanh, em khăng khăng muốn ở lại bên cạnh bên người Đông Phùng Lưu, vậy mà cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này sao?" Nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của Tịch Song, sắc mặt Đường Tinh Khanh rất khó coi, nghe thấy ý tứ trong lời nói của Tịch Song, chắc hẳn anh đã biết chuyện khó xử của cô ở công ty rồi, nếu không anh cũng không xuất hiện trước của công ty trong một ngày đặc biệt như thế. Theo cách anh ta đến, chắc hẳn đã ở đây đợi cô lâu lắm rồi! Trong lòng cô tuy có chút áy náy với Tịch Song, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không nhịn được nghiêm mặt lại, nghiêm túc giải thích với anh: "Tịch Song, tôi nghĩ có thể anh hiểu lầm rồi, lý do tôi ở bên cạnh Đông Phùng Lưu, là vì muốn tìm Ngũ Tuấn, tôi nghi ngờ Đông Phùng Lưu giấu Ngũ Tuấn đi, vậy nên mới ở bên cạnh làm thư kí cho anh ta." Câu lời của Đường Tinh Khanh khơi dậy sự không hài lòng trong người Tịch Song, anh ta nhìn Đường Tinh Khanh, trách cứ: "Đã là vậy, tại sao em không tìm anh nhờ giúp đỡ, có sự giúp đỡ của anh, tuyệt đối tốt hơn chuyện em làm thư ký trong công ty của anh ta nhiều. Em xem bây giờ không phải em bị người ta mặc sức đàm tiếu sau lưng rồi sao, với tính cách hiếu thắng của em, tuyệt đối không dễ dàng khoan nhượng những chuyện như vậy xảy ra, vậy mà em vẫn nhịn, còn nhịn một ngày rồi nữa." "Tinh Khanh, có phải em vẫn không quên được Đông Phùng Lưu?" Lời nói của Tịch Song khiến Đường Tinh Khanh kinh ngạc, cô vội vàng giải thích: "Không phải thế! Không phải như anh nói đâu, tôi nhẫn nhịn như vật là hy vọng Đông Phùng Lưu có thể trả lại sự trong sạch cho tôi, mọi chuyện rõ ràng không phải như họ nói, tôi không muốn mọi chuyện chưa được rõ ràng mà mình lại bỏ đi. Bởi nếu vậy họ sẽ thấy tôi có tật giật mình, nên mới chạy trốn như thế!" So với sự hoảng loạn của Đường Tinh Khanh, Tịch Song lại bình tĩnh hơn nhiều, anh ta dùng ánh mắt nhìn thấu sự đời nhìn Đường Tinh Khanh, nét mặt lạnh nhạt nói: "Vậy bây giờ thì sao, Đông Phùng Lưu hắn có đứng ra trả lại sự trong sạch cho em không." "Không..." Khuôn mặt Đường Tinh Khanh xanh xao, đây chính là chuyện mà cô cảm thấy thất vọng! Nghe thấy câu nói này của Đường Tinh Khanh, Tịch Song lộ ra nét mặt sớm đã đoán ra mọi chuyện, anh ta nhìn Đường Tinh Khanh, dường như vừa đau lòng lại vừa thấy vọng: "Đã là như vậy, tại sao em không nghe lời anh sớm hơn, rời khỏi hắn, bât giờ vướng phải tai tiếng này, em cam lòng sao?" Cô không cam lòng, nhưng... Tịch Song giúp cô quá nhiều rồi, ơn nghĩa nhiều đến mức cả đời này Đường Tinh Khanh cũng chẳng thể đền đáp nổi, cô hiểu chỉ cần mình lên tiếng, Tịch Song sẽ bỏ mặc tất cả giúp cô lấy lại công bằng trong mọi chuyện, thế nhưng, cô không muốn nợ Tịch Song nữa! Cô đã làm tổn thương anh một lần, không thể lại tiếp tục có lỗi với anh nữa! Đường Tinh Khanh nhìn thấy ánh mắt nặng tình Tịch Song dành cho mình, khó khăn quay đầu ra chỗ khác, không cam chịu mà nói: "Tôi không muốn mọi chuyện đều ỷ lại vào anh, tôi muốn tự mình đối mặt, dựa vào năng lực của bản thân mình để giải quyết vấn đề." "Ỷ lại vào anh có gì mà không đúng?" Nét mặt Tịch Song có chút kích động, đâu là lần đầu tiên anh kích động kể từ lúc Đường Tinh Khanh lên xe, Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh nghiêm túc nói: "Anh không để bụng chuyện em ỷ lại vào anh, cũng chẳng quan tâm đến những phiền toái em mang đến, chỉ cần một câu nói của em, chẳng có chuyện gì anh không giải quyết được cả." Càng là vì như vậy, Đường Tinh Khanh càng không muốn ỷ lại vào Tịch Song. Cô khó xử lắc đầu, thái độ kiên quyết nói: "Tịch Song, tôi không muốn nợ anh thêm nữa, tuy bản thân tôi tự giải quyết sẽ có nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần tôi cố gắng hết sức, nhất định sẽ có được thứ tôi cần. Tịch Song... Anh cũng đừng đặt hi vọng gì ở tôi nữa, từ bỏ tôi đi." "Tinh Khanh..." Tịch Song thất vọng cụp mắt xuống, người đàn ông mạnh mẽ có vô số tài sản và thuộc hạ trong tay mà lại lộ vẻ yếu đuối trước mặt Đường Tinh Khanh. Tịch Song cúi đầu im lặng một lúc, hồi lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên, thái độ vẫn kiên quyết như vậy mà nói: "Anh sẽ không bỏ em đâu, cũng như những gì em đã nói, chỉ cần anh cố gắng hết sức, nhất định anh sẽ đạt được thứ mình muốn." "Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được..." Đường Tinh Khanh không đành lòng nhìn Tịch Song nói. "Em không cần nói nữa." Không đợi Đường Tinh Khanh nói xong, Tịch Song liền ngắt lời Đường Tinh Khanh. Tịch Song khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường này, anh ta không để cô kháng cự nói: "Tinh Khanh, anh không quan tâm lý do em ở bên Đông Phùng Lưu là gì, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh, quyết định của em hoàn toàn sai lầm. Nhưng anh phải nhắc nhở em câu này, tất cả những thứ bên cạnh Đông Phùng Lưu bây giờ, rồi sẽ có một ngày thuộc về anh, kể cả tài sản của hắn, và kể cả... em!"