Vợ Của Lão Đại Là Ảnh Hậu
Chương 38 : $36 Tác Dụng Phụ Của Đoạn Tử
Nói rồi Nhã Thanh rời đi, Âu Dương Thuần nhìn cô có chút thú vị
...
- Ư...
Từ Nhiên sau khi hôn mê hơn 1 ngày thì cuối cùng cũng tỉnh, cô đưa mắt liếc xung quanh
Lãnh Ngôn ngồi trên ghế, đôi tay rắn chắc làm bệ đỡ đầu. Hắn nhắm đôi mắt lại tựa như có vẻ đang ngủ. Vừa nghe thấy tiếng động, hắn đã tỉnh
- Tỉnh rồi?
Giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy sự quan tâm vang lên, hắn đứng dậy đi lại chỗ cô
- Ư...Lã...Lãnh Ngôn?
Hắn làm gì ở đây?
Từ Nhiên khó tin, đừng nói với cô là Lãnh Ngôn ngồi đó canh cô suốt nha!?
- Hừ!
Hai tay Từ Nhiên vô lực chống đỡ ngồi dậy, vì sức chưa hồi phục nên cô suýt nữa ngã. May thay Lãnh Ngôn phản ứng kịp, kéo cô vào lòng để cô tựa lên người mình
Chỉ mới một ngày mà cô đã gầy vậy rồi!
Trong lòng hắn có chút không nỡ...
- Tôi...hôn mê bao lâu rồi!
Từ Nhiên tựa vào người hắn, thều thào nói
- Đã 1 ngày!
- Lâu vậy cơ à! Khụ...
Từ Nhiên đột nhiên ho, cô lấy tay bịt miệng mình lại
Lãnh Ngôn lập tức lo lắng, anh la lớn
- Nhã Thanh!
- Mau vào đây!
Từ Nhiên vẫn ho, bàn tay cô đã dính máu
Từ phía của truyền đến tiếng chạy vội vã, cửa phòng đột nhiên mở ra
Nhã Thanh lao nhanh vào
- Sao vậy?
- Mau! Từ Nhiên...
Sắc mặt Lãnh Ngôn lạnh lại, giọng nói có chút loạn
Nhã Thanh lập tức chạy đến chỗ cô, lấy ống tai nghe tim trong túi ra
Tim đập nhanh quá!
- Là tác dụng của Đoạn Tử!
- Đ...đoạn...t...tử......
Từ Nhiên hỏi, hai mắt loé lên tia bất ngờ. Cơn ho không những ngừng mà còn tăng lên. Máu càng lúc nhiều hơn khiến lòng Lãnh Ngôn lạnh lại
- Mau...đưa thuốc tôi nấu đến đây!
Nhã Thanh gọi lớn, Diêu Minh lúc này đang đứng ở của liền chạy đi
Từ Nhiên được Lãnh Ngôn vuốt lưng, cô từ từ nằm xuống
Diêu Minh đã quay lại với ly thuốc trong tay, khói bốc lên nghi ngút
- Đưa chị ấy uống cái này!
Lãnh Ngôn định nhận ly thuốc từ tay Nhã Thanh thì Diêu Minh cản lại
- Khoan! Cô có chắc cái này giúp được phu nhân?
- Diêu Minh! Tôi biết anh có thành kiến với tôi nhưng...nếu muốn hại chị Từ thì tôi đã làm từ lâu rôi! Cần phải đợi đến bây giờ?
Nhã Thanh muốn điên lên, cô hiện tại đang rất lo lắng. Thế mà lại gặp phải tên trời ơi đất hỡi này
- Mau tránh! Anh còn chần chừ thì tính mạng của chị Từ sẽ chết đấy!
- Hừ!
Diêu Minh dường như không tin, định nói thêm thì Lãnh Ngôn đã cắt ngang
- Đi ra ngoài!
- Nhưng...
- Nếu Từ Nhiên có việc gì thì...tôi sẽ tự ra tay. Không cần cậu!
Lãnh Ngôn đoạt ly thuốc trong tay Nhã Thanh rồi đưa đến miệng Từ Nhiên
Hắn bắt cô uống hết
- Ưm...
Từ Nhiên cảm thấy trong miệng mình có dư vị đắng, cô liền cau mày
- Ngoan! Uống đi!
Giọng nói ấp vang lên
Cả không gian trong phòng liền ngưng lại
OMG!
Có ai thấy gì không?
Lãnh Ngôn vậy mà có thể có giọng nói dịu dàng ấy?
Thần linh ạ!
Nhã Thanh và Diêu Minh lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho cô và hắn
Cánh cửa đóng lại, Từ Nhiên giờ đã hôn mê. Cô rúc vào người Lãnh Ngôn như mèo nhỏ, hai tay ôm chặt chân hắn
- Ưm...
Lãnh Ngôn cau mày nhìn cô, hắn thở ra một hơi rồi kéo chăn nằm xuống bên cạnh. Ôm Từ Nhiên vào lòng
....
Để mn đợi r! Lần này sẽ tích cực hơn nhé!
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
37 chương
69 chương
105 chương
20 chương