Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 217 : Cô nam quả nữ không tiện

Nghĩ tới đây, Đường Tinh Khanh vội tránh khỏi ngực Đông Phùng Lưu, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Tôi nóng, anh đừng ôm chặt tôi nữa.” Nghe cô nói vậy, anh chỉ cười một tiếng, cũng không ép buộc cô. Anh bước xuống giường, đi về phía phòng tắm để tắm rửa. Trông theo bóng dáng kéo dài dưới ánh nắng chiều của anh, trong lòng cô dần khôi phục lại bình tĩnh. Cô nắm chặt tấm ga trải giường, nằm thêm lúc nữa mới ngồi dậy mặc quần áo. Nhìn đống quần áo rải rác khắp mặt đất từ trong phòng ngủ cho đến sô pha, khuôn mặt cô không nhịn được mà hơi ửng đỏ, đồng thời trong lòng quyết định, lần sau, tuyệt đối không được dễ dàng thất bại dưới sự tấn công của anh như vậy. Sau khi tắm xong, Đông Phùng Lưu liền đưa Đường Tinh Khanh đi ăn cơm tối. Thái độ hai người tự nhiên, không quá thân thiết, cũng không quá hời hợt. Dưới điều kiện tiên quyết không bàn đến mối quan hệ mập mờ của hai người, cô vẫn cảm thấy rất thích loại sống chung kiểu mẫu này. Chỉ cần mỗi lần gặp gỡ không ầm ĩ tới mức mặt đỏ tới mang tai, vậy thì chung sống hòa bình như thế thật tốt. Sau bữa cơm, lúc Đông Phùng Lưu đưa cô về nhà đã là buổi tối. Anh tỏ ý mình còn có chút việc, bảo cô đợi ở trong phòng một mình, nếu thấy buồn chán có thể xuống dưới đi dạo nhưng không được đi quá xa. Đường Tinh Khanh không quen với dáng vẻ này của anh, vì vậy cô vội giục anh mau đi nhanh lên. Chuyến đi này của anh kéo dài tận mấy giờ liền, đợi đến khi anh trở lại lần nữa, khắp người đều là mùi rượu. Cho dù là đi ăn mừng nhưng đầu óc của anh vẫn rất tỉnh táo. Đường Tinh Khanh đỡ anh đi vào phòng tắm tắm rửa. Thế nhưng sau khi tắm xong, anh lại tỏ vẻ không muốn rời đi. “Này.” Cô tức giận nhìn anh, nói: “Tổng giám đốc. Anh cũng có phòng của mình mà không chịu về đó ngủ lại chạy tới phòng tôi xem náo nhiệt gì vậy. Hơn nữa, trong phòng tôi chỉ có một chiếc giường, lúc trước tôi đã nói rồi, không cho phép anh được ngủ trên giường của tôi.” Đông Phùng Lưu lười biếng dùng khăn lau khô tóc mình, ngay lúc cô vừa mới dứt lời, anh liền đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống, uể oải nói: “Vậy anh có thể ngủ ở chỗ này nhỉ?” “Anh không có bệnh chứ?” Cô không dám tin trợn mắt nhìn anh. Anh dễ nói chuyện như vậy ngược lại khiến cô có chút không quen. Tuy cô cảm thấy hai người có thể chung sống hòa bình cũng là phương thức không tệ, nhưng cô đã sớm quen với việc anh ngang ngược lại rất vô lý, căn bản không có cách nào thích ứng với một Đông Phùng Lưu dịu dàng như vậy. “Hử?” Anh thờ ơ liếc mắt về phía cô, giọng điệu vẫn lười biếng, “Anh có bệnh hay không, chẳng phải em đã sớm thử qua sao? Hôm nay quá mệt mỏi rồi, anh sẽ ngủ ở chỗ em.” “Không được.” Cô không không hề nghĩ ngợi liền lập tức từ chối. Cô đã từng nói muốn giữ khoảng cách với anh. “Anh không thể ngủ ở chỗ tôi. Hai người cô nam quả nữ, tôi cực kì nghi ngờ về sự an toàn của mình, cho nên anh phải ra ngoài.” Lời nói của cô giống như chém đinh chặt sắt, không để lại đường lui. Nhưng Đông Phùng Lưu cũng không để ý đến cô, anh nghiêng người nằm xuống sofa, dùng một tay chống đầu, tư thế lười biếng nhìn về phía cô, lời nói cũng không cho phép người khác phản đối, “Anh lấy thân phận cấp trên ra lệnh cho em, tối nay anh muốn ngủ ở chỗ này.” “Anh.” Đường Tinh Khanh tức giận đến mức ngứa răng. Cô chỉ vào Đông Phùng Lưu bực tức nói: “Không phải tôi đã đưa phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho anh sao? Bây giờ tôi không còn là thư kí của anh nữa.” “Phải không?” Giọng nói của anh lười biếng còn kéo dài âm cuối, anh như có điều suy nghĩ nhìn thẳng vào cô, cười như không cười nói: “Hình như số tiền kia không phải của em nhỉ, hơn nữa anh có cho phép em nhận sao?” Lời này của anh nói trúng tim đen khiến mặt cô đỏ ửng. Nhắc tới việc nhận tiền của Tô Tuyết Phi, đúng là cô có vẻ hơi nhụt chí, thế nhưng đứng ở lập trường lúc đó mà nói, cô căn bản không hề làm sai. Vốn dĩ cô muốn rời khỏi nơi đó, chỉ là cô ta đã kịp thời cho cô một lý do để rời đi. Cô tiện thể nhận lấy tiền của cô ta, lại xích mích với Đông Phùng Lưu, vậy thì không cần phải chịu đựng sự tức giận của anh nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tinh Khanh vẫn không muốn dễ dàng thỏa hiệp trước mặt anh, cô hất cằm lên, oai phong lẫm liệt nói: “Em có nhận tiền hay không, đó là quyền của em. Dựa vào cái gì phải có được sự cho phép của anh chứ?” “Đương nhiên không phải là quyền tự do của em.” Anh nói như lẽ dĩ nhiên, “Trước khi em chưa thôi việc, em vẫn còn là nhân viên của anh. Chỉ cần em chưa nghỉ việc, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, đều là do anh quyết định em nên làm gì hoặc không làm gì. Anh không cho phép em cầm tiền của người khác, càng không cho phép em bị người khác bắt nạt. Hơn nữa, nếu như em thực sự muốn thôi việc, vậy thì phải cầm theo tiền của mình đến, đừng để cho anh khinh thường em, Đường Tinh Khanh.” Thời điểm cuối cùng nói ra tên cô, anh đặc biệt nhấn mạnh, gằn từng chữ mà nói. Biết rõ đây là phép khích tường, những cô vẫn không nhịn được mà nhảy vào, lớn tiếng phản đối: “Anh vẫn cho rằng mình là tổng giám đốc ngang ngược ư? Hống hách như vậy…Hơn nữa, trong sổ tay nhân viên của công ty cũng không hề nói rõ cần phải dùng tiền của mình mới có thể thôi việc. Đây rõ ràng chính là anh đang già mồm lấn át lẽ phải. Còn cái gì mà xem thường tôi, thật nực cười.” “Em cũng biết anh là tổng giám đốc?” Anh khẽ nheo mắt lại, nhẹ giọng bật cười, “Nếu em đã biết anh là tổng giám đốc, vậy thì cũng rõ bất cứ lúc nào anh đều có thể thay đổi quy định của công ty. Bây giờ em nói không có, anh có thể lập tức gọi điện về công ty cho người thêm điều này vào. Vì vậy, em đừng nghĩ đến việc thôi việc. Tất cả mọi chuyện đều phải do anh quyết định.” Đông Phùng Lưu ngang ngược như vậy làm cô nhớ đến sáu năm trước anh lạnh lùng tàn nhẫn coi rẻ chính mình, sau đó còn cảnh cáo mình tuyệt đối không được trốn tránh anh, kết quả, cô vẫn rời đi. Đã cách nhiều năm như vậy, thói quen này của anh vẫn không thay đổi. Cô nhịn không được mà bật cười, nhất định anh không hề nghĩ tới việc cô chắc chắn sẽ rời đi lần nữa. Biết rõ dùng cứng đối cứng như vậy với anh sẽ không có kết quả gì, cô cũng không gân cổ cãi vã với anh nữa. Khẽ nhún vai, cô thờ ơ nói: “Tùy anh vậy. Dù sao thì tiền của tôi đều đã đưa anh, nếu anh muốn quỵt nợ cũng đừng đổ lên đầu tôi.” “Nhưng số tiền kia anh cũng không cầm.” Đường Tinh Khanh vừa mới dứt lời, anh liền lập tức dập tắt hy vọng cuối cùng của cô. Cô trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào anh, ngay cả lời nói cũng không lưu loát, “Vậy…Mấy tờ chi phiếu kia…Anh đều để ở nhà hàng rồi sao?” “Ừ.” Anh nghiêm túc gật đầu. “…” Lần này cô hoàn toàn không thể nói nên lời, mặc dù có chút đau lòng cho khoản chi phiếu giá trị không nhỏ kia, nhưng vừa nghĩ đến việc dù sao số tiền đó cũng không phải là của mình, cô lại cảm thấy không có vấn đề. Tờ chi phiếu một triệu rưỡi kia, nói ném liền ném, cô quả thực không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền. Thấy cô không nói lời nào, anh bèn coi như cô đã thỏa hiệp, anh không nhịn được đắc ý, cười nói: “Bây giờ anh có thể ngủ ở nơi này rồi chứ? Cô thư kí nhỏ của anh?”