Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 175 : Tôi không thích cô

Đường Tinh Khanh tức giận, cô mạnh mẽ thoát khỏi người Đông Phùng Lưu. Đông Phùng Lưu lấy được kính rồi, cũng không muốn gây khó dễ, mặc cô đẩy anh ra. “Đông Phùng Lưu anh là đồ khốn nạn!” Đường Tinh Khanh tức giận giáng xuống mặt anh một cái tát, nhưng cái tát vẫn chưa được hạ xuống đã bị Đông Phùng Lưu chặn lại. Đông Phùng Lưu giữ chặt tay cô, chăm chú quan sát khuôn mặt Đường Tinh Khanh. Sau khi tháo gỡ cặp kính, có thể nhìn rất rõ ngũ quan của cô, xong lại cảm thấy có gì đó không giống, khuôn mặt của cô thư ký này thật sự có chút già dặn, có nếp nhăn và vết tích của tuổi tác. Đông Phùng Lưu thất vọng trả lại kính cho Đường Tinh Khanh, tâm trạng hụt hẫng vẫn hiện trên nét mặt, lạnh nhạt nói: “Có cần phải tức giận vậy không, trả cô này.” “...” Đông Phùng Lưu đương nhiên không thể nhìn ra vẻ đẹp thật sự của Đường Tinh Khanh, bởi sau khi xảy ra chuyện tối qua, Đường Tinh Khanh luôn để ý, về đến nhà cô liền dán miếng dán lên mặt, coi như giúp bản thân phẫu thuật thành khuôn mặt hoàn toàn khác. Cho nên hôm nay Đông Phùng Lưu mới không nhìn ra được gì từ khuôn mặt cô. Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là việc cô có giống với người phụ nữ hôm qua hay không mà thứ quan trọng ở đây chính là Đông Phùng Lưu lại dám trêu đùa cô như vậy! Đường Tinh Khanh tức giận nhìn chằm chằm cặp kính trong tay Đông Phùng Lưu, ánh mắt cô hơi đỏ, tức giận nói: “Anh vì muốn tháo chiếc kính của tôi xuống mà cố ý dùng cái trò này để đùa dỡn tôi sao? Đồ tồi! Anh coi tôi là gì chứ?!” Thấy đôi mắt của Đường Tinh Khanh bỗng đỏ, Đông Phùng Lưu sững sờ, ấp úng, “Tôi...” Đường Tinh Khanh tức giận đập rơi cặp kính trên tay Đông Phùng Lưu, uất ức nói: “Cho anh kính đấy! Tôi không cần nữa! Hahaha... Nhưng tôi không ngờ đến một thư ký đã có con rồi mà sếp cũng có thể trêu ghẹo, thậm chí đói khát đến mức không từ thủ đoạn!” Đường Tinh Khanh buông lời khinh bỉ, càng nói càng có phần quá đáng, Đông Phùng Lưu biết rõ là bản thân có lỗi trước, nhưng Đường Tinh Khanh nói như vậy, vẫn là không thoải mái, khuôn mặt anh lúc đó nặng trĩu: “Chỉ là một cái hôn thôi mà, cô đừng coi là thật chứ? Tôi không hề muốn làm gì với cô, hơn nữa, tôi cũng không thích cô!” “Ha...” Đường Tinh Khanh cười lạnh lùng, mỉa mai nói: “Một cái hôn mà thôi? Không thích tôi càng tốt! Tôi còn tưởng sếp chỉ là đói khát mà không từ biện pháp, thật không ngờ anh lại không chừng mực đến vậy!” Sau năm trước như vậy, sáu năm sau cũng vẫn như vậy! Đường Tinh Khanh thật sự tức giận rồi, cô lúc này dường như quay lại cảnh tượng sáu năm trước bị khi bị anh làm nhục, uất ức không ngừng, giận dữ đến nỗi toàn thân run rẩy. Đường Tinh Khanh giơ tay, hận không thể cho anh một bạt tai, lại còn bị anh nắm chặt cổ tay. Đông Phùng Lưu mạnh mẽ văng cánh tay đang giữ chặt của Đường Tinh Khanh, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu khinh bỉ: “Cô đừng quá đề cao bản thân vậy! Với loại phụ nữ như cô tôi không có chút cảm tình!” “Khốn nạn!” Đường Tinh Khanh căm giận nhìn chằm chằm Đông Phùng Lưu, cắn răng rời đi. Lúc rời khỏi còn giận dữ đạp mạnh cánh cửa, hai người lại một lần nữa chia tay trong tức giận. Đến phòng trà rót cốc cà phê, Đường Tinh Khanh đột nhiên nhớ lại, bản thân luôn dễ dàng bị Đông Phùng Lưu trọc tức đến vậy, đối đầu nhau đến mức không thể dừng được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không phải sẽ bị đuổi việc mà là chắc chắn sẽ không có được tin tức của Đường Nhất Tân, chết tiệt! Đường Tinh Khanh vừa tức giận vừa ủ rũ quay lại bàn làm việc, nghĩ một lúc, rồi thật sự cũng lười mà quan tâm anh, lại tiếp tục làm việc của mình. Cứ như vậy, Đường Tinh Khanh lại bận rộn với công việc của mình, trong lúc sắp tan làm, điện thoại nội bộ công ty bỗng nhiên kêu, cô không nghĩ ngợi gì mà cứ thế nhấc điện thoại lên nghe. “Tối nay có tiệc xã giao, cô đi cùng tôi.” Giọng nói trầm thấp nơi đầu dây bên kia chính là giọng của Đông Phùng Lưu. Đường Tinh Khanh vẫn còn giận anh, đợi anh nói xong rất lâu sau mới trả lời: “Ừm, tôi biết rồi.” Nói xong liền cúp máy. Công việc là công việc, chuyện tư là chuyện tư, vẫn phải phân biệt rõ ràng. Khi tan làm, hai người cùng đến bữa tiệc xã giao. Địa điểm hẹn tối nay là một nhà hàng đắt nhất view đẹp nhất thành phố, chỉ với một món rau rất đơn giản cũng phải mấy triệu, nơi đây không dành cho những người bình thường. Trên đường đi trong lòng Đường Tinh Khanh đang nghĩ, đồ cô ăn không phải là thức ăn mà là tiền! Đúng là xa xỉ! Lần này là tập đoàn của Đông Phùng Lưu tìm một ông chủ doanh nghiệp có tiếng để bàn kí hợp đồng, với tư cách là người mời nên Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu đến rất sớm, ông chủ kia thì đến muộn vài phút, có điều gã ta lại không vui khi nhìn thấy Đường Tinh Khanh. Đường Tinh Khanh cắn môi, ăn mặc trang điểm với bộ dạng xấu như vậy cô cũng hết cách, có điều ánh mắt của ông ta thật sự rất chán ghét cô! Không đợi Đường Tinh Khanh hết lo lắng, ông chủ rõ ràng đã uống say kia vẫy tay về phía cô, cợt nhả nói: “Cô! Lại đây cho tôi!” Đường Tinh Khanh nhìn lướt qua Đông Phùng Lưu, sau khi nhận được sự đồng ý của anh cô mới đi về phía ông chủ kia: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không ạ?” “Cô, uống hết ly rượu này cho tôi!” Ông ta chủ chỉ vào ly rượu ông ta đã uống, nhưng rượu trong ly vẫn đầy ắp, điều này... là muốn Đường Tinh Khanh dùng chiếc ly mà ông ta đã dùng rồi sao? Đường Tinh Khanh nhìn qua Đông Phùng Lưu, lại chỉ nhìn thấy Đông Phùng Lưu nhún vai, không hiểu là anh có ý gì. Đường Tinh Khanh cắn răng, không phải là anh muốn lôi cô vào tiệc rượu này chứ? Nhớ tới lần kí hợp đồng này có được đã phải cạnh tranh rất nhiều, vì hợp đồng này mà thật sự đã tốn rất nhiều tâm huyết của bao nhân viên, nếu cô từ chối, nếu làm cho ông chủ kia không vui mà hủy hợp đồng, hậu quả lớn như vậy cô gánh vác không nổi. Suy nghĩ một lúc, thật sự là không thể uống được chiếc ly mà ông ta đã dùng rồi, vậy là Đường Tinh Khanh chỉ đành cười trừ rồi ngồi xuống bên cạnh ông chủ kia, vui vẻ cầm lên một chiếc ly mới, rót một ly rượu đầy cho mình, học sự phóng khoáng của Phương Minh, cao giọng nói: “Nào, ông chủ, ly này em mời anh!” Nói xong, cô tự cạn hết ly. Ông chủ kia thấy Tinh Khanh ngẩng đầu uống hết ly rượu, không kìm được sự vui mừng mà cười phá lên: “Được! Thật sự rất tốt! Không ngờ giám đốc Phùng Lưu lại tìm được cô thư ký phóng khoáng như vậy, được, được! Chúng ta tiếp tục uống!” Nói rồi, ông lại rót thêm một ly cho Đường Tinh Khanh, để cô tiếp tục uống. “...” Đường Tinh Khanh cạn lời, không phải thế chứ? Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu với sắc mặt vô cùng khó coi, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cô lại càng tức giận, thế là lại một hơi uống cạn ly rượu, lập tức toàn thân nóng lên, dạ dày nóng như lửa đốt. Còn gã ông chủ kia thấy Đường Tinh Khanh phóng khoáng như vậy, vui mừng cười haha, tay của gã không kìm được mà sờ lên đùi cô, cười híp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực cô. Điều này chứng tỏ ông ta đã uống say, không biết chừng mực nữa rồi! Khuôn mặt Đường Tinh Khanh lập tức biến sắc, toàn thân đổ mồ hôi, căng thẳng đến nỗi chân tay không dám động đậy. Tên háo sắc này... Đường Tinh Khanh nghiêng người, vừa định rời đi, nhưng lại bị gã ông chủ kia giữ lại, chính trong lúc này, Đông Phùng Lưu nhảy lên, một cú đạp rất mạnh nhằm vào ông chủ kia, “Bịch” một tiếng, tiếng đổ của người và ghế vang lên.