Vợ Của Lão Đại Là Ảnh Hậu
Chương 7 : $7 Tra Khảo-trừng Phạt
Nam Thiên Phong cho người tiễn cô về
Bầu trời hôm nay âm u quá, cô cảm giác không được tốt trong lòng...
- Phu nhân!
A Thành, người lái xe hắn sắp xếp riêng cho cô tiến lên
- Về nhà!
Cô nhẹ nhàng nói, nhanh chóng lên chiếc Roll Royce màu trắng
Chiếc xe hiên ngang rời đi, trên lầu Nam Thiên Phong nhìn theo bóng xe của cô, hắn ta rút điện thoại ra
- Ngôn! Vợ cậu thật có khí phách...
- Đó là vợ tôi!
4 chữ đơn giản vang lên ở đầu giây bên kia. Lãnh Ngôn cầm ly trà thảo mộc lên, tay cầm tờ giấy gì đó xem qua xem lại
- Ok! Vợ cậu! Tôi không ý kiến!
- Nhiều lời! Việc tôi giao thế nào rồi?
Nam Thiên Phong đi đến chiếc bàn làm việc lớn, trên tay cầm hợp đồng kí với cô lúc nãy
- Xong rồi! Việc cậu giao, tôi dám chậm trễ?
- Tốt!
Lãnh Ngôn đáp, hắn liền cúp điện thoại. Đưa ánh mắt liếc qua đám người đang quỳ trước mặt hắn
- Dám vu oan cho vợ tôi! Các người chán sống rồi?
Giọng nói lạnh đến vạn phần của hắn vang lên, khiến đám người kia run lên từng đợt
Một đàn ông, một cô gái và một người đàn bà! Đám người đó không ai khác chính là người đã kiện và dàn dựng vu oan cho cô
Bọn họ có thù riêng với cô, vốn dĩ chỉ là doạ một trận nhưng không ngoà cô lại bình thản như không có gì xảy ra khiến cho bọn họ phải dùng đến cách vu oan giá hoạ này
Nhưng...
Chỉ có điều, bọn họ lại không biết phía sau cô lại có thế lực lớn chống đỡ
- Chúng tôi...không...biết...các người là...là ai? Tại...sao...bắt chúng...tôi...!...?
Từng lời nói run rẩy vang lên
- Các người không biết chúng tôi nhưng chúng tôi lại biết các người!
Ôn Kiều, một trong những cánh tay đắc lực của hắn lên tiếng
- Tại...tại...sao?
- Vì đụng đến phu nhân của chúng tôi!
Ôn Kiều vẫy tay, một thuộc hạ của hắn ta đi lại, trên tay còn cầm một thùng giấy
- Đây...đây...là...
Đám người đang quỳ kia tái mặt
Đó chẳng phải cái thùng mà họ gửi cho cô ư?
Lúc cô bảo đám người hầu vứt đi thì Ôn Kiều vừa đến, hắn hỏi một lúc rồi cầm theo thùng giấy đến cho Lãnh Ngôn xem. Chẳng phải nói Lãnh Ngôn đã giận cỡ nào, có kẻ lại cả gan gửi cái thứ này cho vợ hắn. Đáng chết
- Phu...nhân...?
Người đàn ông kia kinh ngạc
- Từ Nhiên chính là vợ tôi! Vợ của Lãnh Ngôn!
Lãnh Ngôn nhấc đôi chân dài, hắn bây giờ tựa như Thần Chết đến đòi mạng khiến người người nhìn vào có cảm giác như mất cả sinh khí
- La...Lãnh...Ngôn!?
Không phải bọn họ cũng chưa từng nghe qua, danh tiếng của người đàn ông trước mặt họ quá lớn. Lớn tới mức bọn họ không dám tin
Thật không ngờ...
- Lãnh thiếu...là chúng tôi...không có mắt nên...nên mới dám đụng đến...Lãnh phu nhân...xin...xin ngài...
*BỐP*
Người đàn ông kia đang nói thì bị Ôn Kiều đá cho một cái, máu tuôn ra từ miệng
Cô gái và người đàn bà kia sợ không còn một giọt máu, run lên bần bật
- Là ai giao cái này đến cho vợ tôi?
Lãnh Ngôn đưa mắt nhìn, sự chán ghét và mất kiên nhẫn hiện rõ trên mặt hắn
- La...l...là bà...ta..
Cô gái nãy giờ vẫn im lặng tự nhiên run rẩy nói , đưa tay hướng về phía người đàn bà
- Là bà?
Hắn vừa như hỏi, vừa như khẳng định
- Tôi...tôi...Lãnh...thiếu...Á...
Ôn Kiều không nhiều lời, tiến lên cần một tay của người đàn bà kia đâm một nhát, máu bắn ra nhuộm đỏ cả bàn tay
- Áaaaaaa...
- Áaaaaaa...
Người đàn bà kia đau đớn kêu rồi ngất, nhưng nhanh chóng được người của hắn hất nước lạnh mà tỉnh
- Chắc cô là người tự tử?
Lãnh Ngôn quay sang hỏi, hắn phất tay, đám thuộc hạ cường tráng đi đến
- Áaaaa...các...các người m...muốn làm...gì...!?
Cô gái kia biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình liền ôm chặt thân thể
Đám thuộc hạ của Lãnh Ngôn quay nhìn nhau, từng người đều tiến lên mà cường bạo cô gái kia
Từng tiếng thét vang lên chói tai, Lãnh Ngôn vẫn làm như không có gì. Hắn đưa mắt nhìn sang người đàn ông kia rồi đứng dậy
- Chú biết nên làm thế nào rồi!
- Vâng!
Ôn Kiều vâng dạ rồi tiễn hắn ra ngoài, việc xử những kẻ như thế này không nên để hắn nhúng tay
Lãnh Ngôn vừa lên chiếc Cadillac thì Ôn Kiều quay lại, hắn ta liếc nhìn một lượt
- Chặt "chân giữa" của ông ta, phế tay chân của bà ta, còn cô gái kia thì đưa đến END!
Ai cũng biết END là nơi đáp ứng nhu cầu của đàn ông về phụ, chỉ cần vào đó sẽ không còn cơ hội nói hai từ "bước ra"
Đám thuộc hạ vâng lệnh, nhanh chóng thu dọn
Ôn Kiều nhếch mép cũng đi ra ngoài, hắn còn rất nhiều việc cần giải quyết nếu không sẽ bị lão đại trách phạt mất
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Ôn Kiều dừng chân nói với đám thuộc hạ
- Đợi đã, các người làm thêm cái này...
-------------------------
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
37 chương
69 chương
105 chương
20 chương